Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)
Chương 57: Tìm lại bầu trời
“Ha ha, Vương Cửu Trọng ta rốt cuộc cũng thoát khỏi giam cầm rồi, Tà Đồng Vương, ngươi đợi đấy, đợi bản vương khôi phục trạng thái đỉnh cao, không giết ngươi thì ta thề không làm người!”, da bọc xương cười như điên nói.
Nhưng khi hắn ta vừa thốt ra một câu oán hận này thì thân thể bỗng chốc yếu xìu, lắc lư đến nỗi suýt nữa ngã lộn cổ.
Hắn ta bị giam cầm quá lâu, huyết khí toàn thân bị suy nhược quá nhiều, cho dù hút huyết khí của người khác thì cũng không thể bổ sung được tổn thất của hắn ta, mà hơn nữa thực lực của hắn ta đã giảm đi rất nhiều nên càng có nhiều khí huyết sát làm tổn thương nền tảng của hắn ta. đam mỹ hài
Hắn ta cần bổ sung lượng lớn huyết thực, bao gồm cả linh dược khắp đất trời thì mới quay lại được thời kỳ đỉnh cao.
Lúc này, Dương Ân cũng từ lòng đất xông lên, hắn cũng không muốn bị chôn sống ở đây.
Da bọc xương Vương Cửu Trọng nhìn về phía Dương Ân, Dương Ân rụt cổ lại nói: “Tiền bối, ngươi đã thề độc rồi đó, đừng có làm loạn!”
Cho dù bây giờ thực lực của hắn tất tốt, nhưng nếu thật sự so sánh với Vương giả thì chắc chắn là bị đánh cho tơi bời.
“Hừ, cõng ta ra!”, Vương Cửu Trọng hừ lạnh, nói.
Dương Ân tỏ ra nghi hoặc nói: “Tiền bối, ngươi thần công cái…”
Hắn còn chưa nói xong, Vương Cửu Trọng lại một lần nữa mở miệng ngắt lời: “Người đừng nói lời thừa thãi, có tin ta thịt ngươi không”.
Trận pháp vỡ, hố máu sập, đất đá rơi, nhà tù loạn.
Những người bên ngoài nhà tù cứ liên tục phải rút lui, khoảng ba dặm mặt đất bị lún hoàn toàn, có mấy chục người bị chôn sống, những người khác đều lui tới nơi an toàn.
Vạn Lam Hinh lại một lần nữa tới khu 8. Cô ta bị Trương Hùng đánh ngất đã là chuyện của hai ngày trước. Khi tỉnh dậy cô ta vội vã qua đây đợi Dương Ân xuất hiện.
Toàn thân cô ta mặc giáp chiến, dũng mãnh hiên ngang, cưỡi báo hoa, tay cầm chiến thương, cao ngạo đứng đó nhưng trong đôi mắt đẹp lại hiện lên một tia lo âu. Cô ta thật muốn lao ngay vào trong hố máu để xem rốt cuộc Dương Ân còn sống hay đã chết.
“Lam Hinh, đệ đệ kết nghĩa của nàng không thoát được đâu!”, Liệt Tử Anh không biết xuất hiện từ lúc nào, đứng bên cạnh Vạn Lam Hinh nhẹ giọng an ủi.
Khi gã ta vừa mới nói xong, cây thương dài của Vạn Lam Hinh đã chĩa thẳng vào yết hầu của gã ta.
Liệt Tử Anh bị dọa cho phát hoảng, gã ta kinh hoàng kêu lên: “Lam Hinh, nàng muốn làm gì?”
“Còn nói thêm mấy lời xui xẻo như thế thì ta sẽ sống mái với ngươi!”, ánh mắt Vạn Lam Hinh lạnh lùng, không hề mang vẻ đùa cợt.
Liệt Tử Anh mới nhận ra mình lại cho mồm đi chơi xa rồi, nhưng gã ta không cảm thấy mình làm sai nên nói: “Ở đây đã sụt lún hết rồi, dưới lòng đất còn có hung vật, nếu hắn có thể đi ra thì tên ta viết ngược!”
Vạn Lam Hinh không nói nhiều với Liệt Tử Anh, phóng thương tới, muốn giết chết gã ta.
Liệt Tử Anh nhanh chóng trốn đi, thúc thú cưỡi lùi về sau, không vui nói: “Lam Hinh, ta thật lòng đối với nàng, lẽ nào nàng thật sự không cảm kích chút nào sao?”
“Ngươi không xứng!”, Vạn Lam Hinh coi thường nói.
“Được được…”, Liệt Tử Anh lóe lên vẻ thù địch trong đôi mắt, liên tục đáp lời. Trong lòng gã ta thầm nghĩ: “Đừng cho rằng, ta không biết kẻ gọi là đệ kết nghĩa đó là tên Tử tước hết thời bị bắt vào ngục. Người hắn đắc tội chính là Vương hầu, đợi khâm sai tới, trị các ngươi tội bao che tội phạm, đến lúc đó xem ngươi cầu xin ta thế nào”.
Cũng chính lúc này, mặt đất cũng ngừng sụt lún.
Vạn Lam Hinh hạ lệnh cho người bắt đầu đào đá. Cô ta thề phải nhìn thấy Dương Ân, dù chết cũng phải nhìn thấy thi thể.
Nhưng những người kia vẫn chưa kịp đào thì có một chỗ đất đá vung lên tung tóe, một bóng hình xông ra.
“Ân đệ!”, Vạn Lam Hinh nhìn rõ người tới, bỗng chốc lệ rơi đầy mặt.
Liệt Tử Anh có ngu cũng nhận ra ánh mắt Vạn Lam Hinh nhìn Dương Ân có vẻ khác lạ, sự đố kị trong lòng càng bùng lên mạnh mẽ.
Dương Ân cõng Vương Cửu Trọng thoát khỏi hố máu rồi.
Cả hai đều được nhìn thấy bầu trời lần nữa thì đều tỏ ra mừng rõ như điên.
“Cuối cùng cũng thoát rồi!”, Dương Ân nặng nề thở phào một hơi.
Nếu không phải hắn đột phá cảnh giới chiến sĩ thì vừa rồi nhiều đất đá rơi xuống như thế đã nghiền nát hắn.
Đương nhiên, Vương Cửu Trọng cũng bỏ ra không ít công sức.
Lần này đi vào hố máu, có thể gọi là một lần đi dạo trước quỷ môn quan khiến Dương Ân cả đời khó quên.
Vương Cửu Trọng thì càng không phải nói. Hắn ta bị giam dưới lòng đất bao nhiêu lâu rồi, lại có thể nhìn thấy bầu trời thì đó là đã chuyện vui không gì sánh được.
Khi Vạn Lam Hinh muốn tiến lên phía trước để nói vài câu với Dương Ân thì Liệt Tử Anh bỗng nhiên mở miệng hét lên: “Người đâu, bắt tội phạm Dương Ân lại cho ta!”
Nhưng khi hắn ta vừa thốt ra một câu oán hận này thì thân thể bỗng chốc yếu xìu, lắc lư đến nỗi suýt nữa ngã lộn cổ.
Hắn ta bị giam cầm quá lâu, huyết khí toàn thân bị suy nhược quá nhiều, cho dù hút huyết khí của người khác thì cũng không thể bổ sung được tổn thất của hắn ta, mà hơn nữa thực lực của hắn ta đã giảm đi rất nhiều nên càng có nhiều khí huyết sát làm tổn thương nền tảng của hắn ta. đam mỹ hài
Hắn ta cần bổ sung lượng lớn huyết thực, bao gồm cả linh dược khắp đất trời thì mới quay lại được thời kỳ đỉnh cao.
Lúc này, Dương Ân cũng từ lòng đất xông lên, hắn cũng không muốn bị chôn sống ở đây.
Da bọc xương Vương Cửu Trọng nhìn về phía Dương Ân, Dương Ân rụt cổ lại nói: “Tiền bối, ngươi đã thề độc rồi đó, đừng có làm loạn!”
Cho dù bây giờ thực lực của hắn tất tốt, nhưng nếu thật sự so sánh với Vương giả thì chắc chắn là bị đánh cho tơi bời.
“Hừ, cõng ta ra!”, Vương Cửu Trọng hừ lạnh, nói.
Dương Ân tỏ ra nghi hoặc nói: “Tiền bối, ngươi thần công cái…”
Hắn còn chưa nói xong, Vương Cửu Trọng lại một lần nữa mở miệng ngắt lời: “Người đừng nói lời thừa thãi, có tin ta thịt ngươi không”.
Trận pháp vỡ, hố máu sập, đất đá rơi, nhà tù loạn.
Những người bên ngoài nhà tù cứ liên tục phải rút lui, khoảng ba dặm mặt đất bị lún hoàn toàn, có mấy chục người bị chôn sống, những người khác đều lui tới nơi an toàn.
Vạn Lam Hinh lại một lần nữa tới khu 8. Cô ta bị Trương Hùng đánh ngất đã là chuyện của hai ngày trước. Khi tỉnh dậy cô ta vội vã qua đây đợi Dương Ân xuất hiện.
Toàn thân cô ta mặc giáp chiến, dũng mãnh hiên ngang, cưỡi báo hoa, tay cầm chiến thương, cao ngạo đứng đó nhưng trong đôi mắt đẹp lại hiện lên một tia lo âu. Cô ta thật muốn lao ngay vào trong hố máu để xem rốt cuộc Dương Ân còn sống hay đã chết.
“Lam Hinh, đệ đệ kết nghĩa của nàng không thoát được đâu!”, Liệt Tử Anh không biết xuất hiện từ lúc nào, đứng bên cạnh Vạn Lam Hinh nhẹ giọng an ủi.
Khi gã ta vừa mới nói xong, cây thương dài của Vạn Lam Hinh đã chĩa thẳng vào yết hầu của gã ta.
Liệt Tử Anh bị dọa cho phát hoảng, gã ta kinh hoàng kêu lên: “Lam Hinh, nàng muốn làm gì?”
“Còn nói thêm mấy lời xui xẻo như thế thì ta sẽ sống mái với ngươi!”, ánh mắt Vạn Lam Hinh lạnh lùng, không hề mang vẻ đùa cợt.
Liệt Tử Anh mới nhận ra mình lại cho mồm đi chơi xa rồi, nhưng gã ta không cảm thấy mình làm sai nên nói: “Ở đây đã sụt lún hết rồi, dưới lòng đất còn có hung vật, nếu hắn có thể đi ra thì tên ta viết ngược!”
Vạn Lam Hinh không nói nhiều với Liệt Tử Anh, phóng thương tới, muốn giết chết gã ta.
Liệt Tử Anh nhanh chóng trốn đi, thúc thú cưỡi lùi về sau, không vui nói: “Lam Hinh, ta thật lòng đối với nàng, lẽ nào nàng thật sự không cảm kích chút nào sao?”
“Ngươi không xứng!”, Vạn Lam Hinh coi thường nói.
“Được được…”, Liệt Tử Anh lóe lên vẻ thù địch trong đôi mắt, liên tục đáp lời. Trong lòng gã ta thầm nghĩ: “Đừng cho rằng, ta không biết kẻ gọi là đệ kết nghĩa đó là tên Tử tước hết thời bị bắt vào ngục. Người hắn đắc tội chính là Vương hầu, đợi khâm sai tới, trị các ngươi tội bao che tội phạm, đến lúc đó xem ngươi cầu xin ta thế nào”.
Cũng chính lúc này, mặt đất cũng ngừng sụt lún.
Vạn Lam Hinh hạ lệnh cho người bắt đầu đào đá. Cô ta thề phải nhìn thấy Dương Ân, dù chết cũng phải nhìn thấy thi thể.
Nhưng những người kia vẫn chưa kịp đào thì có một chỗ đất đá vung lên tung tóe, một bóng hình xông ra.
“Ân đệ!”, Vạn Lam Hinh nhìn rõ người tới, bỗng chốc lệ rơi đầy mặt.
Liệt Tử Anh có ngu cũng nhận ra ánh mắt Vạn Lam Hinh nhìn Dương Ân có vẻ khác lạ, sự đố kị trong lòng càng bùng lên mạnh mẽ.
Dương Ân cõng Vương Cửu Trọng thoát khỏi hố máu rồi.
Cả hai đều được nhìn thấy bầu trời lần nữa thì đều tỏ ra mừng rõ như điên.
“Cuối cùng cũng thoát rồi!”, Dương Ân nặng nề thở phào một hơi.
Nếu không phải hắn đột phá cảnh giới chiến sĩ thì vừa rồi nhiều đất đá rơi xuống như thế đã nghiền nát hắn.
Đương nhiên, Vương Cửu Trọng cũng bỏ ra không ít công sức.
Lần này đi vào hố máu, có thể gọi là một lần đi dạo trước quỷ môn quan khiến Dương Ân cả đời khó quên.
Vương Cửu Trọng thì càng không phải nói. Hắn ta bị giam dưới lòng đất bao nhiêu lâu rồi, lại có thể nhìn thấy bầu trời thì đó là đã chuyện vui không gì sánh được.
Khi Vạn Lam Hinh muốn tiến lên phía trước để nói vài câu với Dương Ân thì Liệt Tử Anh bỗng nhiên mở miệng hét lên: “Người đâu, bắt tội phạm Dương Ân lại cho ta!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương