Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)
Chương 951: Lại ngộ đạo Tử thần
Đạo Tử thần, không phải ngươi chết thì là ta vong, trong đây ẩn chứa chân lý võ đạo to lớn.
Dương Ân đã ngưng tụ đạo Tử thần từ lâu nhưng đó cũng chỉ là phần ngoài, hắn chỉ có thể thông qua loại võ đạo này để tạo cho đối thủ cảm giác sợ hãi khi cái chết ập tới, từ đó đạt được mục đích quấy nhiễu, có cơ hội tìm ra sơ hở.
Trên thực tế, sau khi đạo Tử thần chân chính ngưng tụ thành công, một khi phóng thích ra là nó có thể đoạt đi lực sinh mệnh của con người, khiến kẻ bị đoạt mất mạng ngay tại chỗ.
Hiện tại, Dương Ân lại cảm nhận được cảm giác khi kẻ khác bị giết, sức sống dần trôi đi. Loại tử vong này có hai hình thức: Một là linh hồn chết đi, cái còn lại là thân thể tử vong. Loại trước là linh hồn tan biến, cơ thể còn sức sống nhưng theo thời gian linh hồn biến mất, cơ thể cũng dần lụn bại, tử vong hoàn toàn. Còn hắn là máu tươi xuất huyết rất nhiều hoặc nội tạng sẽ chịu tổn thương nặng nề khiến cơ thể mất đi sức sống, mà cơ thể không còn sức sống thì linh hồn cũng sẽ chịu ảnh hưởng, từ từ tan biến.
Dù là loại tử vong nào thì cũng đồng nghĩa với việc mất mạng.
Cảnh giới cao nhất của đạo Tử thần là có thể làm cho cơ thể và linh hồn đối thủ đồng thời chết đi.
Nếu muốn đạt tới cấp bậc này thì cần có khí thế tử vong nồng đậm cực kỳ, chỉ có tử khí mới có thể ăn mòn sức sống, dù là linh hồn hay cơ thể, chúng đều không thể ngăn cản được.
Nhưng phải làm cách nào để đạt tới cấp bậc đó của đạo Tử thần?
Nếu không tự mình trải nghiệm thì làm sao hiểu biết quá trình tử vong?
Giống như chiến hoàng Tử thần lúc trước, gã gần như đã lụn bại hoàn toàn, sau đó mới có thể trở về từ bờ vực của cái chết, từ đấy mới ngưng tụ đạo Tử thần thuần túy lần nữa.
Hôm nay, Dương Ân cũng đang tiến vào trạng thái chết đi.
Trên chiến trường cổ, vô số đao quang kiếm ảnh cướp đi sinh mạng của Dương Ân, hắn cảm thấy linh hồn đang tàn úa, huyết khí trong cơ thể mất dần, hắn từ trạng thái sức sống tràn đầy biến thành trạng thái lực sinh mệnh cạn kiệt, quá trình này chỉ có thể tự cảm nhận chứ không thể miêu tả bằng lời.
Loại trạng thái này mới là chân lý của đạo Tử thần, có nó tồn tại, Dương Ân mới rơi vào nguy cơ.
Thực tế, cơ thể của hắn đang dần biến chất, đóa hoa Thần đình từ từ héo úa, cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, hắn sẽ chết già ở chỗ này.
Tiểu Hắc trên vai Dương Ân lại không hề bị ảnh hưởng, nó có thể cảm nhận được sự thay đổi hiện tại của Dương Ân, nó thì thầm: “Tiểu Ân Tử, có thể lĩnh ngộ được đạo Tử thần hay không thì phải xem chính bản thân ngươi rồi, ta không giúp được gì đâu!”
Ngay sau đó, ánh mắt nó lại nhìn về phía Khỉ Gầy, hắn ta đã phóng ra sức mạnh huyết mạch, huyết khí bàng bạc bộc phát ra một nguồn năng lượng ngăn chặn tử khí độc, không cho nó tràn vào. Đồng thời, đoạn côn trong tay hắn ta cũng tạo ra một luồng sức mạnh khó hiểu, kéo hắn ta lao về một phía.
Tiểu Hắc không có ngăn cản, nó còn tự nhủ: “Có vài huyết mạch mạnh thật, ngay cả sức mạnh tử khí cũng ngăn chặn được, còn đoạn côn kia nữa, nó với tên này vừa đồng nguyên, xem ra họ sẽ đạt được gì đó ở nơi này rồi!”
Tiểu Hắc không muốn ở đây tốn thời gian với Dương Ân, nó nhảy xuống khỏi vai hắn, không ngừng đi tới đi lui chung quanh như thể đang tìm thứ gì đó. Nhưng nó không dám đi xa vì sợ Dương Ân sẽ có biến cố.
Theo thời gian trôi qua, cơ thể Dương Ân đang khô héo ngồi bệt dưới đất, rất khó để cảm nhận được sức sống của hắn, người cũng đã già hơn không chỉ ba, bốn mươi tuổi, tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo, tinh thần hoàn toàn không còn mà hơi thở cũng biến mất.
Dương Ân đã chết rồi sao?
Hắn không chết, vẫn còn một tia lực sinh mệnh, nó đang ở trong đan điền. Tiên khí lại không hề bị đạo Tử thần ảnh hưởng, chúng vẫn “hoạt bát” như trước, giúp bảo vệ một tia lực sinh mệnh cuối cùng của Dương Ân. Mắt biển và Mắt hồn lại cảm ứng lần nữa, đóa hoa Tử thần vốn đã héo rũ vì bị đạo Tử thần ảnh hưởng dần khôi phục sinh sức sống như mới được tưới nước. Thân đứng thẳng, cánh hoa lại nở rộ, cánh hoa chứa đạo Tử thần thể hiện ra sự dẻo dai, hút từng luồng sức mạnh của đạo Tử thần về. Sau khi sức mạnh đạo Tử thần bị hút về, cơ thể Dương Ân sống lại, tiên khí chuyển động, thể xác lại được rót vào năng lượng, tạng phủ suy yếu đã có thêm sức sống, làn da biến chất được xoa dịu, đây là quá trình chuyển sinh từ trạng thái chết, vô cùng kỳ diệu.
Ý thức Dương Ân dần tỉnh táo lại, hắn lẩm bẩm: “Mọi người có sinh lão bệnh tử, chết là quá trình sự sống dần trôi đi, khiến sinh mệnh từ từ biến chất mà tử vong. Đạo Tử thần có thể cướp lấy lực sinh mệnh của người khác, từ đó làm họ chết đi...”
Dương Ân đã hiểu rõ chân lý của đạo Tử thần, có thể điều khiển đạo Tử thần trong cơ thể, hắn hấp thu tử khí, biến chúng thành sức mạnh của mình mà hoàn toàn không bị chúng ảnh hưởng.
Dương Ân đứng lên, dáng vẻ đã khôi phục, nhiều tử khí bao trùm quanh hắn đều bị hấp thụ, hoàn toàn hòa vào trong cơ thể. Cánh hoa Tử thần trong đóa hoa Thần đình gom hết những tử khí này lại khiến cánh hoa biến thành màu đen, đại diện cho sức mạnh của đạo Tử thần.
Dương Ân quan sát một chút, phát hiện Khỉ Gầy đã không còn ở đó, Tiểu Hắc cũng chẳng thấy đâu, hắn hoảng sợ hét lớn: “Khỉ Gầy, Tiểu Hắc, các ngươi ở đâu?”
Hắn lập tức tìm kiếm lục soát, sợ họ gặp chuyện gì đó.
Dương Ân liên tục kêu gọi mà vẫn không thấy Khỉ Gầy và Tiểu Hắc, đồng thời cũng không tìm được thi thể của họ, điều này càng làm hắn sốt ruột.
Ngay lúc đó, ý niệm của Tiểu Hắc truyền tới: “Tiểu Ân Tử, trong này!”
Dương Ân đã ngưng tụ đạo Tử thần từ lâu nhưng đó cũng chỉ là phần ngoài, hắn chỉ có thể thông qua loại võ đạo này để tạo cho đối thủ cảm giác sợ hãi khi cái chết ập tới, từ đó đạt được mục đích quấy nhiễu, có cơ hội tìm ra sơ hở.
Trên thực tế, sau khi đạo Tử thần chân chính ngưng tụ thành công, một khi phóng thích ra là nó có thể đoạt đi lực sinh mệnh của con người, khiến kẻ bị đoạt mất mạng ngay tại chỗ.
Hiện tại, Dương Ân lại cảm nhận được cảm giác khi kẻ khác bị giết, sức sống dần trôi đi. Loại tử vong này có hai hình thức: Một là linh hồn chết đi, cái còn lại là thân thể tử vong. Loại trước là linh hồn tan biến, cơ thể còn sức sống nhưng theo thời gian linh hồn biến mất, cơ thể cũng dần lụn bại, tử vong hoàn toàn. Còn hắn là máu tươi xuất huyết rất nhiều hoặc nội tạng sẽ chịu tổn thương nặng nề khiến cơ thể mất đi sức sống, mà cơ thể không còn sức sống thì linh hồn cũng sẽ chịu ảnh hưởng, từ từ tan biến.
Dù là loại tử vong nào thì cũng đồng nghĩa với việc mất mạng.
Cảnh giới cao nhất của đạo Tử thần là có thể làm cho cơ thể và linh hồn đối thủ đồng thời chết đi.
Nếu muốn đạt tới cấp bậc này thì cần có khí thế tử vong nồng đậm cực kỳ, chỉ có tử khí mới có thể ăn mòn sức sống, dù là linh hồn hay cơ thể, chúng đều không thể ngăn cản được.
Nhưng phải làm cách nào để đạt tới cấp bậc đó của đạo Tử thần?
Nếu không tự mình trải nghiệm thì làm sao hiểu biết quá trình tử vong?
Giống như chiến hoàng Tử thần lúc trước, gã gần như đã lụn bại hoàn toàn, sau đó mới có thể trở về từ bờ vực của cái chết, từ đấy mới ngưng tụ đạo Tử thần thuần túy lần nữa.
Hôm nay, Dương Ân cũng đang tiến vào trạng thái chết đi.
Trên chiến trường cổ, vô số đao quang kiếm ảnh cướp đi sinh mạng của Dương Ân, hắn cảm thấy linh hồn đang tàn úa, huyết khí trong cơ thể mất dần, hắn từ trạng thái sức sống tràn đầy biến thành trạng thái lực sinh mệnh cạn kiệt, quá trình này chỉ có thể tự cảm nhận chứ không thể miêu tả bằng lời.
Loại trạng thái này mới là chân lý của đạo Tử thần, có nó tồn tại, Dương Ân mới rơi vào nguy cơ.
Thực tế, cơ thể của hắn đang dần biến chất, đóa hoa Thần đình từ từ héo úa, cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, hắn sẽ chết già ở chỗ này.
Tiểu Hắc trên vai Dương Ân lại không hề bị ảnh hưởng, nó có thể cảm nhận được sự thay đổi hiện tại của Dương Ân, nó thì thầm: “Tiểu Ân Tử, có thể lĩnh ngộ được đạo Tử thần hay không thì phải xem chính bản thân ngươi rồi, ta không giúp được gì đâu!”
Ngay sau đó, ánh mắt nó lại nhìn về phía Khỉ Gầy, hắn ta đã phóng ra sức mạnh huyết mạch, huyết khí bàng bạc bộc phát ra một nguồn năng lượng ngăn chặn tử khí độc, không cho nó tràn vào. Đồng thời, đoạn côn trong tay hắn ta cũng tạo ra một luồng sức mạnh khó hiểu, kéo hắn ta lao về một phía.
Tiểu Hắc không có ngăn cản, nó còn tự nhủ: “Có vài huyết mạch mạnh thật, ngay cả sức mạnh tử khí cũng ngăn chặn được, còn đoạn côn kia nữa, nó với tên này vừa đồng nguyên, xem ra họ sẽ đạt được gì đó ở nơi này rồi!”
Tiểu Hắc không muốn ở đây tốn thời gian với Dương Ân, nó nhảy xuống khỏi vai hắn, không ngừng đi tới đi lui chung quanh như thể đang tìm thứ gì đó. Nhưng nó không dám đi xa vì sợ Dương Ân sẽ có biến cố.
Theo thời gian trôi qua, cơ thể Dương Ân đang khô héo ngồi bệt dưới đất, rất khó để cảm nhận được sức sống của hắn, người cũng đã già hơn không chỉ ba, bốn mươi tuổi, tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo, tinh thần hoàn toàn không còn mà hơi thở cũng biến mất.
Dương Ân đã chết rồi sao?
Hắn không chết, vẫn còn một tia lực sinh mệnh, nó đang ở trong đan điền. Tiên khí lại không hề bị đạo Tử thần ảnh hưởng, chúng vẫn “hoạt bát” như trước, giúp bảo vệ một tia lực sinh mệnh cuối cùng của Dương Ân. Mắt biển và Mắt hồn lại cảm ứng lần nữa, đóa hoa Tử thần vốn đã héo rũ vì bị đạo Tử thần ảnh hưởng dần khôi phục sinh sức sống như mới được tưới nước. Thân đứng thẳng, cánh hoa lại nở rộ, cánh hoa chứa đạo Tử thần thể hiện ra sự dẻo dai, hút từng luồng sức mạnh của đạo Tử thần về. Sau khi sức mạnh đạo Tử thần bị hút về, cơ thể Dương Ân sống lại, tiên khí chuyển động, thể xác lại được rót vào năng lượng, tạng phủ suy yếu đã có thêm sức sống, làn da biến chất được xoa dịu, đây là quá trình chuyển sinh từ trạng thái chết, vô cùng kỳ diệu.
Ý thức Dương Ân dần tỉnh táo lại, hắn lẩm bẩm: “Mọi người có sinh lão bệnh tử, chết là quá trình sự sống dần trôi đi, khiến sinh mệnh từ từ biến chất mà tử vong. Đạo Tử thần có thể cướp lấy lực sinh mệnh của người khác, từ đó làm họ chết đi...”
Dương Ân đã hiểu rõ chân lý của đạo Tử thần, có thể điều khiển đạo Tử thần trong cơ thể, hắn hấp thu tử khí, biến chúng thành sức mạnh của mình mà hoàn toàn không bị chúng ảnh hưởng.
Dương Ân đứng lên, dáng vẻ đã khôi phục, nhiều tử khí bao trùm quanh hắn đều bị hấp thụ, hoàn toàn hòa vào trong cơ thể. Cánh hoa Tử thần trong đóa hoa Thần đình gom hết những tử khí này lại khiến cánh hoa biến thành màu đen, đại diện cho sức mạnh của đạo Tử thần.
Dương Ân quan sát một chút, phát hiện Khỉ Gầy đã không còn ở đó, Tiểu Hắc cũng chẳng thấy đâu, hắn hoảng sợ hét lớn: “Khỉ Gầy, Tiểu Hắc, các ngươi ở đâu?”
Hắn lập tức tìm kiếm lục soát, sợ họ gặp chuyện gì đó.
Dương Ân liên tục kêu gọi mà vẫn không thấy Khỉ Gầy và Tiểu Hắc, đồng thời cũng không tìm được thi thể của họ, điều này càng làm hắn sốt ruột.
Ngay lúc đó, ý niệm của Tiểu Hắc truyền tới: “Tiểu Ân Tử, trong này!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương