Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)
Chương 963: Chỉ có súc vật mới vô lễ với người xuất gia
Thanh Tĩnh là một ni cô hết sức ngây thơ trong sáng, nàng ta từ nhỏ lớn lên ở am ni cô, trước đó chưa từng tiếp xúc với người bên ngoài, nội tâm của nàng ta vô cùng thiện lương, không có chút mưu mô thủ đoạn nào, nàng ta không ngờ lần này tham gia khiêu chiến bảng Thiên Vương lại gặp phải nhiều chuyện hung hiểm đến như vậy, đây là lần đầu tiên nàng ta mới cảm nhận được như thế nào gọi là thế đạo hiểm ác.
Ở đâu có chuyện người tốt sẽ được đền đáp xứng đáng chứ?
Nàng ta bây giờ đã vô cùng căng thẳng và tuyệt vọng, đến nỗi quên đi bản thân của mình có chiến lực phi phàm, bởi vì kinh nghiệm đối mặt với kẻ thù của nàng ta thật sự quá ít.
Nếu như nàng ta có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn thì cho dù trước mặt là cường giả cảnh giới Địa Hải đỉnh cấp cũng không thể bắt được nàng ta dễ dàng như vậy, thậm chí nàng ta còn có thể lợi dụng tiềm năng thiên phú của mình để phản kích.
Mắt thấy bản thân sắp bị lăng nhục thì bên tai của nàng ta lại nghe được một thanh âm huyền ảo khiến cho nàng ta cứ nghĩ là mình bị ảo giác, nàng ta lẩm bẩm: "Sao ta lại nghe thấy giọng của hắn? Chẳng lẽ ta đã bị ảo giác rồi sao?"
Đây không phải là ảo giác, Dương Ân thật sự đã đến.
Trần Hổ phản ứng rất nhanh, hắn ta nhìn về phía thanh âm của Dương Ân phát ra và nhìn thấy một thiếu niên mặc quần áo rách rưới đang vừa gặm lương khô vừa đi về phía mình.
Hắn ta cau mày nghi hoặc hỏi: "Người của Cái Bang sao?"
Dương Ân nghe vậy thì cảm thấy rất đau lòng, hắn nhét hết mẩu lương khô còn lại vào trong miệng rồi trừng mắt nhìn Trần Hổ mắng: "Mắt của ngươi bị mù rồi sao, con mắt nào của ngươi thấy vương gia ta giống một tên ăn mày hả? Cả nhà ngươi mới là ăn mày đó!"
Ngay sau đó hắn liền đổi sang nét mặt ôn hòa cười nói với Thanh Tĩnh ni cô: "Tiểu ni cô, cảm ơn cô đã cho ta lương khô. Cô còn lương khô không, bụng của ta vẫn còn hơi đói".
Hắn vừa nói vừa đi về phía Thanh Tĩnh ni cô, hoàn toàn không để ý đến đám người Huyết Sát Môn đứng xung quanh.
Có một tên khác của Huyết Sát Môn xông tới trước mặt Dương Ân mà quát: "Tên ăn mày này, ngươi muốn chết sao?"
Toàn thân của tên đó cũng toát ra lệ khí hết sức nồng đậm, hắn ta vác theo một cây búa tạ đập vào đầu của Dương Ân, nếu như đập trúng thì Dương Ân chắc chắn sẽ toát đầu chết ngay tại chỗ.
Nhìn thấy búa tạ đập tới nhưng Dương Ân cũng không hề né tránh.
"Tàn ảnh!", búa tạ của tên kia hung hãn đập vào khoảng không, cuối cùng tên kia cũng phát hiện ra mình không thể đánh trúng được Dương Ân, mà tàn ảnh thì cũng đã dần dần biến mất.
Á!
Có tiếng hét vang lên ở hướng khác.
Không biết từ khi nào Dương Ân đã xuất hiện bên cạnh Thanh Tĩnh ni cô và chặt đứt cánh tay của kẻ đang tóm lấy nàng ta.
"Chỉ có đám súc vật mới vô lễ với người xuất gia!", Dương Ân nhàn nhạt nói, sau đó nhẹ nhàng kéo Thanh Tĩnh ni cô ra phía sau lưng của mình.
"Khốn kiếp!", tên cầm búa tạ chật vật nhìn lại, hắn ta tức giận gầm lên, một lần nữa cầm búa bổ nhào về phía Dương Ân. . Đam Mỹ Cổ Đại
Lần này Dương Ân thực sự không hề né tránh, khi búa tạ đập về phía của hắn thì hắn liền đá ra một cước trúng ngay hạ bộ của tên kia, khiến cho phụ tùng của hắn ta đều nát bét hết cả.
Á!
Tên cầm búa tạ ngay lập tức ngã xuống, ôm chặt lấy hạ bộ của mình mà kêu la thảm thiết.
Mất tên còn lại nhìn thấy cảnh đó thì đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, nếu như một cước đó rơi vào người của bọn chúng thì sẽ thảm tới mức nào chứ.
“Tên ăn mày hôi hám, ngươi dám đả thương sư đệ của ta, ngươi nhất định phải chết”, người của Huyết Sát Môn hết sức tức giận, có tên cầm trường thương đâm thẳng về phía Dương Ân.
Còn có hai tên Huyết Sát Môn khác phối hợp ra tay với hắn ta, bọn chúng đều có chiến lực không thấp, ba luồng sức mạnh đồng loạt oanh tạc về phía Dương Ân, muốn giết chết Dương Ân trong một lần đánh.
Trần Hổ nhíu mày theo dõi Dương Ân, hắn ta vẫn chưa ra tay, hắn ta muốn xem thử tên ăn mày vô danh kia có thể làm được gì.
"Cẩn thận", Thanh Tĩnh vừa định thần lại thì đã ngay lập tức hét lên nhắc nhở Dương Ân, nàng ta thậm chí còn muốn thay Dương Ân chống đỡ những đòn công kích kia.
"Đừng sợ, đám ô hợp này ngoại trừ ức hiếp nữ nhân ra thì còn có thể làm được gì, bọn chúng chỉ là một đám yếu nhớt!", Dương Ân khinh thường nói, ngay lập tức ra tay phản kích.
Bang! Bang!
Trong chớp mắt Dương Ân đã đánh ra ba quyền, mỗi một quyền ảnh đều đánh ra nhanh như chớp, công kích của ba kẻ kia còn chưa đánh trúng đích thì bọn chúng đã bị Dương Ân đánh phủ đầu trước, mỗi tên lãnh một quyền bay thẳng ra xa.
Lợi dụng lúc này, Dương Ân ngay lập tức thúc giục cánh Băng Nhẫn lướt qua đầu đám người Huyết Sát Môn đang bắt giữ nhóm ni cô.
Á!
Đám kia còn chưa kịp biết chuyện gì đã xảy ra thì liền bị chém mất một cánh tay, tiếng kêu rên thảm thiết nối tiếp nhau vang lên, khắp mặt đất lúc này toàn là cánh tay rơi xuống, cảnh tượng trông vô cùng khủng khiếp.
Nhóm ni cô vừa định thần lại đã ngay lập tức chạy đi tìm chỗ trốn, cho dù bọn họ đều bị thương nhưng vẫn còn sức để chạy thoát.
Đám người Huyết Sát Môn đều hoảng sợ, bọn chúng tự hỏi có phải ở đây vẫn còn một cao thủ nào khác vừa xuất hiện hay không.
“Giết bọn chúng!”, Trần Hổ không chút do dự quát lớn hạ lệnh.
Đám người Huyết Sát Môn vẫn chưa bị thương ngay lập tức phát động công kích, mục tiêu chính là nhóm ni cô đang chạy trốn, chúng muốn giết hết tất cả bọn họ.
"Người xuất gia mà cũng không buông tha, kẻ phải chết chính là các ngươi", Dương Ân tức giận quát lên, hắn mở Mắt Hồn, tia sáng diệt hồn ngay lập tức quét qua đám người Huyết Sát Môn đang xông tới.
Lần này bọn chúng không đơn giản chỉ bị chặt tay mà còn bị tia sáng diệt hồn của Dương Ân tập sát, hồn lực của Dương Ân chiếu tới đâu là ở chỗ đó có kẻ ngã xuống.
Trong nháy mắt đã có hơn mười mấy tên Huyết Sát Môn ngã xuống, tổn thất hết sức nặng nề.
Trần Hổ nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi Dương Ân, khi nhìn thấy Mắt Hồn mở ra ở giữa lông mày Dương Ân thì hắn ta ngay lập tức dựng đứng hết cả tóc gáy, thất thanh gào lên: "Tuyệt thế nhãn thuật!"
Ngay sau đó, Trần Hổ lại quát lớn với đám tay sai: "Mọi người tản ra tự bảo vệ thần đình của mình cho tốt, để ta làm thịt hắn".
Trần Hổ cuối cùng cũng phải ra tay, hắn bay khỏi con Huyết Hổ rồi chém một đao về phía Dương Ân, thanh đao Huyết Hổ này toát ra sát khí nồng nặc khủng khiếp, giống y hệt như một thanh đao đến từ địa ngục vậy.
Dương Ân nhìn hắn ta, tia sáng diệt hồn ngay lập tức bắn về phía Trần Hổ.
Ở đâu có chuyện người tốt sẽ được đền đáp xứng đáng chứ?
Nàng ta bây giờ đã vô cùng căng thẳng và tuyệt vọng, đến nỗi quên đi bản thân của mình có chiến lực phi phàm, bởi vì kinh nghiệm đối mặt với kẻ thù của nàng ta thật sự quá ít.
Nếu như nàng ta có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn thì cho dù trước mặt là cường giả cảnh giới Địa Hải đỉnh cấp cũng không thể bắt được nàng ta dễ dàng như vậy, thậm chí nàng ta còn có thể lợi dụng tiềm năng thiên phú của mình để phản kích.
Mắt thấy bản thân sắp bị lăng nhục thì bên tai của nàng ta lại nghe được một thanh âm huyền ảo khiến cho nàng ta cứ nghĩ là mình bị ảo giác, nàng ta lẩm bẩm: "Sao ta lại nghe thấy giọng của hắn? Chẳng lẽ ta đã bị ảo giác rồi sao?"
Đây không phải là ảo giác, Dương Ân thật sự đã đến.
Trần Hổ phản ứng rất nhanh, hắn ta nhìn về phía thanh âm của Dương Ân phát ra và nhìn thấy một thiếu niên mặc quần áo rách rưới đang vừa gặm lương khô vừa đi về phía mình.
Hắn ta cau mày nghi hoặc hỏi: "Người của Cái Bang sao?"
Dương Ân nghe vậy thì cảm thấy rất đau lòng, hắn nhét hết mẩu lương khô còn lại vào trong miệng rồi trừng mắt nhìn Trần Hổ mắng: "Mắt của ngươi bị mù rồi sao, con mắt nào của ngươi thấy vương gia ta giống một tên ăn mày hả? Cả nhà ngươi mới là ăn mày đó!"
Ngay sau đó hắn liền đổi sang nét mặt ôn hòa cười nói với Thanh Tĩnh ni cô: "Tiểu ni cô, cảm ơn cô đã cho ta lương khô. Cô còn lương khô không, bụng của ta vẫn còn hơi đói".
Hắn vừa nói vừa đi về phía Thanh Tĩnh ni cô, hoàn toàn không để ý đến đám người Huyết Sát Môn đứng xung quanh.
Có một tên khác của Huyết Sát Môn xông tới trước mặt Dương Ân mà quát: "Tên ăn mày này, ngươi muốn chết sao?"
Toàn thân của tên đó cũng toát ra lệ khí hết sức nồng đậm, hắn ta vác theo một cây búa tạ đập vào đầu của Dương Ân, nếu như đập trúng thì Dương Ân chắc chắn sẽ toát đầu chết ngay tại chỗ.
Nhìn thấy búa tạ đập tới nhưng Dương Ân cũng không hề né tránh.
"Tàn ảnh!", búa tạ của tên kia hung hãn đập vào khoảng không, cuối cùng tên kia cũng phát hiện ra mình không thể đánh trúng được Dương Ân, mà tàn ảnh thì cũng đã dần dần biến mất.
Á!
Có tiếng hét vang lên ở hướng khác.
Không biết từ khi nào Dương Ân đã xuất hiện bên cạnh Thanh Tĩnh ni cô và chặt đứt cánh tay của kẻ đang tóm lấy nàng ta.
"Chỉ có đám súc vật mới vô lễ với người xuất gia!", Dương Ân nhàn nhạt nói, sau đó nhẹ nhàng kéo Thanh Tĩnh ni cô ra phía sau lưng của mình.
"Khốn kiếp!", tên cầm búa tạ chật vật nhìn lại, hắn ta tức giận gầm lên, một lần nữa cầm búa bổ nhào về phía Dương Ân. . Đam Mỹ Cổ Đại
Lần này Dương Ân thực sự không hề né tránh, khi búa tạ đập về phía của hắn thì hắn liền đá ra một cước trúng ngay hạ bộ của tên kia, khiến cho phụ tùng của hắn ta đều nát bét hết cả.
Á!
Tên cầm búa tạ ngay lập tức ngã xuống, ôm chặt lấy hạ bộ của mình mà kêu la thảm thiết.
Mất tên còn lại nhìn thấy cảnh đó thì đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, nếu như một cước đó rơi vào người của bọn chúng thì sẽ thảm tới mức nào chứ.
“Tên ăn mày hôi hám, ngươi dám đả thương sư đệ của ta, ngươi nhất định phải chết”, người của Huyết Sát Môn hết sức tức giận, có tên cầm trường thương đâm thẳng về phía Dương Ân.
Còn có hai tên Huyết Sát Môn khác phối hợp ra tay với hắn ta, bọn chúng đều có chiến lực không thấp, ba luồng sức mạnh đồng loạt oanh tạc về phía Dương Ân, muốn giết chết Dương Ân trong một lần đánh.
Trần Hổ nhíu mày theo dõi Dương Ân, hắn ta vẫn chưa ra tay, hắn ta muốn xem thử tên ăn mày vô danh kia có thể làm được gì.
"Cẩn thận", Thanh Tĩnh vừa định thần lại thì đã ngay lập tức hét lên nhắc nhở Dương Ân, nàng ta thậm chí còn muốn thay Dương Ân chống đỡ những đòn công kích kia.
"Đừng sợ, đám ô hợp này ngoại trừ ức hiếp nữ nhân ra thì còn có thể làm được gì, bọn chúng chỉ là một đám yếu nhớt!", Dương Ân khinh thường nói, ngay lập tức ra tay phản kích.
Bang! Bang!
Trong chớp mắt Dương Ân đã đánh ra ba quyền, mỗi một quyền ảnh đều đánh ra nhanh như chớp, công kích của ba kẻ kia còn chưa đánh trúng đích thì bọn chúng đã bị Dương Ân đánh phủ đầu trước, mỗi tên lãnh một quyền bay thẳng ra xa.
Lợi dụng lúc này, Dương Ân ngay lập tức thúc giục cánh Băng Nhẫn lướt qua đầu đám người Huyết Sát Môn đang bắt giữ nhóm ni cô.
Á!
Đám kia còn chưa kịp biết chuyện gì đã xảy ra thì liền bị chém mất một cánh tay, tiếng kêu rên thảm thiết nối tiếp nhau vang lên, khắp mặt đất lúc này toàn là cánh tay rơi xuống, cảnh tượng trông vô cùng khủng khiếp.
Nhóm ni cô vừa định thần lại đã ngay lập tức chạy đi tìm chỗ trốn, cho dù bọn họ đều bị thương nhưng vẫn còn sức để chạy thoát.
Đám người Huyết Sát Môn đều hoảng sợ, bọn chúng tự hỏi có phải ở đây vẫn còn một cao thủ nào khác vừa xuất hiện hay không.
“Giết bọn chúng!”, Trần Hổ không chút do dự quát lớn hạ lệnh.
Đám người Huyết Sát Môn vẫn chưa bị thương ngay lập tức phát động công kích, mục tiêu chính là nhóm ni cô đang chạy trốn, chúng muốn giết hết tất cả bọn họ.
"Người xuất gia mà cũng không buông tha, kẻ phải chết chính là các ngươi", Dương Ân tức giận quát lên, hắn mở Mắt Hồn, tia sáng diệt hồn ngay lập tức quét qua đám người Huyết Sát Môn đang xông tới.
Lần này bọn chúng không đơn giản chỉ bị chặt tay mà còn bị tia sáng diệt hồn của Dương Ân tập sát, hồn lực của Dương Ân chiếu tới đâu là ở chỗ đó có kẻ ngã xuống.
Trong nháy mắt đã có hơn mười mấy tên Huyết Sát Môn ngã xuống, tổn thất hết sức nặng nề.
Trần Hổ nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi Dương Ân, khi nhìn thấy Mắt Hồn mở ra ở giữa lông mày Dương Ân thì hắn ta ngay lập tức dựng đứng hết cả tóc gáy, thất thanh gào lên: "Tuyệt thế nhãn thuật!"
Ngay sau đó, Trần Hổ lại quát lớn với đám tay sai: "Mọi người tản ra tự bảo vệ thần đình của mình cho tốt, để ta làm thịt hắn".
Trần Hổ cuối cùng cũng phải ra tay, hắn bay khỏi con Huyết Hổ rồi chém một đao về phía Dương Ân, thanh đao Huyết Hổ này toát ra sát khí nồng nặc khủng khiếp, giống y hệt như một thanh đao đến từ địa ngục vậy.
Dương Ân nhìn hắn ta, tia sáng diệt hồn ngay lập tức bắn về phía Trần Hổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương