Điểm Chí Manhattanhenge (Giới Đoạn)
Chương 61
Đầu bên kia im lặng trong một lúc, nhưng rất nhanh, Tô Hồi đã nghe thấy tiếng cười khẽ trầm trầm của Ninh Nhất Tiêu.
Hắn không đoán, lại còn cười như đang trêu ghẹo cậu vậy.
Tô Hồi hơi nóng lên, cậu cất cuốn album lại rồi quay lại phòng của mình cởi áo khoác ra, cậu nằm lên cái đệm giường trên sàn nhà. Tiếng ma sát của da với gối truyền sang cùng với nhiệt độ của đêm đầu xuân.
“Tô Hồi, em thật sự càng ngày càng giỏi đấy.”
Câu này nói nghe không giống như là một lời khen, nhưng mà Tô Hồi đã say khướt rồi, trong lúc mông lung thế mà lại cảm thấy âm thanh của Ninh Nhất Tiêu dễ nghe tới mức giống như đang dụ dỗ vậy.
“Ưm….” Cậu vùi đầu vào trong gối, đầu óc rất hỗn loạn cứ giống như một sợi dây thần kinh đều đang muốn trốn thoát khỏi sự kiểm soát bằng giọng nói của Ninh Nhất Tiêu, nhưng rồi lại run rẩy trước mỗi tiếng thở của hắn.
Trong hỗn loạn, Tô Hồi sinh ra một ảo giác rất chân thật – Cậu nhìn tháy Ninh Nhất Tiêu lúc này đang nằm ngay bên cạnh cậu, hắn im lặng mà ngắm nhìn cậu. Nên là Tô Hồi cũng quay đầu lại ngắm nhìn ảo ảnh của hắn.
“Hôm nay ra ngoài uống rượu có gặp phải người nào tới làm quen không?”
Ảo giác còn chân thật hơn cả hiện thực, Tô Hồi biết đó là giả nhưng mà cậu vẫn giơ tay ra vuốt lên nốt ruồi ở khóe mắt của “Ninh Nhất Tiêu”.
“Có chứ, không biết là tại sao lại đi tìm em nữa, sao có thể vừa nhìn đã phát hiện thấy em thích đàn ông được?” Tô Hồi nói xong thì bật cười, “Kì lạ thật đấy, mấy người đàn ông muốn date với em hình như càng ngày càng nhiều.”
“Bởi vì em rất xinh đẹp.” Ninh Nhất Tiêu hiếm khi nói thẳng thắn.
Khác với cái đẹp nhiệt liệt của người phương Tây, trên người Tô Hồi có một vẻ nhẫn nhịn h4m muốn của người phương Tây, càng quấn chặt thì thứ h4m muốn căng chặt này càng chảy ra ngoài. Vẻ mất hồn, suy sụp, vừa chạm vừa sẽ tan vỡ, sau khi vỡ thì sẽ biến mất như khói bụi giống như đêm nào cũng là đêm cuối cùng mất kiểm soát.
Tô Hồi lại cười, cậu lấy chăn lên che mặt của mình lại rồi dựa sang một bên giường, cứ giống như đang dựa vào bờ vai của Ninh Nhất Tiêu trong tưởng tượng vậy.
Đầu váng vất quá, hệ thống ngôn ngữ cũng bắt đầu hỗn loạn.
“Are you flirting with me now?”
(Anh đang tán tỉnh em đấy à?)
Ninh Nhất Tiêu rất thích giọng của cậu lúc nói tiếng anh, giọng cứ mềm mềm, âm cuối rất quyến rũ.
Nhưng mà hắn vẫn muốn nói rõ trước, “Em chỉ trần thuật sự thật, không có ý đùa giỡn trêu chọc nào.”
“Yeah…” Tô Hồi lại ấp úng vài tiếng, cậu dùng từ tượng thanh rất mềm nhũn để trả lời.
Không biết vì sao, Ninh Nhất Tiêu bỗng dưng như được lấy lòng, hắn thích âm sắc lúc Tô Hồi nói tiếng Anh có một chút gì đó mềm mại.
Nhưng mà tưởng tượng lại, nếu như bất cứ ai khác nhìn thấy cậu như thế này thì Ninh Nhất Tiêu lại cảm thấy phiền lòng gấp bội lần.
Muốn nhốt cậu lại cho rồi, không cho ra ngoài, không cho gặp bất cứ ai.
Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu nhanh chóng tỉnh táo lại khỏi cái ý nghĩ điên rồ này.
Hắn không thể làm vậy được, bởi vì Tô Hồi rất thích tự do.
Cứ tiếp tục trò chuyện như vậy nữa thì không được hay lắm, Ninh Nhất Tiêu còn rất nhiều việc chưa làm xong.
“Say rồi thì đi ngủ sớm đi.” Hắn trầm giọng nói, “Ngủ ngon.”
Tô Hồi nghe thấy tiếng hắn cúp máy rồi nhưng mà cậu vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí mập mờ vừa rồi.
Suy nghĩ thì rối một cục, không thể tìm thấy trọng tâm và điểm chịu lực, cứ giống như là bị một cơn sóng bằng dây ập tới vậy, trong khoảnh khắc như khó thở và sự hưng phấn, ảo ảnh của Ninh Nhất Tiêu còn sót lại che lấp lên người Tô Hồi như là một đám mây vậy.
Giọng hắn tràn đầy hơi nóng nhưng mà âm sắc lại rất lạnh, nó khiến cho Tô Hồi nhớ tới giọng điệu ra lệnh của hắn, rất cường thế và cả duc v0ng bị che đậy lại.
Tô Hồi có chút tự ghét bỏ bản thân mà cởi cúc ra, tay cậu rất lạnh, hoàn toàn khác với bàn tay của hắn.
Trong độ ấm vút cao, cậu nghĩ rằng có thể Ninh Nhất Tiêu vẫn còn để ý cậu, cho nên mới giúp cậu hết lần này tới lần khác, cho cậu sự ấm áp và tình cảm trông rất giốn như là tình yêu vậy, hắn cũng sẽ lo lắng vì cậu đã uống rượu.
Nhưng mà thế này vẫn chưa đủ, Tô Hồi vân hi vọng tốt nhất là hắn vẫn còn hận chính mình, bởi vì hận sẽ khó mà xóa bỏ được.
Ảo giác bắt đầu giống như một hằng tinh tiêu vong vậy, nó không ngừng khuếch tán bụi sao ra bên ngoài.
Cậu tự dưng tưởng tượng ra dáng vẻ Julian cầm hoa, không biết đó là hoa gì nữa, có thể là hoa hồng, hoặc là đóa nguyệt quý Juliet mà cậu cắt từng bông xuống cho Ninh Nhất Tiêu trước đây.
Cái tên này rất xứng với bọn họ, mà Ninh Nhất Tiêu cũng rất thích một bó hoa tươi thật lớn.
C4u nhớ tới những từ hình dung về Julian mà bọn họ nói – nhiệt tình, cố chấp, thích tặng quà, là một tiểu thiếu gia sinh ra ở đã vạch đích, thích nghệ thuật….
Những điều này đều rất giống với Tô Hồi trong quá khứ.
Ninh Nhất Tiêu có thể sẽ thích cậu ta bởi vì hắn cũng đã từng động lòng vì những đặc điểm tương tự vậy.
Tô Hồi đè nén lấy, c4u nhỏ giọng lặp đi lặp lại cái tên của hắn cứ giống như là đang niệm chú cho bản thân mình.
Cậu kết thúc sự tự tiết đắng chát này trong ảo mộng đau khổ xen lẫn với vui sướng.
Sau khi tỉnh táo lại, Tô Hồi đứng dậy, cậu ngâm cả cơ thể vào trong bồn tắm đầy nước, sự phóng túng này không thể khiến cho cậu tốt hơn mà ngược lại càng trở nên trống rỗng và nhớ nhung hơn.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, đầu của Tô Hồi rất đau, cậu đi xem lại món quà mà Sean tặng cho một lần nữa, cậu rất cảm động nên đã đặc biệt viết một email cảm ơn rất là dài cho hắn.
Sau khi ăn cơm trưa thì cậu nhận được câu trả lời.
[Sean: Không phải cảm ơn đâu, cậu chỉ cần coi đây như là một món quà nhỏ đáp tặng lại thôi, dù gì thì cũng là tác phẩm của cậu mà, chỉ là nó được tôi thu lưu lại thôi, ý nghĩa và bên trong của nó vẫn thuộc về cậu mà.]
Không biết vì sao, Tô Hồi vẫn luôn cảm thấy người tên Sean này lúc nói chuyện với cậu có một sự khắc chế và thu liêm rất rõ ràng, nhưng mà anh ta lại rất hiểu cậu.
Cậu càng ngày càng cảm thấy bản thân thật ra rất may mắn.
Ba ngày sau, giáo sư White bị điều đi giảng ở nơi khác gọi điện tới chúc mừng sự thành công của Tô Hồi trên triển lãm nhiếp ảnh, ông còn chuyển lời với cậu nói là lãnh đạo của trường mời cậu tới hội thảo luận một lần để chia sẻ cho lớp học sinh mới.
“Con á?” Tô Hồi không chắc chắn lắm, “Con không biết là con có thể làm tốt được không, huống chi lần này cũng chỉ là một ngoài ý muốn, đó chỉ là công việc cá nhân thôi, có rất nhiều chi tiết không tiện để giảng giải.”
(Ừm…phải xin lỗi rằng mình trước đó đã lộn vai trò của giáo sư White mất rồi, mình nhầm giáo sư thành bậc ông của Tô Hồi, sau đó thì mình đọc mới thấy giáo sư White có lẽ coi Tô Hồi thành con mình chứ không phải cháu. Từ giờ mình sẽ bắt đầu sửa lại.)
Lúc đầu cậu nhận công việc này, giáo sư không yên tâm lắm, bên trường học cũng không công nhận, nhưng mà ai mà biết được sự phản hồi của mọi người lại tốt như vậy.
“Con cứ chọn mấy thứ có thể giảng được ra làm một bản báo cáo đơn giản thôi.”
“Để con thử xem.”
“Eddy, phản hồi của bên truyền thông lần này rất khá, bên Tuần Nghệ Thuật có liên lạc với ta muốn tìm con để phỏng vấn, nhưng mà ta tạm thời còn chưa có đồng ý, để xem ý con thế nào đã. Ta muốn nhắc nhở con rằng, sau lần này sẽ có rất nhiều công việc tìm tới con, lúc lựa chọn con phải thận trọng, đừng có tiêu tốn sức của mình quá, nhưng mà cũng đừng để vụt mất cơ hội tốt.”
Tô Hồi “vâng” một tiếng, “Con hiểu rồi, ngài cứ yên tâm.”
“Eddy, thành công không phải là con thú dữ gì cả, con nên có nhiều dã tâm hơn.”
Giáo sư đối đãi với cậu như là đối đãi với con trai ruột vậy, những lời nhắc nhở thế này chẳng có mấy ai đi nhắc nhở gì Tô Hồi cả, cho nên là cậu càng trân trọng người thầy tốt thế này.
Ông nói không sai, thành công đúng không phải là một chuyện xấu, ít nhất thì nó có thể tránh được cảnh khốn cùng, cậu có thể chăm sóc được người thân mà cậu muốn bảo vệ.
Càng huống chi, nếu như bản thân cậu không phải là một trợ giảng sa sút ở một trường nghệ thuật mà là một người có chỗ đứng trong ngành nghề này thì lúc đứng ở bên cạnh Ninh Nhất Tiêu cũng sẽ không mất cân bằng đến vậy.
Tô Hồi đột nhiên có chút muốn cai thuốc, nên là cậu khóa hộp thuốc lá mới mua trước đó vào trong hộc tủ, cậu định không đụng tới trong khoảng thời gian này.
Phải làm một người có thái độ tích cực.
Mở tin nhắn ra, Tô Hồi bất ngờ phát hiện thấy trợ lí của Bella lại chuyển khoản tới một khoản tiền không hề ít, lúc gọi điện thoại hỏi thì Bella nói, “Đây là khoản tiền thưởng cuối đấy.”
“Nhiều quá.”
“Không nhiều một chút nào đâu, cậu hoàn toàn không hiểu giá thị trường bên ngoài sao? So với những gì mà cậu cho bọn tôi thì những thứ này không là gì cả. Hơn nữa, cậu tự kiếm tiền dựa vào sức mình mà, cứ yên tâm giữ lấy đi. Tôi bây giờ còn có việc phải bận nữa, đi đây, nhớ hỏi thăm bà của cậu giúp tôi nhé.”
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sao mà, chúng ta là bạn bè cơ mà.”
Bella cho cậu một cơ hội làm việc cực kì quan trọng, nhờ vào danh tiếng của Chloe mà Tô Hồi được nhiều người nhìn thấy hơn, không chỉ như thế mà cậu còn có một số tiền công rất dày.
Lòng trả ơn của Tô Hồi bắt đầu tràn dâng lên, nên là cậu lại lấy bản lên ý tưởng* ấy lên bắt đầu đọc một cách nghiêm túc.
(*Nó là một kiểu thống kê, lên kế hoạch mục tiêu trường kì, mục tiêu giai đoạn đại loại vậy á)
Cậu tốn cả một buổi chiều mới xem xong, mỗi tấm bản thảo vẽ tay của Bella cậu đều ngắm kĩ lại mới phát hiện hóa ra cô ấy làm việc nghiêm túc đến vậy, hơn nữa còn cực kì có tài, mỗi một chi tiết đều có ý tưởng riêng của cô ấy.
Sau khi xem xong thì Tô Hồi xuống lầu dẫn chó đi dạo rồi lại đi mua kem, ăn xong thì cậu gọi điện thoại cho Bella nói rằng cậu bằng lòng tham gia vào kế hoạch sản phẩm mới.
Bella phấn kích tới hết hét lên ở đầu bên kia điện thoại, Tô Hồi lập tức đưa điện thoại ra xa rồi cậu đặt bên tai của Kem, làm cho Kem giật mình một cái, vẻ mắt rất là cảnh giác, sau đó thì nó lại ủy khuất nhìn Tô Hồi.
“Chú chó đáng thương.”
Ngày hôm sau cậu liền đi tới phòng làm việc của Bella, lần này bên tiền đài đã đổi thành người khác, nhưng mà cô vẫn nói lời y hệt với người lần trước.
“Cho hỏi cậu là model tới thử kính đúng không?”
Tô Hồi nghĩ một cái rồi nó, “Coi như vậy đi.”
Cậu báo tên của mình với cô tiền đài, không ngờ tới cô đang viết thì đột nhiên ngẩng đầu lên, “Cậu chính là Eddy Sue?”
Tô Hồi không hiểu làm sao chỉ gật đầu một cái, “Ừm.”
“Triển lãm nhiếp ảnh lần trước á!” Cô nhân viên tiền đài có hơi kích động, “Mấy món đồ nghệ thuật trang trí ở đó đều là cậu làm đúng không? Tôi thật sự rất là thích luôn đó, đã chụp nhiều ảnh lại lắm, đến bây giờ tôi vẫn còn lưu lại, nơi đó sắp thành địa điểm check in nhất định phải đến của khách sạn đó rồi!”
“Cảm ơn.”
Tô Hồi cười trả lời lại, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự được chú ý tới chân thật đến vậy.
“Đừng khách sáo, để tôi dẫn cậu lên, mời đi bên này.”
Cô nhân viên tiền đài còn cười nói, “Không ngờ tới cậu còn là model đấy, cậu là thanh niên đa nghề nghiệp trong truyền thuyết à?”
(Tiếng anh là Multiple careers)
Tô Hồi chỉ đành cười cười, vừa lên lầu cậu đã nhìn thấy Bella, cô đội một cái mũ bê-rê vải jeans, kết hợp với một cái áo khoác da và quần jeans, trông rất là lão luyện.
Vừa nhìn thấy nhau Bella đã nhiệt tình tới ôm cậu một cái, rồi kéo cánh tay cậu đi vào trong, “Đúng lúc stylist cũng vừa mới tới, hai người chân trước chân sau tới nơi đúng là tiết kiệm không ít thời gian.”
“Gấp lắm sao?”
“Đâu có đâu.” Bella cười nói, cô đẩy cửa đi vào phòng làm tạo hình, “Cậu có phải chưa từng nhuộm tóc bao giờ không, tẩy tóc mất thời gian lắm đó.”
“Chưa từng.” Tô Hồi cười một cái, c4u nhớ tới mấy chuyện cũ, “Thật ra lúc tôi mười tám tuổi, bởi vì kì hưng cảm phát tác nên là rất muốn nhuộm tóc, nhưng mà vừa mới bước vào tiệm cắt tóc thì đã bị mẹ tôi xách cổ về, thợ cắt tóc còn chưa kịp bôi thuốc nhuộm lên nữa, tôi lúc đó còn đang mặc lớp áo che người của tiệm bọn họ.”
Cậu bật cười, “Sau này mẹ tôi không cho phép tôi tự mình đi ra ngoài cắt tóc nữa, toàn gọi người tới nhà tôi thôi.”
“Trời ạ, hà khắc thật đấy, nếu mà là tôi thì tôi nhất định sẽ trốn ra ngoài nhuộm cho xong.” Bella chưa từng phải chịu kiểu giáo dục gia đình như thế này, cô rất không thể hiểu nổi.
Cô cho Tô Hồi gặp mặt với stylist rồi dặn dò yêu cầu về tạo hình của Tô Hồi theo kế hoạch trước đó.
“Nếu như hiệu quả tốt thì có thể thử chụp một tổ ảnh thử trang.”
Tô Hồi ngồi trước kính, thời kì này cậu luôn ôm lòng mong chờ với tất cả những sự vật mới lạ, nhuộm tóc giống như là một lần thay đổi hoàn toàn mới, điều này rất hợp với sự phấn khích bây giờ của cậu.
Vậy nên Tô Hồi rất ngoan ngoãn mặc cho người tạo mẫu tóc bày bố, thỉnh thoảng nói chuyện câu có câu không.
“Tóc của cậu xoăn tự nhiên à?”
“Ừm, hơi quăn một chút.”
“Tôi còn tưởng là cậu có uốn hơi cong đấy, độ cong như này tự nhiên quá. Vậy tôi vẫn giữa độ cong thế này nhé, chỉ làm mỗi phần tóc mái và phần đỉnh đầu thôi, về độ dài thì phải hơi cắt ngắn một chút, tới phần cổ đây, cắt layer nhé.”
Tô Hồi không am hiểu lắm với những thứ này, cũng đã rất lâu rồi không có cắt tóc, “Ừm, cứ theo những gì Bella yêu cầu là được.”
Bella đứng ở bên cạnh bật cười, “Làm gì đến nổi vậy, cứ làm như cậu là con búp bê tôi mua về vậy á.”
Stylist cũng bật cười, “Hahahaha!”
Thời gian tẩy tóc rất dài, Tô Hồi bắt đầu còn ngồi im, sau đó thì dần dần ngồi không nổi nữa, cậu đi qua đi lại ở trong phòng, bóc vỏ một cây kẹo mut ở trên bàn ra rồi bỏ vào trong miệng, cậu ngồi ở bên cửa sổ ngắm nhìn những người trẻ tuổi đi qua đi lại ở dưới lầu.
Cuối tháng ba rồi, New York vẫn lạnh như vậy.
Sau đó thì cậu dứt khoát đi ra khỏi phòng làm tạo hình luôn, nhân viên làm việc mà model ở bên ngoài có rất nhiều, đủ các kiểu các dạng khuôn mặt mới lạ xinh đẹp ở đây. Đây cứ giống như là một cái kệ trưng các loại búp bê loại lớn vậy, mơ mộng và bắt mắt.
Bella thấy cậu đi ra thì đúng lúc kéo Tô Hồi tới thảo luận về phần vải cắt và chất vải.
Tô Hồi sờ lên tấm vải trước mắt, “Chất vải này cũng rất được, vải sa mỏng hợp với mùa xuân hạ hơn, nhưng mà nhiều quá thì sẽ chán, thật ra cũng có thể thêm mấy loại vải trung tính cắt ghép lại với nhau cũng được.”
“Cậu nói đúng.” Bella nói với trợ lí, “Ghi lại đi, đợi tí nữa chọn mấy loại vải da, vải jeans tới để tôi xem thử.”
“Tóc của cậu có phải sắp phải tẩy lần thứ hai rồi không?” Bella nhắc nhở cậu.
Tô Hồi lập tức quay trở lại phòng làm tạo hình.
Thật ra ngồi quá lâu, Tô Hồi đã ăn hết hai cây kẹo mút, một đĩa bánh quy bơ và hai miếng bánh kem phô mai, đồ ngọt ăn nhiều quá răng khôn lại bắt đầu đau.
Cậu lấy tay che má rồi lướt điện thoại, cậu lại nhìn thấy khoản tiền mà Bella chuyển cho cậu, cậu đầu tiên vẫn nghĩ tới việc trả tiền cho Ninh Nhất Tiêu.
Nhưng mà cậu vừa không biết khoản tiền nợ cụ thể và cũng không biết tài khoản của Ninh Nhất Tiêu, chỉ đành gọi cho Carl.
“Carl, anh bây giờ đang bận à? Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Giọng của Carl nghe có sức sống hơn bình thường một chút, “Có đâu, không có bận, tối qua mới thức thâu đêm giao hết được những tài liệu cần chuẩn bị để lên thị trường xong, hôm nay Shaw mới cho bọn tôi nghỉ, sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Tô Hồi nghĩ một chốc, “Là việc việc phí dụng ở bệnh viện của bà ngoại tôi ấy, thế này, tôi gần đây mới có một khoản thu nhập cũng không tồi nên muốn trả trước một bộ phận, anh là trợ lí của Shaw chắc là biết tài khoản của anh ấy nhỉ.”
Carl đột nhiên do dự, “À cái này ấy hả? Để tôi hỏi cậu ấy trước đó, nếu cứ tự tiên gửi sang như vậy thì cậu ấy có thể sẽ trách tội tôi đấy.”
“Cũng phải.” Tô Hồi suy nghĩ, “Còn nữa là, tiền nhà như căn nhà mà tôi đang ở bây giờ tiền thuê đại khái là bao nhiêu vậy, tôi đã ở được hai tháng rồi, muốn trả một ít tiền nhà, nếu không thì ở cũng ngại lắm.”
“Ừm, tôi hiểu rồi, chút nữa tôi dò hỏi giúp cậu thử xem.”
“Cảm ơn anh, vậy anh cứ nghỉ ngơi đi nha.”
Tô Hồi đang định cúp máy thì Carl đột nhiên mở miệng.
“À đúng rồi Eddy, cậu gần đây có nghe thấy Shaw nói gì về chuyện hẹn hò không?”
Tô Hồi cứ giống như bị dẫm phải bãi mìn vậy, cả người cậu đều khựng lại.
(mìn là kiểu những thứ mà người ta không thích, không muốn nghe á, ví dụ như char anti hay NOTP cũng là một kiểu mìn ấy.)
“Hẹn hò à?”
“Cậu cũng không biết à? Tôi còn tưởng là cậu ta sẽ nói với cậu chứ.”
Carl thở dài một hơi, nghĩ lại thì quan hệ của hai người bọn họ còn chưa hoàn toàn lành lại, không biết chuyện cũng rất bình thường, nhưng mà anh ta bây giờ đang thiếu một người để trò chuyện bát quái, không thì anh ta sẽ nhịn mãi tức chết mất.
Tô Hồi là một đối tượng để tám chuyện rất tuyệt, dù gì thì tính cách của cậu rất ôn hòa và lại không lắm miệng, và cũng chắc chắn là không nói những điều này cho Ninh Nhất Tiêu.
“Thì là….tháng trước hành trình công diễn của Shaw không phải là có xen vào một cuộc phỏng vấn sao? Nhưng mà vốn là bên tạp chí cho người tới công ty để phỏng vấn, nhưng mà không biết là Shaw lại lên cơn gì nữa, cứ đòi phải tự mình tới Los Angeles.”
Tô Hồi ngẩn ra.
Hóa ra là Ninh Nhất Tiêu tự mình đòi đi Los Angeles.
“Cái này không phải là do bên tạp chí sắp xếp à?”
“Không phải, do Shaw chủ động đấy, vốn tôi còn không hiểu tại sao cậu ấy đột nhiên lại như vậy. Nhưng mà qua hai tuần gần đây thì luôn có người tặng hoa cho cậu ấy, mỗi ngày không lặp lại, sau đó thì người cũng tới luôn, lái siêu xe tới dưới lầu đợi cậu ấy, lúc đó tôi mới biết hóa ra là Julian Ford, như vậy thì mọi chuyện đều hợp lí cả rồi.”
“Sao lại hợp lí?” Tô Hồi không hiểu.
“Bởi vì cái bên tạp chí đó là nhà của Julian đó, mẹ cậu ta là tổng giám chế.”
Phản ứng của Tô Hồi bỗng nhiên trở nên rất trì trệ.
Nhưng mà Carl thì không có chú ý tới, “Sau đó tôi mới đi dò thám xem mới biết hóa ra hồi Julian còn học ở trường đại học S thì đã theo đuổi Shaw rồi, giờ đã qua bao nhiêu năm vậy rồi, hai bọn họ chắc là sẽ không đi lòng vòng mãi rồi vẫn tới bên nhau đấy chứ.”
Tô Hồi rơi vào trầm mặc.
Cấu thấy tức lồng nguc, cứ như là bị vật nặng gì đập lên vậy, đến mức thở không ra hơi.
“Eddy?”
“Tôi không biết nữa, có lẽ là vậy.” Cậu nhìn thấy stylist bước tới thì cứ như bắt lấy được một cọng cỏ cứu mạng vậy, “Carl, tôi phải đi làm việc đây, cúp máy trước nhé.”
Stylist tới kiểm tra tình trạng tẩy tóc, anh ta nhìn mặt của cậu trong gương một cái, “Eddy, sao sắc mặt cậu kém vậy?”
Tô Hồi lắc đầu, “Không có gì đâu.”
Cậu chỉ là hơi mù mịt.
Cho nên Ninh Nhất Tiêu vì Julian nên mới tới Los Angeles sao? Vậy tại sao lại còn phải tới hội trường nghệ thuật tìm cậu làm gì? Tại sao còn phải tổ chức sinh nhật cho cậu?
Hay là ngày hôm sau, sau khi Ninh Nhất Tiêu đưa cậu tới sân bay xong thì mới đi gặp mặt Julian.
Bất kể là khả năng nào đi chăng nữa thì Tô Hồi vẫn cảm thấy buồn.
Cậu tiềm ý thức cho rằng Ninh Nhất Tiêu không phải là loại người có người mới rồi vẫn không buông được người cũ, nhưng mà cậu không thể bình tĩnh lại để xử lí tất cả những chuyện này.
Đúng thật là tối hôm đó Ninh Nhất Tiêu không hề làm ra bất cứ chuyện gì vượt giới hạn cả, toàn bộ đều là cậu chủ động, là cậu tự mình uống say chạy tới gõ cửa phòng hắn, cầu xin lên giường với hắn.
Cho nên vì vậy nên hắn mới không mớn làm tới bước cuối sao?
Tô Hồi cảm thấy bản thân mình thật sự rất tệ hại, tệ hại trên tất cả các phương diện ý nghĩa.
“Được rồi Eddy, đến mức độ này đã OK lắm rồi, ngồi sắp sáu tiếng đồng hồ vất vả cho cậu rồi, tôi đi sấy lại tạo hình cho cậu là được.”
Tô Hồi không cảm nhận được gì cả, trong đầu cậu chỉ không ngừng hiện lên một Julian chưa từng gặp bao giờ, hiện lên dáng vẻ cậu ta hẹn hò với Ninh Nhất Tiêu, răng khôn càng ngày càng đau hơn.
Kết thúc tất cả các tạo hình, cậu mặc một cái áo sơ mi mỏng bước ra ngoài, Bella nhìn thấy thì sáng cả mắt lên.
“Như này trông đẹp quá đi mất!” Cô thậm chí còn trực tiếp vỗ tay, cô còn giơ ngón cái với stylist, “Hoàn toàn là hình tượng trong lòng tôi nghĩ tới, đẹp quá đi mất.”
Những lời khen ngợi này Tô Hồi đều nghe không thấy, cậu chỉ nghe thấy anh ta nói là người bên bản tạp chí thời thượng cũng tới đây, có thể là còn phải thức đêm để quay chụp.
“Được, thế nào cũng được hết.”
Bella phát hiện thấy vấn đề nên hỏi cậu, “Làm sao vậy? Có phải là do ngồi lâu quá nên không thoải mái không?”
“Tôi đi ra ngoài mua một hộp thuốc lá một chút.” Tô Hồi không muốn nhắc tới, giọng cậu nghe không vui lắm, “Lại bắt đầu nghiện thuốc rồi.”
Bella cũng lấy áo khoác lên, “Xuống dưới lầu ở ngay bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi ấy, tôi đi cùng cậu.”
“Không cần đâu, tôi đi về nhanh thôi.”
Tô Hồi lấy cái áo măng tô màu trắng của mình treo trên giá lúc mình mang tới rồi khoác bên vai, cứ như vậy mà rời khỏi tầng hai.
Cầu thang vòng tròn khiến cho cậu thấy choáng váng, nhưng mà cậu cũng không thể xua tan hết những ảo giác kia đi được, Tô Hồi rất muốn trốn tránh.
Rõ ràng là tối hôm đó cậu đã chuẩn bị tâm lí trước rồi, đã nói là nếu như thật sự có người đó xuất hiện thì cậu nhất định sẽ rời đi ngay lập tức.
Nhưng mà bây giờ người đó xuất hiện thì cậu lại chỉ cảm thấy đau.
Đi xuống tầng một trong sự buồn phiền, cậu cúi đầu đi thẳng về phía cửa kính nhưng mà lại đụng phải người cùng lúc mới bước vào.
Tô Hồi theo bản năng nói ra một câu sorry, cậu không có tâm trạng ngẩng đầu.
Nhưng mà người đó lại nắm lại cánh tay của Tô Hồi.
Chỉ cần bị nắm lại vậy thôi Tô Hồi liền biết được cậu đụng phải ai, nhưng mà lí trí lại không dám tin được, nên là cậu ngẩng đầu lên với vẻ mặt không dám tin.
Ninh Nhất Tiêu cũng ngẩn ra.
Tóc màu bạc gần như thành màu trắng phóng đại lên khí chất khác thường với mọi người của Tô Hồi lên tới mức lớn nhất, được ánh nắng màu tông lạnh của New York chiếu rọi lên làm cho vừa chói mắt vừa xinh đẹp, trong suốt như là một tinh linh vậy.
Tô Hồi hơi lùi lại phía sau, cậu đồng thời cũng rút tay mình ra.
“Sao anh lại tới đây?”
Sự kinh ngạc trong mắt của Ninh Nhất Tiêu rút bớt đi, khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt bình tĩnh như bình thường, hắn cong khóe môi lên.
“Nghe Bella nói em đã nhận việc của cô ấy rồi, đang lúc được nghỉ nên anh qua đây xem thử. Mọi người chắc là chưa kết thúc công việc đâu nhỉ, bây giờ đang định đi đâu đấy?”
Tô Hồi rũ mắt nhìn xuống sàn, trên mí mắt mỏng lộ ra vết mạch máu nhàn nhạt, hàng m cũng có hàng bóng đổ xuống.
“Đi mua thuốc lá.”
“Anh đem theo rồi, xài của anh không?” Ninh Nhất Tiêu giơ tay ra tìm trong túi.
Còn chưa đợi hắn lấy ra thì Tô Hồi đã quay người lại ngó lơ hắn mà mở cửa rời đi.
“Không cần đồ của anh.”
Ninh Nhất Tiêu hoang mang mà khựng lại tại chỗ, hắn cảm thấy khó hiểu với sự hung hăng tự dưng có của mèo con.
Hắn không đoán, lại còn cười như đang trêu ghẹo cậu vậy.
Tô Hồi hơi nóng lên, cậu cất cuốn album lại rồi quay lại phòng của mình cởi áo khoác ra, cậu nằm lên cái đệm giường trên sàn nhà. Tiếng ma sát của da với gối truyền sang cùng với nhiệt độ của đêm đầu xuân.
“Tô Hồi, em thật sự càng ngày càng giỏi đấy.”
Câu này nói nghe không giống như là một lời khen, nhưng mà Tô Hồi đã say khướt rồi, trong lúc mông lung thế mà lại cảm thấy âm thanh của Ninh Nhất Tiêu dễ nghe tới mức giống như đang dụ dỗ vậy.
“Ưm….” Cậu vùi đầu vào trong gối, đầu óc rất hỗn loạn cứ giống như một sợi dây thần kinh đều đang muốn trốn thoát khỏi sự kiểm soát bằng giọng nói của Ninh Nhất Tiêu, nhưng rồi lại run rẩy trước mỗi tiếng thở của hắn.
Trong hỗn loạn, Tô Hồi sinh ra một ảo giác rất chân thật – Cậu nhìn tháy Ninh Nhất Tiêu lúc này đang nằm ngay bên cạnh cậu, hắn im lặng mà ngắm nhìn cậu. Nên là Tô Hồi cũng quay đầu lại ngắm nhìn ảo ảnh của hắn.
“Hôm nay ra ngoài uống rượu có gặp phải người nào tới làm quen không?”
Ảo giác còn chân thật hơn cả hiện thực, Tô Hồi biết đó là giả nhưng mà cậu vẫn giơ tay ra vuốt lên nốt ruồi ở khóe mắt của “Ninh Nhất Tiêu”.
“Có chứ, không biết là tại sao lại đi tìm em nữa, sao có thể vừa nhìn đã phát hiện thấy em thích đàn ông được?” Tô Hồi nói xong thì bật cười, “Kì lạ thật đấy, mấy người đàn ông muốn date với em hình như càng ngày càng nhiều.”
“Bởi vì em rất xinh đẹp.” Ninh Nhất Tiêu hiếm khi nói thẳng thắn.
Khác với cái đẹp nhiệt liệt của người phương Tây, trên người Tô Hồi có một vẻ nhẫn nhịn h4m muốn của người phương Tây, càng quấn chặt thì thứ h4m muốn căng chặt này càng chảy ra ngoài. Vẻ mất hồn, suy sụp, vừa chạm vừa sẽ tan vỡ, sau khi vỡ thì sẽ biến mất như khói bụi giống như đêm nào cũng là đêm cuối cùng mất kiểm soát.
Tô Hồi lại cười, cậu lấy chăn lên che mặt của mình lại rồi dựa sang một bên giường, cứ giống như đang dựa vào bờ vai của Ninh Nhất Tiêu trong tưởng tượng vậy.
Đầu váng vất quá, hệ thống ngôn ngữ cũng bắt đầu hỗn loạn.
“Are you flirting with me now?”
(Anh đang tán tỉnh em đấy à?)
Ninh Nhất Tiêu rất thích giọng của cậu lúc nói tiếng anh, giọng cứ mềm mềm, âm cuối rất quyến rũ.
Nhưng mà hắn vẫn muốn nói rõ trước, “Em chỉ trần thuật sự thật, không có ý đùa giỡn trêu chọc nào.”
“Yeah…” Tô Hồi lại ấp úng vài tiếng, cậu dùng từ tượng thanh rất mềm nhũn để trả lời.
Không biết vì sao, Ninh Nhất Tiêu bỗng dưng như được lấy lòng, hắn thích âm sắc lúc Tô Hồi nói tiếng Anh có một chút gì đó mềm mại.
Nhưng mà tưởng tượng lại, nếu như bất cứ ai khác nhìn thấy cậu như thế này thì Ninh Nhất Tiêu lại cảm thấy phiền lòng gấp bội lần.
Muốn nhốt cậu lại cho rồi, không cho ra ngoài, không cho gặp bất cứ ai.
Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu nhanh chóng tỉnh táo lại khỏi cái ý nghĩ điên rồ này.
Hắn không thể làm vậy được, bởi vì Tô Hồi rất thích tự do.
Cứ tiếp tục trò chuyện như vậy nữa thì không được hay lắm, Ninh Nhất Tiêu còn rất nhiều việc chưa làm xong.
“Say rồi thì đi ngủ sớm đi.” Hắn trầm giọng nói, “Ngủ ngon.”
Tô Hồi nghe thấy tiếng hắn cúp máy rồi nhưng mà cậu vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí mập mờ vừa rồi.
Suy nghĩ thì rối một cục, không thể tìm thấy trọng tâm và điểm chịu lực, cứ giống như là bị một cơn sóng bằng dây ập tới vậy, trong khoảnh khắc như khó thở và sự hưng phấn, ảo ảnh của Ninh Nhất Tiêu còn sót lại che lấp lên người Tô Hồi như là một đám mây vậy.
Giọng hắn tràn đầy hơi nóng nhưng mà âm sắc lại rất lạnh, nó khiến cho Tô Hồi nhớ tới giọng điệu ra lệnh của hắn, rất cường thế và cả duc v0ng bị che đậy lại.
Tô Hồi có chút tự ghét bỏ bản thân mà cởi cúc ra, tay cậu rất lạnh, hoàn toàn khác với bàn tay của hắn.
Trong độ ấm vút cao, cậu nghĩ rằng có thể Ninh Nhất Tiêu vẫn còn để ý cậu, cho nên mới giúp cậu hết lần này tới lần khác, cho cậu sự ấm áp và tình cảm trông rất giốn như là tình yêu vậy, hắn cũng sẽ lo lắng vì cậu đã uống rượu.
Nhưng mà thế này vẫn chưa đủ, Tô Hồi vân hi vọng tốt nhất là hắn vẫn còn hận chính mình, bởi vì hận sẽ khó mà xóa bỏ được.
Ảo giác bắt đầu giống như một hằng tinh tiêu vong vậy, nó không ngừng khuếch tán bụi sao ra bên ngoài.
Cậu tự dưng tưởng tượng ra dáng vẻ Julian cầm hoa, không biết đó là hoa gì nữa, có thể là hoa hồng, hoặc là đóa nguyệt quý Juliet mà cậu cắt từng bông xuống cho Ninh Nhất Tiêu trước đây.
Cái tên này rất xứng với bọn họ, mà Ninh Nhất Tiêu cũng rất thích một bó hoa tươi thật lớn.
C4u nhớ tới những từ hình dung về Julian mà bọn họ nói – nhiệt tình, cố chấp, thích tặng quà, là một tiểu thiếu gia sinh ra ở đã vạch đích, thích nghệ thuật….
Những điều này đều rất giống với Tô Hồi trong quá khứ.
Ninh Nhất Tiêu có thể sẽ thích cậu ta bởi vì hắn cũng đã từng động lòng vì những đặc điểm tương tự vậy.
Tô Hồi đè nén lấy, c4u nhỏ giọng lặp đi lặp lại cái tên của hắn cứ giống như là đang niệm chú cho bản thân mình.
Cậu kết thúc sự tự tiết đắng chát này trong ảo mộng đau khổ xen lẫn với vui sướng.
Sau khi tỉnh táo lại, Tô Hồi đứng dậy, cậu ngâm cả cơ thể vào trong bồn tắm đầy nước, sự phóng túng này không thể khiến cho cậu tốt hơn mà ngược lại càng trở nên trống rỗng và nhớ nhung hơn.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, đầu của Tô Hồi rất đau, cậu đi xem lại món quà mà Sean tặng cho một lần nữa, cậu rất cảm động nên đã đặc biệt viết một email cảm ơn rất là dài cho hắn.
Sau khi ăn cơm trưa thì cậu nhận được câu trả lời.
[Sean: Không phải cảm ơn đâu, cậu chỉ cần coi đây như là một món quà nhỏ đáp tặng lại thôi, dù gì thì cũng là tác phẩm của cậu mà, chỉ là nó được tôi thu lưu lại thôi, ý nghĩa và bên trong của nó vẫn thuộc về cậu mà.]
Không biết vì sao, Tô Hồi vẫn luôn cảm thấy người tên Sean này lúc nói chuyện với cậu có một sự khắc chế và thu liêm rất rõ ràng, nhưng mà anh ta lại rất hiểu cậu.
Cậu càng ngày càng cảm thấy bản thân thật ra rất may mắn.
Ba ngày sau, giáo sư White bị điều đi giảng ở nơi khác gọi điện tới chúc mừng sự thành công của Tô Hồi trên triển lãm nhiếp ảnh, ông còn chuyển lời với cậu nói là lãnh đạo của trường mời cậu tới hội thảo luận một lần để chia sẻ cho lớp học sinh mới.
“Con á?” Tô Hồi không chắc chắn lắm, “Con không biết là con có thể làm tốt được không, huống chi lần này cũng chỉ là một ngoài ý muốn, đó chỉ là công việc cá nhân thôi, có rất nhiều chi tiết không tiện để giảng giải.”
(Ừm…phải xin lỗi rằng mình trước đó đã lộn vai trò của giáo sư White mất rồi, mình nhầm giáo sư thành bậc ông của Tô Hồi, sau đó thì mình đọc mới thấy giáo sư White có lẽ coi Tô Hồi thành con mình chứ không phải cháu. Từ giờ mình sẽ bắt đầu sửa lại.)
Lúc đầu cậu nhận công việc này, giáo sư không yên tâm lắm, bên trường học cũng không công nhận, nhưng mà ai mà biết được sự phản hồi của mọi người lại tốt như vậy.
“Con cứ chọn mấy thứ có thể giảng được ra làm một bản báo cáo đơn giản thôi.”
“Để con thử xem.”
“Eddy, phản hồi của bên truyền thông lần này rất khá, bên Tuần Nghệ Thuật có liên lạc với ta muốn tìm con để phỏng vấn, nhưng mà ta tạm thời còn chưa có đồng ý, để xem ý con thế nào đã. Ta muốn nhắc nhở con rằng, sau lần này sẽ có rất nhiều công việc tìm tới con, lúc lựa chọn con phải thận trọng, đừng có tiêu tốn sức của mình quá, nhưng mà cũng đừng để vụt mất cơ hội tốt.”
Tô Hồi “vâng” một tiếng, “Con hiểu rồi, ngài cứ yên tâm.”
“Eddy, thành công không phải là con thú dữ gì cả, con nên có nhiều dã tâm hơn.”
Giáo sư đối đãi với cậu như là đối đãi với con trai ruột vậy, những lời nhắc nhở thế này chẳng có mấy ai đi nhắc nhở gì Tô Hồi cả, cho nên là cậu càng trân trọng người thầy tốt thế này.
Ông nói không sai, thành công đúng không phải là một chuyện xấu, ít nhất thì nó có thể tránh được cảnh khốn cùng, cậu có thể chăm sóc được người thân mà cậu muốn bảo vệ.
Càng huống chi, nếu như bản thân cậu không phải là một trợ giảng sa sút ở một trường nghệ thuật mà là một người có chỗ đứng trong ngành nghề này thì lúc đứng ở bên cạnh Ninh Nhất Tiêu cũng sẽ không mất cân bằng đến vậy.
Tô Hồi đột nhiên có chút muốn cai thuốc, nên là cậu khóa hộp thuốc lá mới mua trước đó vào trong hộc tủ, cậu định không đụng tới trong khoảng thời gian này.
Phải làm một người có thái độ tích cực.
Mở tin nhắn ra, Tô Hồi bất ngờ phát hiện thấy trợ lí của Bella lại chuyển khoản tới một khoản tiền không hề ít, lúc gọi điện thoại hỏi thì Bella nói, “Đây là khoản tiền thưởng cuối đấy.”
“Nhiều quá.”
“Không nhiều một chút nào đâu, cậu hoàn toàn không hiểu giá thị trường bên ngoài sao? So với những gì mà cậu cho bọn tôi thì những thứ này không là gì cả. Hơn nữa, cậu tự kiếm tiền dựa vào sức mình mà, cứ yên tâm giữ lấy đi. Tôi bây giờ còn có việc phải bận nữa, đi đây, nhớ hỏi thăm bà của cậu giúp tôi nhé.”
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sao mà, chúng ta là bạn bè cơ mà.”
Bella cho cậu một cơ hội làm việc cực kì quan trọng, nhờ vào danh tiếng của Chloe mà Tô Hồi được nhiều người nhìn thấy hơn, không chỉ như thế mà cậu còn có một số tiền công rất dày.
Lòng trả ơn của Tô Hồi bắt đầu tràn dâng lên, nên là cậu lại lấy bản lên ý tưởng* ấy lên bắt đầu đọc một cách nghiêm túc.
(*Nó là một kiểu thống kê, lên kế hoạch mục tiêu trường kì, mục tiêu giai đoạn đại loại vậy á)
Cậu tốn cả một buổi chiều mới xem xong, mỗi tấm bản thảo vẽ tay của Bella cậu đều ngắm kĩ lại mới phát hiện hóa ra cô ấy làm việc nghiêm túc đến vậy, hơn nữa còn cực kì có tài, mỗi một chi tiết đều có ý tưởng riêng của cô ấy.
Sau khi xem xong thì Tô Hồi xuống lầu dẫn chó đi dạo rồi lại đi mua kem, ăn xong thì cậu gọi điện thoại cho Bella nói rằng cậu bằng lòng tham gia vào kế hoạch sản phẩm mới.
Bella phấn kích tới hết hét lên ở đầu bên kia điện thoại, Tô Hồi lập tức đưa điện thoại ra xa rồi cậu đặt bên tai của Kem, làm cho Kem giật mình một cái, vẻ mắt rất là cảnh giác, sau đó thì nó lại ủy khuất nhìn Tô Hồi.
“Chú chó đáng thương.”
Ngày hôm sau cậu liền đi tới phòng làm việc của Bella, lần này bên tiền đài đã đổi thành người khác, nhưng mà cô vẫn nói lời y hệt với người lần trước.
“Cho hỏi cậu là model tới thử kính đúng không?”
Tô Hồi nghĩ một cái rồi nó, “Coi như vậy đi.”
Cậu báo tên của mình với cô tiền đài, không ngờ tới cô đang viết thì đột nhiên ngẩng đầu lên, “Cậu chính là Eddy Sue?”
Tô Hồi không hiểu làm sao chỉ gật đầu một cái, “Ừm.”
“Triển lãm nhiếp ảnh lần trước á!” Cô nhân viên tiền đài có hơi kích động, “Mấy món đồ nghệ thuật trang trí ở đó đều là cậu làm đúng không? Tôi thật sự rất là thích luôn đó, đã chụp nhiều ảnh lại lắm, đến bây giờ tôi vẫn còn lưu lại, nơi đó sắp thành địa điểm check in nhất định phải đến của khách sạn đó rồi!”
“Cảm ơn.”
Tô Hồi cười trả lời lại, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự được chú ý tới chân thật đến vậy.
“Đừng khách sáo, để tôi dẫn cậu lên, mời đi bên này.”
Cô nhân viên tiền đài còn cười nói, “Không ngờ tới cậu còn là model đấy, cậu là thanh niên đa nghề nghiệp trong truyền thuyết à?”
(Tiếng anh là Multiple careers)
Tô Hồi chỉ đành cười cười, vừa lên lầu cậu đã nhìn thấy Bella, cô đội một cái mũ bê-rê vải jeans, kết hợp với một cái áo khoác da và quần jeans, trông rất là lão luyện.
Vừa nhìn thấy nhau Bella đã nhiệt tình tới ôm cậu một cái, rồi kéo cánh tay cậu đi vào trong, “Đúng lúc stylist cũng vừa mới tới, hai người chân trước chân sau tới nơi đúng là tiết kiệm không ít thời gian.”
“Gấp lắm sao?”
“Đâu có đâu.” Bella cười nói, cô đẩy cửa đi vào phòng làm tạo hình, “Cậu có phải chưa từng nhuộm tóc bao giờ không, tẩy tóc mất thời gian lắm đó.”
“Chưa từng.” Tô Hồi cười một cái, c4u nhớ tới mấy chuyện cũ, “Thật ra lúc tôi mười tám tuổi, bởi vì kì hưng cảm phát tác nên là rất muốn nhuộm tóc, nhưng mà vừa mới bước vào tiệm cắt tóc thì đã bị mẹ tôi xách cổ về, thợ cắt tóc còn chưa kịp bôi thuốc nhuộm lên nữa, tôi lúc đó còn đang mặc lớp áo che người của tiệm bọn họ.”
Cậu bật cười, “Sau này mẹ tôi không cho phép tôi tự mình đi ra ngoài cắt tóc nữa, toàn gọi người tới nhà tôi thôi.”
“Trời ạ, hà khắc thật đấy, nếu mà là tôi thì tôi nhất định sẽ trốn ra ngoài nhuộm cho xong.” Bella chưa từng phải chịu kiểu giáo dục gia đình như thế này, cô rất không thể hiểu nổi.
Cô cho Tô Hồi gặp mặt với stylist rồi dặn dò yêu cầu về tạo hình của Tô Hồi theo kế hoạch trước đó.
“Nếu như hiệu quả tốt thì có thể thử chụp một tổ ảnh thử trang.”
Tô Hồi ngồi trước kính, thời kì này cậu luôn ôm lòng mong chờ với tất cả những sự vật mới lạ, nhuộm tóc giống như là một lần thay đổi hoàn toàn mới, điều này rất hợp với sự phấn khích bây giờ của cậu.
Vậy nên Tô Hồi rất ngoan ngoãn mặc cho người tạo mẫu tóc bày bố, thỉnh thoảng nói chuyện câu có câu không.
“Tóc của cậu xoăn tự nhiên à?”
“Ừm, hơi quăn một chút.”
“Tôi còn tưởng là cậu có uốn hơi cong đấy, độ cong như này tự nhiên quá. Vậy tôi vẫn giữa độ cong thế này nhé, chỉ làm mỗi phần tóc mái và phần đỉnh đầu thôi, về độ dài thì phải hơi cắt ngắn một chút, tới phần cổ đây, cắt layer nhé.”
Tô Hồi không am hiểu lắm với những thứ này, cũng đã rất lâu rồi không có cắt tóc, “Ừm, cứ theo những gì Bella yêu cầu là được.”
Bella đứng ở bên cạnh bật cười, “Làm gì đến nổi vậy, cứ làm như cậu là con búp bê tôi mua về vậy á.”
Stylist cũng bật cười, “Hahahaha!”
Thời gian tẩy tóc rất dài, Tô Hồi bắt đầu còn ngồi im, sau đó thì dần dần ngồi không nổi nữa, cậu đi qua đi lại ở trong phòng, bóc vỏ một cây kẹo mut ở trên bàn ra rồi bỏ vào trong miệng, cậu ngồi ở bên cửa sổ ngắm nhìn những người trẻ tuổi đi qua đi lại ở dưới lầu.
Cuối tháng ba rồi, New York vẫn lạnh như vậy.
Sau đó thì cậu dứt khoát đi ra khỏi phòng làm tạo hình luôn, nhân viên làm việc mà model ở bên ngoài có rất nhiều, đủ các kiểu các dạng khuôn mặt mới lạ xinh đẹp ở đây. Đây cứ giống như là một cái kệ trưng các loại búp bê loại lớn vậy, mơ mộng và bắt mắt.
Bella thấy cậu đi ra thì đúng lúc kéo Tô Hồi tới thảo luận về phần vải cắt và chất vải.
Tô Hồi sờ lên tấm vải trước mắt, “Chất vải này cũng rất được, vải sa mỏng hợp với mùa xuân hạ hơn, nhưng mà nhiều quá thì sẽ chán, thật ra cũng có thể thêm mấy loại vải trung tính cắt ghép lại với nhau cũng được.”
“Cậu nói đúng.” Bella nói với trợ lí, “Ghi lại đi, đợi tí nữa chọn mấy loại vải da, vải jeans tới để tôi xem thử.”
“Tóc của cậu có phải sắp phải tẩy lần thứ hai rồi không?” Bella nhắc nhở cậu.
Tô Hồi lập tức quay trở lại phòng làm tạo hình.
Thật ra ngồi quá lâu, Tô Hồi đã ăn hết hai cây kẹo mút, một đĩa bánh quy bơ và hai miếng bánh kem phô mai, đồ ngọt ăn nhiều quá răng khôn lại bắt đầu đau.
Cậu lấy tay che má rồi lướt điện thoại, cậu lại nhìn thấy khoản tiền mà Bella chuyển cho cậu, cậu đầu tiên vẫn nghĩ tới việc trả tiền cho Ninh Nhất Tiêu.
Nhưng mà cậu vừa không biết khoản tiền nợ cụ thể và cũng không biết tài khoản của Ninh Nhất Tiêu, chỉ đành gọi cho Carl.
“Carl, anh bây giờ đang bận à? Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Giọng của Carl nghe có sức sống hơn bình thường một chút, “Có đâu, không có bận, tối qua mới thức thâu đêm giao hết được những tài liệu cần chuẩn bị để lên thị trường xong, hôm nay Shaw mới cho bọn tôi nghỉ, sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Tô Hồi nghĩ một chốc, “Là việc việc phí dụng ở bệnh viện của bà ngoại tôi ấy, thế này, tôi gần đây mới có một khoản thu nhập cũng không tồi nên muốn trả trước một bộ phận, anh là trợ lí của Shaw chắc là biết tài khoản của anh ấy nhỉ.”
Carl đột nhiên do dự, “À cái này ấy hả? Để tôi hỏi cậu ấy trước đó, nếu cứ tự tiên gửi sang như vậy thì cậu ấy có thể sẽ trách tội tôi đấy.”
“Cũng phải.” Tô Hồi suy nghĩ, “Còn nữa là, tiền nhà như căn nhà mà tôi đang ở bây giờ tiền thuê đại khái là bao nhiêu vậy, tôi đã ở được hai tháng rồi, muốn trả một ít tiền nhà, nếu không thì ở cũng ngại lắm.”
“Ừm, tôi hiểu rồi, chút nữa tôi dò hỏi giúp cậu thử xem.”
“Cảm ơn anh, vậy anh cứ nghỉ ngơi đi nha.”
Tô Hồi đang định cúp máy thì Carl đột nhiên mở miệng.
“À đúng rồi Eddy, cậu gần đây có nghe thấy Shaw nói gì về chuyện hẹn hò không?”
Tô Hồi cứ giống như bị dẫm phải bãi mìn vậy, cả người cậu đều khựng lại.
(mìn là kiểu những thứ mà người ta không thích, không muốn nghe á, ví dụ như char anti hay NOTP cũng là một kiểu mìn ấy.)
“Hẹn hò à?”
“Cậu cũng không biết à? Tôi còn tưởng là cậu ta sẽ nói với cậu chứ.”
Carl thở dài một hơi, nghĩ lại thì quan hệ của hai người bọn họ còn chưa hoàn toàn lành lại, không biết chuyện cũng rất bình thường, nhưng mà anh ta bây giờ đang thiếu một người để trò chuyện bát quái, không thì anh ta sẽ nhịn mãi tức chết mất.
Tô Hồi là một đối tượng để tám chuyện rất tuyệt, dù gì thì tính cách của cậu rất ôn hòa và lại không lắm miệng, và cũng chắc chắn là không nói những điều này cho Ninh Nhất Tiêu.
“Thì là….tháng trước hành trình công diễn của Shaw không phải là có xen vào một cuộc phỏng vấn sao? Nhưng mà vốn là bên tạp chí cho người tới công ty để phỏng vấn, nhưng mà không biết là Shaw lại lên cơn gì nữa, cứ đòi phải tự mình tới Los Angeles.”
Tô Hồi ngẩn ra.
Hóa ra là Ninh Nhất Tiêu tự mình đòi đi Los Angeles.
“Cái này không phải là do bên tạp chí sắp xếp à?”
“Không phải, do Shaw chủ động đấy, vốn tôi còn không hiểu tại sao cậu ấy đột nhiên lại như vậy. Nhưng mà qua hai tuần gần đây thì luôn có người tặng hoa cho cậu ấy, mỗi ngày không lặp lại, sau đó thì người cũng tới luôn, lái siêu xe tới dưới lầu đợi cậu ấy, lúc đó tôi mới biết hóa ra là Julian Ford, như vậy thì mọi chuyện đều hợp lí cả rồi.”
“Sao lại hợp lí?” Tô Hồi không hiểu.
“Bởi vì cái bên tạp chí đó là nhà của Julian đó, mẹ cậu ta là tổng giám chế.”
Phản ứng của Tô Hồi bỗng nhiên trở nên rất trì trệ.
Nhưng mà Carl thì không có chú ý tới, “Sau đó tôi mới đi dò thám xem mới biết hóa ra hồi Julian còn học ở trường đại học S thì đã theo đuổi Shaw rồi, giờ đã qua bao nhiêu năm vậy rồi, hai bọn họ chắc là sẽ không đi lòng vòng mãi rồi vẫn tới bên nhau đấy chứ.”
Tô Hồi rơi vào trầm mặc.
Cấu thấy tức lồng nguc, cứ như là bị vật nặng gì đập lên vậy, đến mức thở không ra hơi.
“Eddy?”
“Tôi không biết nữa, có lẽ là vậy.” Cậu nhìn thấy stylist bước tới thì cứ như bắt lấy được một cọng cỏ cứu mạng vậy, “Carl, tôi phải đi làm việc đây, cúp máy trước nhé.”
Stylist tới kiểm tra tình trạng tẩy tóc, anh ta nhìn mặt của cậu trong gương một cái, “Eddy, sao sắc mặt cậu kém vậy?”
Tô Hồi lắc đầu, “Không có gì đâu.”
Cậu chỉ là hơi mù mịt.
Cho nên Ninh Nhất Tiêu vì Julian nên mới tới Los Angeles sao? Vậy tại sao lại còn phải tới hội trường nghệ thuật tìm cậu làm gì? Tại sao còn phải tổ chức sinh nhật cho cậu?
Hay là ngày hôm sau, sau khi Ninh Nhất Tiêu đưa cậu tới sân bay xong thì mới đi gặp mặt Julian.
Bất kể là khả năng nào đi chăng nữa thì Tô Hồi vẫn cảm thấy buồn.
Cậu tiềm ý thức cho rằng Ninh Nhất Tiêu không phải là loại người có người mới rồi vẫn không buông được người cũ, nhưng mà cậu không thể bình tĩnh lại để xử lí tất cả những chuyện này.
Đúng thật là tối hôm đó Ninh Nhất Tiêu không hề làm ra bất cứ chuyện gì vượt giới hạn cả, toàn bộ đều là cậu chủ động, là cậu tự mình uống say chạy tới gõ cửa phòng hắn, cầu xin lên giường với hắn.
Cho nên vì vậy nên hắn mới không mớn làm tới bước cuối sao?
Tô Hồi cảm thấy bản thân mình thật sự rất tệ hại, tệ hại trên tất cả các phương diện ý nghĩa.
“Được rồi Eddy, đến mức độ này đã OK lắm rồi, ngồi sắp sáu tiếng đồng hồ vất vả cho cậu rồi, tôi đi sấy lại tạo hình cho cậu là được.”
Tô Hồi không cảm nhận được gì cả, trong đầu cậu chỉ không ngừng hiện lên một Julian chưa từng gặp bao giờ, hiện lên dáng vẻ cậu ta hẹn hò với Ninh Nhất Tiêu, răng khôn càng ngày càng đau hơn.
Kết thúc tất cả các tạo hình, cậu mặc một cái áo sơ mi mỏng bước ra ngoài, Bella nhìn thấy thì sáng cả mắt lên.
“Như này trông đẹp quá đi mất!” Cô thậm chí còn trực tiếp vỗ tay, cô còn giơ ngón cái với stylist, “Hoàn toàn là hình tượng trong lòng tôi nghĩ tới, đẹp quá đi mất.”
Những lời khen ngợi này Tô Hồi đều nghe không thấy, cậu chỉ nghe thấy anh ta nói là người bên bản tạp chí thời thượng cũng tới đây, có thể là còn phải thức đêm để quay chụp.
“Được, thế nào cũng được hết.”
Bella phát hiện thấy vấn đề nên hỏi cậu, “Làm sao vậy? Có phải là do ngồi lâu quá nên không thoải mái không?”
“Tôi đi ra ngoài mua một hộp thuốc lá một chút.” Tô Hồi không muốn nhắc tới, giọng cậu nghe không vui lắm, “Lại bắt đầu nghiện thuốc rồi.”
Bella cũng lấy áo khoác lên, “Xuống dưới lầu ở ngay bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi ấy, tôi đi cùng cậu.”
“Không cần đâu, tôi đi về nhanh thôi.”
Tô Hồi lấy cái áo măng tô màu trắng của mình treo trên giá lúc mình mang tới rồi khoác bên vai, cứ như vậy mà rời khỏi tầng hai.
Cầu thang vòng tròn khiến cho cậu thấy choáng váng, nhưng mà cậu cũng không thể xua tan hết những ảo giác kia đi được, Tô Hồi rất muốn trốn tránh.
Rõ ràng là tối hôm đó cậu đã chuẩn bị tâm lí trước rồi, đã nói là nếu như thật sự có người đó xuất hiện thì cậu nhất định sẽ rời đi ngay lập tức.
Nhưng mà bây giờ người đó xuất hiện thì cậu lại chỉ cảm thấy đau.
Đi xuống tầng một trong sự buồn phiền, cậu cúi đầu đi thẳng về phía cửa kính nhưng mà lại đụng phải người cùng lúc mới bước vào.
Tô Hồi theo bản năng nói ra một câu sorry, cậu không có tâm trạng ngẩng đầu.
Nhưng mà người đó lại nắm lại cánh tay của Tô Hồi.
Chỉ cần bị nắm lại vậy thôi Tô Hồi liền biết được cậu đụng phải ai, nhưng mà lí trí lại không dám tin được, nên là cậu ngẩng đầu lên với vẻ mặt không dám tin.
Ninh Nhất Tiêu cũng ngẩn ra.
Tóc màu bạc gần như thành màu trắng phóng đại lên khí chất khác thường với mọi người của Tô Hồi lên tới mức lớn nhất, được ánh nắng màu tông lạnh của New York chiếu rọi lên làm cho vừa chói mắt vừa xinh đẹp, trong suốt như là một tinh linh vậy.
Tô Hồi hơi lùi lại phía sau, cậu đồng thời cũng rút tay mình ra.
“Sao anh lại tới đây?”
Sự kinh ngạc trong mắt của Ninh Nhất Tiêu rút bớt đi, khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt bình tĩnh như bình thường, hắn cong khóe môi lên.
“Nghe Bella nói em đã nhận việc của cô ấy rồi, đang lúc được nghỉ nên anh qua đây xem thử. Mọi người chắc là chưa kết thúc công việc đâu nhỉ, bây giờ đang định đi đâu đấy?”
Tô Hồi rũ mắt nhìn xuống sàn, trên mí mắt mỏng lộ ra vết mạch máu nhàn nhạt, hàng m cũng có hàng bóng đổ xuống.
“Đi mua thuốc lá.”
“Anh đem theo rồi, xài của anh không?” Ninh Nhất Tiêu giơ tay ra tìm trong túi.
Còn chưa đợi hắn lấy ra thì Tô Hồi đã quay người lại ngó lơ hắn mà mở cửa rời đi.
“Không cần đồ của anh.”
Ninh Nhất Tiêu hoang mang mà khựng lại tại chỗ, hắn cảm thấy khó hiểu với sự hung hăng tự dưng có của mèo con.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương