Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 161



Hoài Tập lui về phía sau, đi tìm Lăng Vương trước, nhưng trong núi quá loạn, tìm hồi lâu cũng không thấy bóng dáng Lăng Vương, mãi đến khi tìm thấy một binh lính bên cạnh Lăng Vương mới biết Lăng Vương đi về phía nam.

“Đi hướng nam?” Hoài Tập sửng sốt.

Ngoài Thùy Ân Cung ở phía nam, chỉ có một vách đá dựng đứng, Lăng Vương đi phía nam để làm gì?

Hoài Tập không kịp nghĩ nhiều, lập tức mang theo binh lính đuổi theo.

Lăng Vương không đi xa, có võ vệ bảo vệ cho hắn, đi giữa núi, ngược lại không bị binh loạn quấy rầy.

Hoài Tập đuổi theo: “Điện hạ, sao ngài tới đây?” Hắn nhìn quanh, tuy rằng đại quân của bọn họ tan rã, nhưng cũng may đông người, có thể chống đỡ nửa khắc, “Để mạt tướng hộ tống ngài đi về phía bắc. Binh loạn ở núi Bình Nam vừa bắt đầu, địa giới bên ngoài Kim Lăng chưa kịp phản ứng, phòng thủ còn lơi lỏng. Chúng ta chỉ cần mang binh mã phá vòng vây, tới thảo nguyên Tái Bắc sẽ bình an!”

Nhưng Lăng Vương nghe vậy, không tỏ ý kiến.

Hắn liếc nhìn Hoài Tập, chỉ hỏi: “Tuyên Võ, Trương Nhạc và mọi người đều đầu hàng rồi chứ.”

Thực ra không hẳn vậy, nhưng đại quân đã tan rã, mỗi người cảm thấy bất an, các tướng quân gây loạn này chưa lo nổi cho bản thân, nơi nào còn có thời gian kính trọng và bảo vệ chủ?

Lăng Vương thấy Hoài Tập im lặng, lại nói: “Ngươi cũng đi đi.” Nói xong, tiếp tục đi về phía nam.

Hoài Tập vốn muốn khuyên thêm, nhưng phía sau có cấm quân của Dực Vệ ty đuổi theo, hắn giết địch quá mệt mỏi, nhất thời không có thời gian nói thêm với Lăng Vương.

Tin xấu liên tục truyền đến, tuy rằng Trương Nhạc đã ra lệnh rút lui về phía sau, binh mã của hắn cũng bị Trung Dũng quân của Vân Hy tiêu diệt toàn bộ, thỉnh thoảng, lại có binh lính tới báo: “Điện hạ, Tuyên Võ tướng quân…… đã bị Tuyên Uy tướng quân của Trung Dũng Hầu phủ chém đầu.”

Lăng Vương nghe vậy, không nói gì.

Vân Hy ở trong núi giết địch, Vân Lạc đến cũng nằm trong dự liệu.

Trong núi lại vang lên tiếng tù và, tiếng binh mã chỉnh tề truyền khắp núi Bình Nam, hóa ra là Điện Tiền Ty rốt cuộc được lệnh của Chiêu Nguyên Đế, rời Thùy Ân Cung, ra thu dọn đống hỗn độn.

Quân của Lăng Vương đang chiến đấu thấy Điện Tiền Ty thì xám xịt, lao nhao vứt khôi giáp, chạy khắp nơi.

Trong đám loạn binh, Lăng Vương chợt nghe có người la to: “Điện hạ, điện hạ ——”

Hắn nhìn qua, thấy một người mặc quan bào đang đẩy đám người chạy về phía hắn.

Lại là Trung Thư thị lang Đan Văn Hiên.

Đan Văn Hiên bẩn thỉu cả người, mũ quan có lẽ bị mất trong binh loạn, khuôn mặt bị bầm xanh xanh tím tím, thấy Lăng Vương, vui mừng đến mức xuýt rơi lệ: “Điện hạ, lão thần rốt cuộc đã tìm thấy ngài.”

Lăng Vương sửng sốt: “Sao ngươi ở đây?”

Hắn ngại ông phiền phức, lúc bắt đầu khởi binh đã đuổi ông xuống núi đi theo Tào Nguyên trông chừng.

Bây giờ Tào Nguyên đã chết, sao ông vẫn còn sống?

Đan Văn Hiên run rẩy nói: “Trước khi thần lên núi, đã tìm thầy tướng bói một quẻ cho thần, thầy tướng nói rằng hôm nay có kiếp nạn ở phía đông nam, nhất định phải tránh, cho nên đang lúc binh loạn, thần vào trong núi tìm điện hạ, quả nhiên, quả nhiên……”

Quả nhiên một khắc trước, Tào Nguyên đang cùng ông ở phía tây nam đã bị Tuyên Uy chém một đao.

Thấy Lăng Vương muốn đi về phía nam, Đan Văn Hiên vội vàng ngăn cản: “Điện hạ, ngài đi phía nam làm gì?” Ông lo lắng đến mức hai mắt đỏ bừng, “Thần cũng nhờ thầy tướng bói một quẻ cho điện hạ, thầy tướng nói rằng hôm nay điện hạ có điềm chết ở phía nam, đại hung, không thể đi nửa bước về hướng đó!”

“Điện hạ, điện hạ!” Thấy Lăng Vương không nghe, Đan Văn Hiên vừa đuổi theo vừa ngăn cản, “Điện hạ, không thể đi về phía nam! Ngài đi hướng bắc nhé! Thầy tướng nói, tuy rằng hôm nay điện hạ gặp kiếp sát, nhưng nếu đi về phía bắc sẽ mở ra con đường sống, có thể đụng phải một trong ba cửa tốt lành! Thầy tướng còn nói ——”

Đan Văn Hiên nói xong, hạ giọng, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, “Điện hạ, phía nam có lệ quỷ! Lệ quỷ là loại hung ác nhất thế gian! Nếu ngài đi về phía nam, mỗi một bước sẽ càng gần huyết sát do lệ quỷ này mang đến, trong đống thi thể và biển máu của ngọn núi này sẽ thêm một thi thể nữa!”

Như thể chứng minh cho những lời này của ông, rất nhanh có một binh lính tới báo: “Điện hạ, Hoài Tập tướng quân không địch lại Nam An tiểu quận vương, vừa mới bị…… bị tiểu quận vương chém đầu trong loạn quân.”

Lăng Vương sững người khi nghe vậy: “Hoài Tập…… cũng đã chết?”

“Xong rồi.” Đan Văn Hiên ngã xuống đất, nước mắt rơi như mưa.

Trong số những tướng quân đi theo Lăng Vương, chỉ có Hoài Tập là người trung thành nhất, hắn đã chết, sẽ không có ai đủ năng lực mang binh hộ tống Lăng Vương đi Tái Bắc.

Nhưng ngay sau đó, Đan Văn Hiên lau hai mắt vẩn đục đẫm lệ, loạng choạng đứng dậy, nói với Lăng Vương: “Điện hạ, Hoài Tập đã chết. Lão thần, lão thần sẽ hộ tống ngài chạy trốn về phía bắc.”

Lăng Vương nghe vậy, không khỏi dừng chân.

Sài Bình bị Trình Sưởng bức tử, Bùi Minh và La Phục Vưu đại khái cũng không thể tự lo cho bản thân, trong số những thủ hạ của hắn, hắn ghét bỏ Đan Văn Hiên nhất, bởi vì ông ngu ngốc, bởi vì ông chỉ biết hỏi số mạng và bói toán, nhút nhát như chuột, nếu ông không giữ vị trí Trung Thư thị lang, hắn sẽ không sử dụng ông.

Nhưng không ngờ, lưu lạc đến tình trạng hôm nay, người cuối cùng sẵn lòng ở bên cạnh hắn lại là người vô dụng này.

Lăng Vương nói: “Không cần, tự ngươi đi về phía bắc đi. Nếu gặp Trung Dũng quân, cứ nói ngươi bị người khác lừa gạt.”

Trình Húc là một hoàng tử lớn lên trong dân gian, đã chứng kiến bao khó khăn, sẽ không dễ dàng lấy mạng sống người khác.

“Không được, không được,” Đan Văn Hiên nghe vậy thì nóng nảy, “Cho dù Ngũ điện hạ bằng lòng buông tha cho ta, nếu bệ hạ muốn giết ta thì sao?”

Ông lại chảy nước mắt, “Ta rất ngốc, một mình sẽ không sống được, chỉ có thể đi theo điện hạ, điện hạ là hoàng tử, ta bảo vệ điện hạ, triều đình nhìn thấy lòng trung thành của ta, biết đâu có thể giữ được mạng.”

Ông vốn đã quá hoảng sợ, vừa thốt ra những lời này, Lăng Vương bật cười.

Lăng Vương nói: “Ta là người khởi binh mưu phản, là kẻ thông đồng với địch phản quốc, trước những tội trạng này, thân phận hoàng tử chẳng là gì, ngươi đi theo ta, cũng sẽ là kẻ phản nghịch.”

Vừa dứt lời, hắn không hề khuyên thêm, mặc kệ Đan Văn Hiên đi theo mình, đi về phía vách đá dựng đứng ở phía nam ngọn núi —— bản thân mình đã đi tới đường cùng, nào còn lo lắng đến sự sống chết của người khác?

Nắng sớm trên núi tờ mờ, giờ mão đã đến, cây cỏ mọc đầy đoạn đường gần vách đá dựng đứng, cành lá vươn mình trong ánh ban mai.

Bên vách núi lẽ ra nên trống không lại có vài võ vệ đứng đó, đứng đầu là một người mặc trường bào màu xanh đen, ngọc bội trên eo tuy có màu sắc đẹp, nhưng không bằng đôi mắt lạnh lẽo và tĩnh lặng của hắn. Hắn đứng một mình trong gió, vốn yên tĩnh lạ thường, nhưng bên má có một vết vằn xanh xám do bị lửa đốt cháy, phủ lên ba phần mê hoặc cho gương mặt hắn.

Có lẽ đó là lệ quỷ mà Đan Văn Hiên đã đề cập.

Lăng Vương hỏi: “Sao ngươi ở đây?”

“Ta tới tiễn đường huynh.” Giọng Trình Sưởng nhạt nhẽo.

“Thực ra ngươi,” Lăng Vương dừng một chút, rốt cuộc hỏi ra vấn đề đã khiến hắn băn khoăn bấy lâu nay, “không phải là Minh Anh, đúng không.”

Chiêu Nguyên Đế rất ít con nối dõi, sau khi đại công tử của Tông Thân Vương phủ qua đời, chỉ còn lại một mình Tam công tử, tuy Trình Sưởng và các hoàng tử trong cung là đường huynh đệ, nhưng từ nhỏ rất thân thiết.

Đặc biệt Lăng Vương, Vận Vương và Trình Sưởng xấp xỉ tuổi nhau, ba huynh đệ thường xuyên tụ tập, khi đó Trình Sưởng thường kêu Lăng Vương và Vận Vương là “Tam ca và Tứ ca”. Cho dù sau khi rơi xuống nước, Trình Sưởng cảm thấy mình bị một trong những đường huynh làm hại, xa cách bọn họ một chút, cũng không đến mức thay đổi tính tình rất rõ rệt.

Lăng Vương luôn đổ lỗi cho sự thay đổi tính tình của Trình Sưởng là do mất trí nhớ, hiện giờ xem ra, hắn sai rồi.

Minh Anh của trước đây, hồ đồ, lỗ mãng, mặc dù có tiến bộ, cũng không đến mức sắc bén và quyết đoán như vậy.

Người trước mặt có khí chất tỉnh táo rất độc đáo gần như khác hẳn với người của thế gian này.

Không biết hắn từ đâu đến, tính tình rõ ràng vô cùng hờ hững, gặp phải bất công, có thể đau đớn giãy giụa ở ranh giới sinh tử, phản kháng mãnh liệt như thiêu thân lao vào lửa.

Đáng tiếc hắn hiểu ra quá muộn, nếu sớm biết đó không phải Minh Anh, hắn không nên gây thù chuốc oán với một người như vậy.

Đáng tiếc, không có đáng tiếc.

Trình Sưởng không đáp lời Lăng Vương, chỉ hỏi: “Vì vậy, ngươi muốn giết Trình Minh Anh diệt khẩu, là bởi vì hắn vô tình biết được ngươi đã từng hợp tác với Nhị hoàng tử của Đạt Mãn ở Tái Bắc, cũng có ý đồ mượn tay Đạt Mãn để giết Ngũ hoàng tử Trình Húc?”

Tuy nhiên Lăng Vương lại cười khi nghe vậy: “Ngươi quả nhiên không phải là Minh Anh.”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...