Diêm Vương Sợ Vợ
Chương 4
“Chán thật đấy.” - Khiết Tử Tịnh thở dài, cứ ngỡ cô đã được ra ngoài chơi rồi nhưng không ngờ vẫn bị nhốt ở đây.
“Tiểu thư có muốn ăn tạm bánh quy để đỡ đói không?” - A Loan đặt nhẹ tách trà trước mặt Khiết Tử Tịnh, cô lễ phép hỏi.
“Ừm, cũng được” - Khiết Tử Tịnh gật đầu, cô liếc nhìn ra phía bên ngoài phòng ăn kia rồi lại quay sang A Loan hỏi: “Lúc nào họ cũng nói chuyện lâu vậy sao? Đã gần một tiếng đồng hồ rồi.”
A Loan nhanh nhẹn lấy đĩa bánh quy hình thú đã được chuẩn bị sẵn trên chiếc xe đẩy đặt nhẹ nhàng xuống trước mặt Khiết Tử Tịnh, sau rồi cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi cũng không rõ nữa ạ, thường thì Diêm Vương rất ít khi đến đây nói chuyện cùng thiếu gia. Từ lúc tôi vào làm ở đây thì chưa lần nào luôn đấy ạ”
“Hửm, vậy sao.” - Khiết Tử Tịnh vẫn giữ khuôn mặt chán nản, cô câm một cái bánh quy bỏ vào miệng. Đột nhiên sắc thái trên gương mặt cô thay đổi hẳn, trông hệt như đứa trẻ được cho kẹo vậy: “Ngon thật đấy, hình cũng đẹp nữa. Là cô làm à?”
A Loan thấy vậy thì mỉm cười, cô rút khăn lau từ trong túi váy ra lau miệng cho Khiết Tử Tịnh rồi nói: “Phản ứng của tiểu thư dễ thương thật đấy. Vâng, thiếu gia có nói với tôi là tiểu thư thích ăn bánh quy nên người đã kêu tôi chuẩn bị một ít để đưa cho tiểu thư đấy ạ.”
“Vậy sao? Xem ra hắn cũng tinh tế phết nhỉ” - Khiết Tử Tịnh cầm thêm một chiếc nữa bỏ vào miệng nhai, ngon thật đấy. Nhưng tại sao hắn lại biết cô thích ăn bánh quy nhỉ.
“Cộp... cộp... cộp”
Tiếng bước chân dân càng gần hơn về phía hai người họ.
“Trông cô có vẻ vui quá nhỉ, Khiết Tử Tịnh” - Diêm Thừa Ngạo ghé sát mặt cô mỉm cười.
“Con mắt nào của anh thấy tôi đang vui vậy? Tôi đang chán vì phải chờ anh gần một tiếng đồng hồ đây”" - Khiết Tử Tịnh bĩu môi nói, tên xấu xa này thật biết cách làm người ta mất hứng mà.
“Vậy coi như để đền bù tôi sẽ dẫn cô ra ngoài chơi." - Diêm Thừa Ngạo nói, hắn kéo cô đứng dậy rồi lại kéo cô đi nhanh như một vị thân.
“Ơ, khoan khoan..." - Khiết Tử Tịnh chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, đành mặc để cho Diêm Thừa Ngạo kéo cô đi.
“Này, anh có bị khùng không thế hả?” - Khiết Tử Tịnh dựa vào tường thở hồng hộc, cô liếc xéo hắn.
Diêm Thừa Ngạo thấy bộ dạng tàn tạ của cô thì bật cười thỏa mãn, hắn nói: “Tôi chỉ muốn đưa cô ra ngoài chơi nhanh nhất thôi. Không phải cô kêu chán sao?”
Khiết Tử Tịnh nghi hoặc nhìn hắn, đột nhiên tốt bụng như thế tên này rốt cuộc là đang có âm mưu gì đây?
“Nếu cô không muốn đi thì chúng ta có thể quay về” - Đối với thái độ dò xét của cô, ngược lại hắn rất bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
“Xi, tất nhiên là tôi đi rồi.” - Khiết Tử Tịnh bĩu môi nói.
Diêm Thừa Ngạo nhún vai, hắn mở cửa ghế lái phụ của chiếc xe mui trần bên cạnh ra hiệu cho cô lên xe.
Khiết Tử Tịnh bấy giờ mới định hình được mình đang ở đâu, đây không phải là hâm đỗ xe sao? Nhưng nhiêu xe thế này, không lẽ cô đang ở dưới hầm chung cư? Nhưng mới vài phút trước cô vẫn ở nhà hắn ta mà? Cô mang khuôn mặt nghi vấn nhìn hắn.
“Không cần ngạc nhiên thế đâu, đây là hầm đỗ xe nhà tôi” - Diêm Thừa Ngạo nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn mấy đứa nhà quê mới lên tỉnh vậy.
“Vậy toàn bộ chỗ xe này...?”
“Là của tôi." - Diêm Thừa Ngạo thờ ơ nói.
Khiết Tử Tịnh đứng hình, ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên lời. Đây thực sự là âm phủ ư? Âm phủ gì mà hiện đại dữ vậy trời. Mà không nói đến âm phủ thì hắn ta cũng giàu quá thể đáng.
Diêm Thừa Ngạo nhìn sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt cô thì bất giác mỉm cười, trong đầu hắn bây giờ chỉ có: Đáng yêu vãi chưởng. Sau khi đã ngạc nhiên đủ rồi, Khiết Tử Tịnh bước lên xe, cô rất háo hức muốn xem bên ngoài âm phủ trông như thế nào. Nhất định lát nữa về nhà cô sẽ viết cuốn sách “1001 Sự Thật Về Âm Phủ mới được.
“Này, nhanh đi thôi. Anh đang làm cái quái gì vậy?” - Khiết Tử Tịnh thấy hắn đang đứng đơ như khúc gỗ, lại thấy tay hắn nắm chặt áo ngực phải không buông, rồi thấy biểu cảm khuôn mặt hắn thì ánh mắt cô trở nên khinh bỉ.
Hắn thấy bộ dạng khinh bỉ của cô thì càng thêm cảm động. Khiết Tử Tịnh thấy bộ dạng rưng rưng của hắn thì tưởng hắn đang khóc, cô lúng túng nói: “Tôi làm gì sai à? Xin lỗi xin lỗi.”
Nhưng thực ra trong đầu hắn đang nghĩ: “Má ơi, bộ dạng khinh bỉ của em cũng thật đáng yêu quá đi ”
Mất một lúc sau hắn mới hong hồn lại được, nghe thấy cô đang ríu rít xin lỗi trong thâm tâm hắn đã phởn lại càng phởn hơn, nhưng lại bày ra vẻ mặt bình thản nói với cô: “Cũng không có gì to tát, tạm tha cho cô.”
Hắn giả bộ bình tĩnh bước lên xe, rất nhanh chóng chiếc xe lăn bánh ra khỏi khu biệt phủ của hắn.
“Oa..." - Khiết Tử Tịnh ngạc nhiên nhìn ra khung cảnh bên ngoài, thật lộng lẫy làm sao. Đây thật sự là âm phủ thật sao? Càng nghĩ cô càng thấy không đúng lắm...
Âm phủ là nơi mà có siêu xe đầy đường?
Âm phủ là nơi linh hồn dùng điện thoại cảm ứng đời mới?
Âm phủ là nơi mà các tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm?
Âm phủ là nơi trai đẹp gái xinh đầy đường, ai ai cũng đeo vàng bạc châu báu?
Âm phủ là nơi lúc nào cũng rộn ràng tưng bừng như hội?
Sao khác xa lời đồn quá vậy? Thậm chí nơi này còn lộng lẫy hơn hẳn thành phố cô sống trước đây đấy chứ. Thật tuyệt vời.
" Xã hội hiện đại hóa cả rồi. "
Diêm Thừa Ngạo ngoài mặt thì tỏ ra khinh bỉ liếc nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, nhưng trong thâm tâm hắn đang gào thét dữ dội hơn bao giờ hết.
"Anh bao nhiêu tuổi? "
"3000”
Khiết Tử Tịnh ngâm nghĩ một lúc rồi cô khoanh tay trước ngực, vắt chéo chân. Cô hùng hổ nói: “Anh đích thị là một ông già chính hiệu.”
Diêm Thừa Ngạo nghe vậy thì nhíu mày, tiểu nha đầu này lại dám chê hắn già? Cứ đợi đấy, hắn sẽ làm cô yêu một người tuy già mà đẹp trai ngất trời là hắn đây. À không đúng, nghĩ lại thì hắn không hề già, đúng vậy hắn đây vẫn còn trẻ chán.
"Được, vậy ông già vừa soái ca vừa đẹp trai vừa ga lăng là tôi đây sẽ hộ tống tiểu nha đầu vừa xấu vừa lùn vừa không có vú là cô đi chơi, được chứ?" - Hắn nói, giọng có chút giêu cợt.
“Tiểu thư có muốn ăn tạm bánh quy để đỡ đói không?” - A Loan đặt nhẹ tách trà trước mặt Khiết Tử Tịnh, cô lễ phép hỏi.
“Ừm, cũng được” - Khiết Tử Tịnh gật đầu, cô liếc nhìn ra phía bên ngoài phòng ăn kia rồi lại quay sang A Loan hỏi: “Lúc nào họ cũng nói chuyện lâu vậy sao? Đã gần một tiếng đồng hồ rồi.”
A Loan nhanh nhẹn lấy đĩa bánh quy hình thú đã được chuẩn bị sẵn trên chiếc xe đẩy đặt nhẹ nhàng xuống trước mặt Khiết Tử Tịnh, sau rồi cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi cũng không rõ nữa ạ, thường thì Diêm Vương rất ít khi đến đây nói chuyện cùng thiếu gia. Từ lúc tôi vào làm ở đây thì chưa lần nào luôn đấy ạ”
“Hửm, vậy sao.” - Khiết Tử Tịnh vẫn giữ khuôn mặt chán nản, cô câm một cái bánh quy bỏ vào miệng. Đột nhiên sắc thái trên gương mặt cô thay đổi hẳn, trông hệt như đứa trẻ được cho kẹo vậy: “Ngon thật đấy, hình cũng đẹp nữa. Là cô làm à?”
A Loan thấy vậy thì mỉm cười, cô rút khăn lau từ trong túi váy ra lau miệng cho Khiết Tử Tịnh rồi nói: “Phản ứng của tiểu thư dễ thương thật đấy. Vâng, thiếu gia có nói với tôi là tiểu thư thích ăn bánh quy nên người đã kêu tôi chuẩn bị một ít để đưa cho tiểu thư đấy ạ.”
“Vậy sao? Xem ra hắn cũng tinh tế phết nhỉ” - Khiết Tử Tịnh cầm thêm một chiếc nữa bỏ vào miệng nhai, ngon thật đấy. Nhưng tại sao hắn lại biết cô thích ăn bánh quy nhỉ.
“Cộp... cộp... cộp”
Tiếng bước chân dân càng gần hơn về phía hai người họ.
“Trông cô có vẻ vui quá nhỉ, Khiết Tử Tịnh” - Diêm Thừa Ngạo ghé sát mặt cô mỉm cười.
“Con mắt nào của anh thấy tôi đang vui vậy? Tôi đang chán vì phải chờ anh gần một tiếng đồng hồ đây”" - Khiết Tử Tịnh bĩu môi nói, tên xấu xa này thật biết cách làm người ta mất hứng mà.
“Vậy coi như để đền bù tôi sẽ dẫn cô ra ngoài chơi." - Diêm Thừa Ngạo nói, hắn kéo cô đứng dậy rồi lại kéo cô đi nhanh như một vị thân.
“Ơ, khoan khoan..." - Khiết Tử Tịnh chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, đành mặc để cho Diêm Thừa Ngạo kéo cô đi.
“Này, anh có bị khùng không thế hả?” - Khiết Tử Tịnh dựa vào tường thở hồng hộc, cô liếc xéo hắn.
Diêm Thừa Ngạo thấy bộ dạng tàn tạ của cô thì bật cười thỏa mãn, hắn nói: “Tôi chỉ muốn đưa cô ra ngoài chơi nhanh nhất thôi. Không phải cô kêu chán sao?”
Khiết Tử Tịnh nghi hoặc nhìn hắn, đột nhiên tốt bụng như thế tên này rốt cuộc là đang có âm mưu gì đây?
“Nếu cô không muốn đi thì chúng ta có thể quay về” - Đối với thái độ dò xét của cô, ngược lại hắn rất bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
“Xi, tất nhiên là tôi đi rồi.” - Khiết Tử Tịnh bĩu môi nói.
Diêm Thừa Ngạo nhún vai, hắn mở cửa ghế lái phụ của chiếc xe mui trần bên cạnh ra hiệu cho cô lên xe.
Khiết Tử Tịnh bấy giờ mới định hình được mình đang ở đâu, đây không phải là hâm đỗ xe sao? Nhưng nhiêu xe thế này, không lẽ cô đang ở dưới hầm chung cư? Nhưng mới vài phút trước cô vẫn ở nhà hắn ta mà? Cô mang khuôn mặt nghi vấn nhìn hắn.
“Không cần ngạc nhiên thế đâu, đây là hầm đỗ xe nhà tôi” - Diêm Thừa Ngạo nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn mấy đứa nhà quê mới lên tỉnh vậy.
“Vậy toàn bộ chỗ xe này...?”
“Là của tôi." - Diêm Thừa Ngạo thờ ơ nói.
Khiết Tử Tịnh đứng hình, ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên lời. Đây thực sự là âm phủ ư? Âm phủ gì mà hiện đại dữ vậy trời. Mà không nói đến âm phủ thì hắn ta cũng giàu quá thể đáng.
Diêm Thừa Ngạo nhìn sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt cô thì bất giác mỉm cười, trong đầu hắn bây giờ chỉ có: Đáng yêu vãi chưởng. Sau khi đã ngạc nhiên đủ rồi, Khiết Tử Tịnh bước lên xe, cô rất háo hức muốn xem bên ngoài âm phủ trông như thế nào. Nhất định lát nữa về nhà cô sẽ viết cuốn sách “1001 Sự Thật Về Âm Phủ mới được.
“Này, nhanh đi thôi. Anh đang làm cái quái gì vậy?” - Khiết Tử Tịnh thấy hắn đang đứng đơ như khúc gỗ, lại thấy tay hắn nắm chặt áo ngực phải không buông, rồi thấy biểu cảm khuôn mặt hắn thì ánh mắt cô trở nên khinh bỉ.
Hắn thấy bộ dạng khinh bỉ của cô thì càng thêm cảm động. Khiết Tử Tịnh thấy bộ dạng rưng rưng của hắn thì tưởng hắn đang khóc, cô lúng túng nói: “Tôi làm gì sai à? Xin lỗi xin lỗi.”
Nhưng thực ra trong đầu hắn đang nghĩ: “Má ơi, bộ dạng khinh bỉ của em cũng thật đáng yêu quá đi ”
Mất một lúc sau hắn mới hong hồn lại được, nghe thấy cô đang ríu rít xin lỗi trong thâm tâm hắn đã phởn lại càng phởn hơn, nhưng lại bày ra vẻ mặt bình thản nói với cô: “Cũng không có gì to tát, tạm tha cho cô.”
Hắn giả bộ bình tĩnh bước lên xe, rất nhanh chóng chiếc xe lăn bánh ra khỏi khu biệt phủ của hắn.
“Oa..." - Khiết Tử Tịnh ngạc nhiên nhìn ra khung cảnh bên ngoài, thật lộng lẫy làm sao. Đây thật sự là âm phủ thật sao? Càng nghĩ cô càng thấy không đúng lắm...
Âm phủ là nơi mà có siêu xe đầy đường?
Âm phủ là nơi linh hồn dùng điện thoại cảm ứng đời mới?
Âm phủ là nơi mà các tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm?
Âm phủ là nơi trai đẹp gái xinh đầy đường, ai ai cũng đeo vàng bạc châu báu?
Âm phủ là nơi lúc nào cũng rộn ràng tưng bừng như hội?
Sao khác xa lời đồn quá vậy? Thậm chí nơi này còn lộng lẫy hơn hẳn thành phố cô sống trước đây đấy chứ. Thật tuyệt vời.
" Xã hội hiện đại hóa cả rồi. "
Diêm Thừa Ngạo ngoài mặt thì tỏ ra khinh bỉ liếc nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, nhưng trong thâm tâm hắn đang gào thét dữ dội hơn bao giờ hết.
"Anh bao nhiêu tuổi? "
"3000”
Khiết Tử Tịnh ngâm nghĩ một lúc rồi cô khoanh tay trước ngực, vắt chéo chân. Cô hùng hổ nói: “Anh đích thị là một ông già chính hiệu.”
Diêm Thừa Ngạo nghe vậy thì nhíu mày, tiểu nha đầu này lại dám chê hắn già? Cứ đợi đấy, hắn sẽ làm cô yêu một người tuy già mà đẹp trai ngất trời là hắn đây. À không đúng, nghĩ lại thì hắn không hề già, đúng vậy hắn đây vẫn còn trẻ chán.
"Được, vậy ông già vừa soái ca vừa đẹp trai vừa ga lăng là tôi đây sẽ hộ tống tiểu nha đầu vừa xấu vừa lùn vừa không có vú là cô đi chơi, được chứ?" - Hắn nói, giọng có chút giêu cợt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương