Diêm Vương Sợ Vợ
Chương 41
Dương Tiễn vẫn cố gắng cầu xin Ngao Nhuận: “Con xin người. Xin người hãy nghĩ đến mẹ của con bé, nếu như bây giờ Thốn Tâm còn sống, chắc hẳn cô ấy cũng sẽ không muốn cốt nhục duy nhất của mình phải tan biến đâu, người cũng biết mà đúng không?”
Ngao Nhuận tức giận đứng thẳng dậy đập mạnh xuống bàn đến nứt toác ra. Ông ta khinh thường nhìn xuống Dương Tiễn như một con kiến bé nhỏ, mở miệng đầy mỉa mai: “Ngài còn có mặt mũi nhắc đến con bé à Nhị Lang Thần đại nhân? Lại còn dùng con bé để uy hiếp người cha già này à?”
Dương Tiễn gắt gao mím chặt môi, ông cũng có hơi hốn hận với lời nói vội vã không suy nghĩ vừa rồi. Ông vốn không muốn nhắc đến người vợ quá cố của mình, lại càng chẳng hề có ý dùng vợ mình để uy hiếp cha vợ. Ban nãy chỉ là vì quá thất thố, mà muốn đánh cược để tìm một tia thương hại dao động trong tâm trí Tây Hải Long Vương cao cao tại thượng này.
May mắn thay, Dương Tiễn đã thành công. Ngao Nhuận nhìn ông không nói gì, tức khắc bình tâm lại. Dù có ghét Dương Tiễn đến thế nào thì ông cũng không phải một lão già cố chấp không biết điều, ông đương nhiên hiểu vừa rồi Dương Tiễn cũng không có ý xấu. Lấy lại được bình tĩnh, Ngao Nhuận lại ngồi xuống chiếc ghế vừa rồi, lẳng lặng nhìn qua một lượt đồ đạc trên bàn đã rơi tung toé xuống. Cuối cùng vẫn dừng tầm mắt trên Dương Tiễn.
“Nói đi, muốn cứu như thế nào.”
Dương Tiễn không thể tin nổi mà mở to mắt mãnh liệt nhìn thẳng vào Ngao Nhuận, tâm trí ông đang dần ngẫm lại từng câu chữ của âm thanh lạnh lẽo vừa rồi. Rất sợ mình đã nghe lầm, Dương Tiễn lắp bắp hỏi lại, “Thật, thật sao...?”
Đáp lại ông chỉ là một tiếng hừ nhẹ được thả vào không khí, yên lặng đến nỗi, cho dù Hao Thiên Khuyển đang ở đây cũng không nghe ra được. Nhưng Dương Tiễn lại không phải con chó ấy nên đương nhiên ông có thể nghe rõ rồi.
Dương Tiễn biết mình vẫn chưa thể vui mừng được. Ngao Nhuận cũng chưa thật sự đồng ý sẽ chữa trị. Dương Tiễn biết, câu nói tiếp theo của mình sẽ là mấu chốt quyết định, một nước này ông không thể đi sai được. Chỉ trong tích tắc mà Dương Tiễn đã đổ mồ hôi rất nhiều, trừ lúc Ngao Thốn Tâm ra đi, chưa một khắc nào Dương Tiễn chật vật thế này. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé! Cuối cùng, Dương Tiễn cố gắng tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Thưa, Long Vương đại nhân, vì con bé đã bị phong ấn tiên khí quá lâu, nay cơ thể nhân loại này vốn đã đạt đến cực hạn. Hay nói đúng hơn đã rơi vào tình trạng hấp hối. Nhưng xui xẻo làm sao, ngay đúng lúc nguy cấp thì tiên khí của con bé lại được giải phong ấn. Việc đột ngột tiếp thu một lượng tiên khí hùng mạnh khổng lồ như thế, dù là ai cũng sẽ chật vật không chịu nổi, huống chi con bé còn đang sống dở chết dở, nên thành ra bây giờ cơ thể này đã không còn cách nào cứu được nữa. Con đến đây là để cầu xin người, người là người duy nhất có khả năng tái tạo cơ thể con bé, đây cũng là cách duy nhất để cứu con bé, cho dù thực lực của một vị thần tiên có mạnh đến đâu, nếu cơ thể vỡ nát thì thần hồn của cũng sẽ vỡ theo thôi. Con xin người, làm ơn hãy giao một tia thần hồn cuối cùng của Ngao Thốn Tâm lại cho con...”
Giọng nói nghẹn ngào nhưng không đứt quãng vừa dứt, phản ứng của Ngao Nhuận cũng khủng bố hơn bao giờ hết. Ông ta đứng thẳng dậy và phẩy tay san bằng cả căn phòng. Trong chớp mắt, một góc nhỏ trong cung điện nguy nga tráng lệ bậc nhất tại Tây Hải này đột nhiên biến mất. Không cần Ngao Nhuận lên tiếng, Dương Tiễn cũng hiểu có lẽ ông không chỉ muốn từ chối mà còn muốn chôn luôn cả xác Dương Tiễn ở đây... Mà có lẽ cũng không bi quan đến thế.
Các quan lại binh lính tôm tép đương nhiên biết rõ đại nhân nhà mình đang rất tức giận, nhưng bọn hắn làm gì có cái gan béo như bọn gấu to trên bờ mà dám xen vào giữa Long Vương đại nhân và Nhị Lang Thần đại nhân chứ. Cũng may mắn là Long Vương đại nhân chắc chắn sẽ không kêu bọn họ lại đây để tống cổ Dương Tiễn ra ngoài. Có kêu họ cũng không dám lại đâu.
Cơn chấn kinh vừa qua, cũng chỉ có hai người vững chắc không bị ảnh hưởng, một đứng một quỳ, người đứng gắt gao nhìn xuống người quỳ, người quỳ vẫn luôn bế cô gái trẻ cả người nhuốm đầy máu.
Cảm xúc của Long Vương giờ đây thật sự rất khó nói, phẫn nộ có, thất vọng có, không thể tin được cũng có. Và đặc biệt là bối rối có, chần chừ cũng có. Rất nhiều loại cảm xúc đan xen nhau, những thứ mà vốn dĩ ông phải từ bỏ được từ rất lâu về trước rồi. Ngao Nhuận biết, cái chết của con gái ông thật sự không phải do Dương Tiễn gây ra. Nhưng nhiều năm trôi qua như thế, ông đã sống hơn nửa đời anh minh lỗi lạc, nên nửa đời còn lại này, ông muốn ích kỷ vô lý dồn tất cả nỗi đau và oán hận khi con gái mất lên một người. Những năm qua Dương Tiễn vẫn luôn luôn chịu đựng ông mà không oán than một lời. Vài năm gần đây, ông cũng dần nhận ra được, ông cũng chịu hiểu rằng tình cảm của Dương Tiễn đối với Thốn Tâm là thật lòng, không một tia vụ lợi hay đùa giỡn nào.
Cả cuộc đời Dương Tiễn chỉ yêu một lần duy nhất, và cũng chỉ yêu một người duy nhất đó là Ngao Thốn Tâm mà thôi.
Dần dà, Ngao Nhuận cũng không còn quá chèn ép Dương Tiễn trên tiên giới nữa, ông lui về ở ẩn. Mỗi ngày uống trà, tưới cây, nhìn những hậu bối xuất chúng của mình dần phát triển và bộc lộ tài năng tiềm tàng của chúng, khiến lòng ông càng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Càng về sau, ông càng chả quan tâm thế sự ra sao nữa. Mỗi ngày đều yên yên bình bình trôi qua. Ông cũng rất hài lòng với cuộc sống này, cho tới hôm nay.
Ánh mắt ông nhìn về phía Dương Tiễn chất chứa vô vàn nỗi lòng phức tạp. Cả trái tim và lý trí ông đều bảo rằng ông phải từ chối, ông không thể trao đi sự tồn tại cuối cùng của con gái ông cho người khác được. Nếu mất đi tia thần hồn này, ông sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được gì về Ngao Thốn Tâm nữa, con bé ra đi quá quyết tuyệt, chẳng để lại gì cho người cha già này và cả chồng của nó. Có chăng cũng chỉ là vài bộ đồ chẳng còn vương mùi từ lâu, cùng vài món trang sức lặt vặt tầm thường. Nhưng đứa bé lại là cháu ruột ông... Nhưng dù thế thì...
Tuy Ngao Nhuận đang bị cuốn vào vòng xoáy suy nghĩ vô tận, nhưng đôi mắt ông chưa từng rời khỏi người Dương Tiễn. Ông có thể dễ dàng thấy được Dương Tiễn cẩn thận đặt Khiết Tử Tịnh sang một bên. Rồi lại quay sang đối diện với ông, dập đầu liên tục. Đến cái thứ ba, ông giữ nguyên tư thế cúi đầu xuống đất, dù một loạt động tác của Dương Tiễn diễn ra rất nhanh, nhưng Ngao Nhuận vẫn có thể thấy được, Dương Tiễn đã rơi nước mắt.
Ngao Nhuận vẫn luôn cho rằng, đàn ông rơi nước mắt vì tình là kẻ hèn, nhưng đàn ông rơi nước mắt vì gia đình là người tốt.
“Cầu xin người, hãy cứu cháu gái ruột của người, cứu lấy huyết mạch duy nhất của Thốn Tâm.”
Đã đến nước này, ông cũng không có cách nào nhẫn tâm buông lời từ chối được nữa.
Dù sao, ông cũng đã có tuổi rồi, chẳng phải thanh niên trai tráng đôi mươi dư dả thời gian tự hỏi hôm nay nên ăn gì. Ông cũng biết bây giờ thứ Dương Tiễn cần nhất là thời gian. Ngao Nhuận run giọng, cho phép cha con Dương Tiễn tạm ở lại trong cung một ngày để dưỡng thương. Nội trong ba ngày tới, Long Vương đại nhân sẽ huy động toàn bộ lực lượng tại Tây Hải Long Cung này, và thậm chí lan ra cả thần giới để thử tìm cách khác cứu mạng đứa bé này.
Dù biết rõ mức độ nguy cấp của tình thế hiện tại đang ở mức báo động như thế nào, nhưng chung quy Ngao Nhuận cũng không thể từ bỏ một tia cơ hội nào để giữ lại được điều duy nhất còn sót lại của con gái mình.
Dương Tiễn lại vội dập đầu cảm kích ông, như thế là quá đủ rồi. Với sức mạnh của Dương Tiễn thì có thừa khả năng kéo dài mạng sống của Khiết Tử Tịnh ra thêm năm bảy ngày, hoặc hơn. Chỉ là ngay từ đầu Dương Tiễn không thích phải chờ đợi vòng vo, nên mới tìm thẳng đến ngay phương pháp có thể trực tiếp cứu Khiết Tử Tịnh. Mà bây giờ còn có sự giúp đỡ của Long tộc, chủng tộc luôn đứng hàng đầu về mặt trị liệu sẽ chữa thương cho Khiết Tử Tịnh, nếu may mắn còn có thể kéo dài mạng sống con bé ra hơn nửa tháng không chừng.
Có lẽ Long Vương cũng rất lo cho cháu gái mình, sau khi dứt lời ông đã gọi ngay đội ngũ trị liệu chuyên nghiệp của hoàng gia đến xem qua Khiết Tử Tịnh. Không chỉ thế, ông còn rất kiên nhẫn lắng nghe phân tích về hiện trạng và cách chữa trị tốt nhất để có thể kéo dài mạng sống đến mức tối đa.
Ông cũng không ngần ngại phân phó các thuộc hạ thân thiết đưa cha con hai người đến căn phòng tốt nhất và kèm theo rất nhiều hạ nhân để chăm sóc. Dương Tiễn rối rít cảm ơn không ngừng, thái độ của Ngao Nhuận chuyển biến lớn thế này thật sự là quá tốt rồi. Mặc dù hẳn là tám phần mười sự lương thiện này của Ngao Nhuận dành cho cha con hai người là nhờ vào dòng máu đang chảy trong Khiết Tử Tịnh đi.
Ngao Nhuận vẫn duy trì một bộ dáng lạnh lùng như khi Dương Tiễn vừa đến, không thèm phản ứng Dương Tiễn nữa mà quay về phòng ngủ riêng của mình.
Còn phòng chuyên để làm việc bên cạnh tẩm cung, vừa bị tàn phá này thì cho người xây lại là xong.
Ngao Nhuận tức giận đứng thẳng dậy đập mạnh xuống bàn đến nứt toác ra. Ông ta khinh thường nhìn xuống Dương Tiễn như một con kiến bé nhỏ, mở miệng đầy mỉa mai: “Ngài còn có mặt mũi nhắc đến con bé à Nhị Lang Thần đại nhân? Lại còn dùng con bé để uy hiếp người cha già này à?”
Dương Tiễn gắt gao mím chặt môi, ông cũng có hơi hốn hận với lời nói vội vã không suy nghĩ vừa rồi. Ông vốn không muốn nhắc đến người vợ quá cố của mình, lại càng chẳng hề có ý dùng vợ mình để uy hiếp cha vợ. Ban nãy chỉ là vì quá thất thố, mà muốn đánh cược để tìm một tia thương hại dao động trong tâm trí Tây Hải Long Vương cao cao tại thượng này.
May mắn thay, Dương Tiễn đã thành công. Ngao Nhuận nhìn ông không nói gì, tức khắc bình tâm lại. Dù có ghét Dương Tiễn đến thế nào thì ông cũng không phải một lão già cố chấp không biết điều, ông đương nhiên hiểu vừa rồi Dương Tiễn cũng không có ý xấu. Lấy lại được bình tĩnh, Ngao Nhuận lại ngồi xuống chiếc ghế vừa rồi, lẳng lặng nhìn qua một lượt đồ đạc trên bàn đã rơi tung toé xuống. Cuối cùng vẫn dừng tầm mắt trên Dương Tiễn.
“Nói đi, muốn cứu như thế nào.”
Dương Tiễn không thể tin nổi mà mở to mắt mãnh liệt nhìn thẳng vào Ngao Nhuận, tâm trí ông đang dần ngẫm lại từng câu chữ của âm thanh lạnh lẽo vừa rồi. Rất sợ mình đã nghe lầm, Dương Tiễn lắp bắp hỏi lại, “Thật, thật sao...?”
Đáp lại ông chỉ là một tiếng hừ nhẹ được thả vào không khí, yên lặng đến nỗi, cho dù Hao Thiên Khuyển đang ở đây cũng không nghe ra được. Nhưng Dương Tiễn lại không phải con chó ấy nên đương nhiên ông có thể nghe rõ rồi.
Dương Tiễn biết mình vẫn chưa thể vui mừng được. Ngao Nhuận cũng chưa thật sự đồng ý sẽ chữa trị. Dương Tiễn biết, câu nói tiếp theo của mình sẽ là mấu chốt quyết định, một nước này ông không thể đi sai được. Chỉ trong tích tắc mà Dương Tiễn đã đổ mồ hôi rất nhiều, trừ lúc Ngao Thốn Tâm ra đi, chưa một khắc nào Dương Tiễn chật vật thế này. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé! Cuối cùng, Dương Tiễn cố gắng tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Thưa, Long Vương đại nhân, vì con bé đã bị phong ấn tiên khí quá lâu, nay cơ thể nhân loại này vốn đã đạt đến cực hạn. Hay nói đúng hơn đã rơi vào tình trạng hấp hối. Nhưng xui xẻo làm sao, ngay đúng lúc nguy cấp thì tiên khí của con bé lại được giải phong ấn. Việc đột ngột tiếp thu một lượng tiên khí hùng mạnh khổng lồ như thế, dù là ai cũng sẽ chật vật không chịu nổi, huống chi con bé còn đang sống dở chết dở, nên thành ra bây giờ cơ thể này đã không còn cách nào cứu được nữa. Con đến đây là để cầu xin người, người là người duy nhất có khả năng tái tạo cơ thể con bé, đây cũng là cách duy nhất để cứu con bé, cho dù thực lực của một vị thần tiên có mạnh đến đâu, nếu cơ thể vỡ nát thì thần hồn của cũng sẽ vỡ theo thôi. Con xin người, làm ơn hãy giao một tia thần hồn cuối cùng của Ngao Thốn Tâm lại cho con...”
Giọng nói nghẹn ngào nhưng không đứt quãng vừa dứt, phản ứng của Ngao Nhuận cũng khủng bố hơn bao giờ hết. Ông ta đứng thẳng dậy và phẩy tay san bằng cả căn phòng. Trong chớp mắt, một góc nhỏ trong cung điện nguy nga tráng lệ bậc nhất tại Tây Hải này đột nhiên biến mất. Không cần Ngao Nhuận lên tiếng, Dương Tiễn cũng hiểu có lẽ ông không chỉ muốn từ chối mà còn muốn chôn luôn cả xác Dương Tiễn ở đây... Mà có lẽ cũng không bi quan đến thế.
Các quan lại binh lính tôm tép đương nhiên biết rõ đại nhân nhà mình đang rất tức giận, nhưng bọn hắn làm gì có cái gan béo như bọn gấu to trên bờ mà dám xen vào giữa Long Vương đại nhân và Nhị Lang Thần đại nhân chứ. Cũng may mắn là Long Vương đại nhân chắc chắn sẽ không kêu bọn họ lại đây để tống cổ Dương Tiễn ra ngoài. Có kêu họ cũng không dám lại đâu.
Cơn chấn kinh vừa qua, cũng chỉ có hai người vững chắc không bị ảnh hưởng, một đứng một quỳ, người đứng gắt gao nhìn xuống người quỳ, người quỳ vẫn luôn bế cô gái trẻ cả người nhuốm đầy máu.
Cảm xúc của Long Vương giờ đây thật sự rất khó nói, phẫn nộ có, thất vọng có, không thể tin được cũng có. Và đặc biệt là bối rối có, chần chừ cũng có. Rất nhiều loại cảm xúc đan xen nhau, những thứ mà vốn dĩ ông phải từ bỏ được từ rất lâu về trước rồi. Ngao Nhuận biết, cái chết của con gái ông thật sự không phải do Dương Tiễn gây ra. Nhưng nhiều năm trôi qua như thế, ông đã sống hơn nửa đời anh minh lỗi lạc, nên nửa đời còn lại này, ông muốn ích kỷ vô lý dồn tất cả nỗi đau và oán hận khi con gái mất lên một người. Những năm qua Dương Tiễn vẫn luôn luôn chịu đựng ông mà không oán than một lời. Vài năm gần đây, ông cũng dần nhận ra được, ông cũng chịu hiểu rằng tình cảm của Dương Tiễn đối với Thốn Tâm là thật lòng, không một tia vụ lợi hay đùa giỡn nào.
Cả cuộc đời Dương Tiễn chỉ yêu một lần duy nhất, và cũng chỉ yêu một người duy nhất đó là Ngao Thốn Tâm mà thôi.
Dần dà, Ngao Nhuận cũng không còn quá chèn ép Dương Tiễn trên tiên giới nữa, ông lui về ở ẩn. Mỗi ngày uống trà, tưới cây, nhìn những hậu bối xuất chúng của mình dần phát triển và bộc lộ tài năng tiềm tàng của chúng, khiến lòng ông càng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Càng về sau, ông càng chả quan tâm thế sự ra sao nữa. Mỗi ngày đều yên yên bình bình trôi qua. Ông cũng rất hài lòng với cuộc sống này, cho tới hôm nay.
Ánh mắt ông nhìn về phía Dương Tiễn chất chứa vô vàn nỗi lòng phức tạp. Cả trái tim và lý trí ông đều bảo rằng ông phải từ chối, ông không thể trao đi sự tồn tại cuối cùng của con gái ông cho người khác được. Nếu mất đi tia thần hồn này, ông sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được gì về Ngao Thốn Tâm nữa, con bé ra đi quá quyết tuyệt, chẳng để lại gì cho người cha già này và cả chồng của nó. Có chăng cũng chỉ là vài bộ đồ chẳng còn vương mùi từ lâu, cùng vài món trang sức lặt vặt tầm thường. Nhưng đứa bé lại là cháu ruột ông... Nhưng dù thế thì...
Tuy Ngao Nhuận đang bị cuốn vào vòng xoáy suy nghĩ vô tận, nhưng đôi mắt ông chưa từng rời khỏi người Dương Tiễn. Ông có thể dễ dàng thấy được Dương Tiễn cẩn thận đặt Khiết Tử Tịnh sang một bên. Rồi lại quay sang đối diện với ông, dập đầu liên tục. Đến cái thứ ba, ông giữ nguyên tư thế cúi đầu xuống đất, dù một loạt động tác của Dương Tiễn diễn ra rất nhanh, nhưng Ngao Nhuận vẫn có thể thấy được, Dương Tiễn đã rơi nước mắt.
Ngao Nhuận vẫn luôn cho rằng, đàn ông rơi nước mắt vì tình là kẻ hèn, nhưng đàn ông rơi nước mắt vì gia đình là người tốt.
“Cầu xin người, hãy cứu cháu gái ruột của người, cứu lấy huyết mạch duy nhất của Thốn Tâm.”
Đã đến nước này, ông cũng không có cách nào nhẫn tâm buông lời từ chối được nữa.
Dù sao, ông cũng đã có tuổi rồi, chẳng phải thanh niên trai tráng đôi mươi dư dả thời gian tự hỏi hôm nay nên ăn gì. Ông cũng biết bây giờ thứ Dương Tiễn cần nhất là thời gian. Ngao Nhuận run giọng, cho phép cha con Dương Tiễn tạm ở lại trong cung một ngày để dưỡng thương. Nội trong ba ngày tới, Long Vương đại nhân sẽ huy động toàn bộ lực lượng tại Tây Hải Long Cung này, và thậm chí lan ra cả thần giới để thử tìm cách khác cứu mạng đứa bé này.
Dù biết rõ mức độ nguy cấp của tình thế hiện tại đang ở mức báo động như thế nào, nhưng chung quy Ngao Nhuận cũng không thể từ bỏ một tia cơ hội nào để giữ lại được điều duy nhất còn sót lại của con gái mình.
Dương Tiễn lại vội dập đầu cảm kích ông, như thế là quá đủ rồi. Với sức mạnh của Dương Tiễn thì có thừa khả năng kéo dài mạng sống của Khiết Tử Tịnh ra thêm năm bảy ngày, hoặc hơn. Chỉ là ngay từ đầu Dương Tiễn không thích phải chờ đợi vòng vo, nên mới tìm thẳng đến ngay phương pháp có thể trực tiếp cứu Khiết Tử Tịnh. Mà bây giờ còn có sự giúp đỡ của Long tộc, chủng tộc luôn đứng hàng đầu về mặt trị liệu sẽ chữa thương cho Khiết Tử Tịnh, nếu may mắn còn có thể kéo dài mạng sống con bé ra hơn nửa tháng không chừng.
Có lẽ Long Vương cũng rất lo cho cháu gái mình, sau khi dứt lời ông đã gọi ngay đội ngũ trị liệu chuyên nghiệp của hoàng gia đến xem qua Khiết Tử Tịnh. Không chỉ thế, ông còn rất kiên nhẫn lắng nghe phân tích về hiện trạng và cách chữa trị tốt nhất để có thể kéo dài mạng sống đến mức tối đa.
Ông cũng không ngần ngại phân phó các thuộc hạ thân thiết đưa cha con hai người đến căn phòng tốt nhất và kèm theo rất nhiều hạ nhân để chăm sóc. Dương Tiễn rối rít cảm ơn không ngừng, thái độ của Ngao Nhuận chuyển biến lớn thế này thật sự là quá tốt rồi. Mặc dù hẳn là tám phần mười sự lương thiện này của Ngao Nhuận dành cho cha con hai người là nhờ vào dòng máu đang chảy trong Khiết Tử Tịnh đi.
Ngao Nhuận vẫn duy trì một bộ dáng lạnh lùng như khi Dương Tiễn vừa đến, không thèm phản ứng Dương Tiễn nữa mà quay về phòng ngủ riêng của mình.
Còn phòng chuyên để làm việc bên cạnh tẩm cung, vừa bị tàn phá này thì cho người xây lại là xong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương