Diêm Vương Sợ Vợ

Chương 45



“Tại hạ xin chúc mừng kế hoạch của ngài đã thành công, thưa đại nhân. Nhưng có điều tại hạ còn chưa hiểu, ngài làm vậy nhằm mục đích gì ạ?”

“Chà, mục đích gì ư? Ai biết? Nhưng có điều, F, ngươi hãy nhìn xem. Một vẻ đẹp như thế này, không phải rất tuyệt vời hay sao?”

Chàng thiếu niên nở nụ cười đầy thoả mãn, nhìn hình ảnh của một cô nhóc qua quả cầu xuyên thấu.

“Ý ngài là…”

“Con bé là người của Thiên Cung chúng ta, một kẻ ở cõi âm như Diêm Thừa Ngạo không hề phù hợp với con bé.”

“Vậy là ngài có ý định chiếm lấy cô nhóc đó ư, Kim Tra đại nhân?

Kim Tra không đáp lại nữa, hắn chỉ mỉm cười nhìn vào hình ảnh cô nhóc Dương Lam trong quả cầu.

Tây Hải long cung đã rất lâu rồi mới bận rộn náo nhiệt như hôm nay. Hơn bảy trăm năm rồi, đã quá lâu, lâu đến nỗi những người có chức quản lí, hay là hạ nhân, cung nữ và binh lính ở đây đều đã được thay hết. Chẳng còn sót một người nào của năm ấy đã chứng kiến cái chết của Ngao Thốn Tâm.

Hiện giờ thì, tất cả mọi người có mặt và phục vụ ở trong cung, cung nữ hay binh lính gì đều phải tất tả chạy xuôi chạy ngược để trang hoàng lại cung điện và phòng cho cô công chúa nhỏ mới rước về mấy hôm nay. Mà không chỉ thế, còn sai rất nhiều người đi khắp tam giới tìm đủ loại đồ chơi độc lạ và các món ăn mới mẻ về.

Đến nỗi, các anh các cô đều phải cảm thán một câu, đầu thai đúng là một bộ môn cần phải luyện thật tốt mà. Cô bé này tuy nhận tổ quy tông có hơi muộn, nhưng một khi đã nhận rồi, thì chắc chắn là mệnh trời định cô nhất định sẽ sống trong sung sướng, trải qua những ngày tháng vô lo vô nghĩ đến hết đời.

Các cô cung nữ đang thay phiên nhau đem đồ chơi và quần áo mới đến cho Dương Lam, thì bỗng nhiên chợt nhận ra, mắt cô bé không chỉ to tròn mà còn khá giống mắt mèo. Đầu và đuôi mắt nhọn, có hai mí thấy rõ. Các cô cũng từng nghe loáng thoáng khi dạo chơi trên nhân gian rằng, những người có mắt mèo thì càng lớn sẽ càng có số hưởng. Không biết điều đó có đúng với những sinh vật thành tinh như các cô không nhỉ? Ở phàm giới có lẽ họi suy nghĩ này của các cô là mê tín nhỉ? Nhưng chịu thôi, các cô cũng đã được tiếp xúc và tiếp thu với công nghệ hiện đại hiện nay. Thì tìm hiểu và tiếp thu thêm một tí nét văn hoá đặc sắc ở phương Đông này thì cũng có sao! Dù rằng, các cô cũng không biết có ai thừa nhận rằng mấy chuyện tâm lịn mê tín này cũng là một loại văn hoá hay không. Nhưng không sao, có hay không cũng được, các cô thích và tin nó là được. Dương Lam hài lòng nhìn bản thân mình trong gương. Sau khi được các chị xinh đẹp tút tát cho mái đầu và trang phục, cô bé cảm thấy mình đẹp hơn nhiều so với bộ dáng mấy hôm trước mà baba làm cho!

Bé cũng thường nghe lén các chị tám chuyện, mỗi khi nhắc đến người ba Dương Tiễn của bé thì y như rằng tám, chín phần mười là chê gu thẩm mỹ của ông. Các chị còn rất hùng hổ kể lại chiến tích huy hoàng những ngày đầu bé mới nhận thức thế giới này, ba bé còn đặt cho bé một cái tên cực kì phèn, đến nỗi bé chẳng muốn nhắc lại tí nào. Các chị càng nói lại càng chửi ba bé được hăng say. Nghe đâu là do ba bé rất mê tín, đoán mò được năm sinh của bé là mạng kim, thế là cứ bắt bé phải mặc đồ màu vàng. Cả cột tóc, áo, quần, giày đều là một màu vàng hêt khiết bé trông chẳng khác gì một quả chanh di động. Bé ghét lắm mà bé không nói gì. Âm thầm cho các chị một ngón cái trong lòng, lặng lẽ nhớ tên các chị để xin ông tăng lương rồi bé lại chạy đi chơi tiếp.

Mà các chị yêu thương bé như em gái ruột trong nhà vậy, tuy lời nói vẫn luôn lịch sự gọi bé một tiếng công chúa đại nhân, nhưng ngữ điệu thì rất thân thiết chẳng có tí kính nể gì. Nên là bé chơi với mấy chị vui lắm. Chẳng phải câu nệ gì như trong một quyển truyện các chị từng đọc cho bé. Bé biết mình là công chúa đấy, các chị cũng từng đọc cho bé nghe mấy quyển truyện bé không nhớ rõ tên lắm. Mà các cô công chúa trong truyện thì lúc nào cũng phải hiền dịu, đằm thắm, dịu dàng tinh tế, phải biết quan tâm đến bạn đời của mình, mà chắc chắn rằng những cô công chúa tốt bụng đó sẽ tìm thấy hạnh phúc của đời mình. Còn lại là những cô công chúa xấu tính, thích trút giận lên người hầu của mình, có chuyện gì cũng đổ lên đầu người hầu của mình, làm người hầu thật sự rất mệt luôn á.

Tây Hải long cung đã rất lâu rồi mới bận rộn náo nhiệt như hôm nay. Hơn bảy trăm năm rồi, đã quá lâu, lâu đến nỗi những người có chức quản lí, hay là hạ nhân, cung nữ và binh lính ở đây đều đã được thay hết. Chẳng còn sót một người nào của năm ấy đã chứng kiến cái chết của Ngao Thốn Tâm.

Hiện giờ thì, tất cả mọi người có mặt và phục vụ ở trong cung, cung nữ hay binh lính gì đều phải tất tả chạy xuôi chạy ngược để trang hoàng lại cung điện và phòng cho cô công chúa nhỏ mới rước về mấy hôm nay. Mà không chỉ thế, còn sai rất nhiều người đi khắp tam giới tìm đủ loại đồ chơi độc lạ và các món ăn mới mẻ về.

Đến nỗi, các anh các cô đều phải cảm thán một câu, đầu thai đúng là một bộ môn cần phải luyện thật tốt mà. Cô bé này tuy nhận tổ quy tông có hơi muộn, nhưng một khi đã nhận rồi, thì chắc chắn là mệnh trời định cô nhất định sẽ sống trong sung sướng, trải qua những ngày tháng vô lo vô nghĩ đến hết đời.

Các cô cung nữ đang thay phiên nhau đem đồ chơi và quần áo mới đến cho Dương Lam, thì bỗng nhiên chợt nhận ra, mắt cô bé không chỉ to tròn mà còn khá giống mắt mèo. Đầu và đuôi mắt nhọn, có hai mí thấy rõ. Các cô cũng từng nghe loáng thoáng khi dạo chơi trên nhân gian rằng, những người có mắt mèo thì càng lớn sẽ càng có số hưởng. Không biết điều đó có đúng với những sinh vật thành tinh như các cô không nhỉ? Ở phàm giới có lẽ họi suy nghĩ này của các cô là mê tín nhỉ? Nhưng chịu thôi, các cô cũng đã được tiếp xúc và tiếp thu với công nghệ hiện đại hiện nay. Thì tìm hiểu và tiếp thu thêm một tí nét văn hoá đặc sắc ở phương Đông này thì cũng có sao! Dù rằng, các cô cũng không biết có ai thừa nhận rằng mấy chuyện tâm lịn mê tín này cũng là một loại văn hoá hay không. Nhưng không sao, có hay không cũng được, các cô thích và tin nó là được.

Dương Lam hài lòng nhìn bản thân mình trong gương. Sau khi được các chị xinh đẹp tút tát cho mái đầu và trang phục, cô bé cảm thấy mình đẹp hơn nhiều so với bộ dáng mấy hôm trước mà baba làm cho!

Bé cũng thường nghe lén các chị tám chuyện, mỗi khi nhắc đến người ba Dương Tiễn của bé thì y như rằng tám, chín phần mười là chê gu thẩm mỹ của ông. Các chị còn rất hùng hổ kể lại chiến tích huy hoàng những ngày đầu bé mới nhận thức thế giới này, ba bé còn đặt cho bé một cái tên cực kì phèn, đến nỗi bé chẳng muốn nhắc lại tí nào. Các chị càng nói lại càng chửi ba bé được hăng say. Nghe đâu là do ba bé rất mê tín, đoán mò được năm sinh của bé là mạng kim, thế là cứ bắt bé phải mặc đồ màu vàng. Cả cột tóc, áo, quần, giày đều là một màu vàng hêt khiết bé trông chẳng khác gì một quả chanh di động. Bé ghét lắm mà bé không nói gì. Âm thầm cho các chị một ngón cái trong lòng, lặng lẽ nhớ tên các chị để xin ông tăng lương rồi bé lại chạy đi chơi tiếp.

Mà các chị yêu thương bé như em gái ruột trong nhà vậy, tuy lời nói vẫn luôn lịch sự gọi bé một tiếng công chúa đại nhân, nhưng ngữ điệu thì rất thân thiết chẳng có tí kính nể gì. Nên là bé chơi với mấy chị vui lắm. Chẳng phải câu nệ gì như trong một quyển truyện các chị từng đọc cho bé. Bé biết mình là công chúa đấy, các chị cũng từng đọc cho bé nghe mấy quyển truyện bé không nhớ rõ tên lắm. Mà các cô công chúa trong truyện thì lúc nào cũng phải hiền dịu, đằm thắm, dịu dàng tinh tế, phải biết quan tâm đến bạn đời của mình, mà chắc chắn rằng những cô công chúa tốt bụng đó sẽ tìm thấy hạnh phúc của đời mình. Còn lại là những cô công chúa xấu tính, thích trút giận lên người hầu của mình, có chuyện gì cũng đổ lên đầu người hầu của mình, làm người hầu thật sự rất mệt luôn á.

Nên là bé lại càng thông cảm và đối tốt các chị hơn. Bé cũng muốn trở thành một công chúa tốt, và tương lai bé nhất định sẽ tìm được hoàng tử của đời mình.

Ba bốn ngày gần đây, mỗi sáng sớm bé đều được các chị tân trang cho một phong cách khác nhau, ăn sáng xong bé ngoan ngoãn chạy đi vấn an ông ngoại và ba, cũng không quên khoe một tí hình tượng mới của mình, còn làm nũng và chọc cho ông ngoại cười không ngớt, mãi lưu luyến giữ bé lại. Nhưng mà bé vẫn phải rời đi để ông làm việc cho có hiệu quả tốt thôi.

Sau đó bé lại đi tìm ba chị người hầu thân thiết với bé nhất, cũng là ba chị nói xấu ba bé cực kì nhiệt tình kia, tên là A Hoa, A Đào, A Hương. Vừa lúc ghép lại có lẽ là hoa đào có hương thơm luôn, mà thơm thế nào thì bé cũng không biết.

Một hai ngày đầu, các chị còn được giao nhiệm vụ kèm bé học nói và viết. Nhưng bé là thiên tài cơ mà. À bé cũng không quá hiểu về từ này, nhưng mọi người thường khen bé thế, đặc biệt là chị A Đào. Những lúc không có người ngoài thì chị A Đào toàn gọi thẳng bé là công chúa thiên tài thôi. Dần dần, bé cũng thích được gọi thế lắm ấy nhé. Trở lại vấn đề chính, bởi vì bé là thiên tài, nên chỉ trong một ngày đã có thể nói chuyện lưu loát như những đứa trẻ bảy tuổi khác, còn ba kĩ năng nghe đọc và viết của bé thì vẫn còn hơi kém tí.

Mấy ngày ở đây, ngoại trừ thời gian để học thì bé sẽ cố gắng tận dụng hết khả năng để đưa các chị đi tung hoành thiên hạ. Nào là trèo lên nóc cung điện ngắm cảnh, nào là ra khỏi cung để trèo cây hái quả. Bé và các chị cũng rất chăm hái hoa bắt bướm rât vui vẻ. Đương nhiên hoa bé hái được là hoa thật mang về từ phàm giới, đã được phù phép để có thể sinh sống bình thường ở dưới đáy biển. Bé rất ngoan, hái hoa xong cũng không quên tặng cho ông ngoài, các anh lính gác và các chị hầu khác đâu nha.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...