Diêm Vương Sợ Vợ
Chương 50
Không lâu sau đó, Diêm Vương đưa ra một quyết định, ông già này nên về hưu thôi. Vốn dĩ Diêm Vương cũng như bao vị thần khác, ông bất tử nên cũng không có khái niệm tuổi tác nghỉ hưu như nhân loại. Chỉ là ông không tài nào nhìn nổi thằng con lớn nhà mình ngày nào cũng quăng việc cho thuộc hạ rồi chạy lên thiên đình nữa.
Diêm Vương nghĩ có lẽ tiếp nhận chức cao quyền trọng thì hắn sẽ bớt vô liêm sỉ đi phần nào. Nhưng không, ông lại nhầm to rồi. Diêm Thừa Ngạo chỉ là chuyển từ vứt việc cho thuộc hạ sang vứt việc cho em trai thôi. Diêm Vương bất lực đễn nỗi lười quản. Dần dà ông cũng mặc kệ, bắt đầu cuộc hành trình một mình tao đi chu du khắp nơi, tận hưởng kỳ nghỉ hưu vô thời hạn của mình.
Đã rất lâu rồi ông không liên lạc với ai, cũng không một ai liên lạc được với ông hay biết ông đang ở đâu.
Có lẽ một lúc nào đó trong tương lai, khi Diêm Thừa Ngạo thành công cưới được Dương Lam, ông sẽ quay về chăng? Hoặc một dịp nào đó trọng đại hơn, như chiến tranh giữa tam giới xảy ra chẳng hạn.
Sau khi Diêm Thừa Ngạo lên cầm quyền, việc đầu tiên hắn làm là giải quyết mối thù cũ với Ngao Đận Kỳ.
Vốn dĩ lúc an bài ổn thoả việc ăn ở trên thiên đình của Dương Lam xong rồi, Dương Tiễn cũng bắt tay vào điều tra kỹ sự việc xảy ra trước đó với con gái mình, đây có lẽ là lần đầu tiên ông hợp tác với tên con rể hụt mà ông rất ghét kia.
Sau khi xác định con gái mình không hề làm gì sai, hoàn toàn do phía tên khốn kia bắt cóc và hành hạ con bé. Ông lập tức dâng sớ tấu lên triều đình đề nghị xử phạt. Dù gì hắn ta cũng là hoàng tử một phương, không thể mắt nhắm mắt mở với loại hành vi vô nhân đạo này được.
Bắc Hải Long Vương biết con mình làm sai, ông cũng đồng ý việc xử phạt, nhưng phàm là người làm cha, nào có ai nỡ nhìn con mình chôn vùi cả quãng đời dài đằng đẵng để lao động khổ sai chốn ngục giam âm u. Ông cũng hạ mình xuống hết nước cầu tình để được giảm án.
Lúc đó Ngọc Hoàng Thượng Đế chỉ quyết định tạm giam ba năm để chờ thuộc hạ của ngài xác minh rõ chuyện này.
BDương Tiễn hiểu, Thượng Đế nói vậy tức là đã tin vào chứng cứ của ông, nhưng vì nể mặt Bắc Hải Long Vương nên không thể xử phạt nặng tay như Dương Tiễn yêu cầu được. Dương Tiễn tức giận đến nỗi gần như muốn tuyên chiến ngay tại thiên đình, may mắn có Diêm Thừa Ngạo kịp thời ngăn cản. Bắc Hải Long Vương cũng áy náy thành tâm cúi đầu xin lỗi Dương Tiễn, làm Dương Tiễn có muốn cũng không giận được nữa. Suy cho cùng ông ta cũng không có lỗi, ai mà chả muốn bảo vệ con mình chứ.
Dương Tiễn không muốn nói nhiều nữa, cung kính hành lễ tạm biệt Ngọc Hoàng và Long Vương, quay về cung của mình tìm cái thằng xấu xí lúc nào cũng nhăm nhe con gái ông Diêm Thừa Ngạo để mỉa mai vài câu cho đỡ tức.
Diêm Thừa Ngạo rất biết thân biết phận nghe bố vợ chửi cho đã. Hắn đoán, bố vợ vẫn chưa biết việc trước đó Dương Lam còn đang mang thai. Lần đầu tiên gặp lại con bé, cũng là khi thấy Dương Lam hoá thành con nít, Diêm Thừa Ngạo cũng đã từng tự hỏi trong đầu, phải chăng đứa con đầu tiên của hai người đã rời xa thế giới này rồi sao. Một đứa trẻ còn chưa thành hình, chưa rõ giới tính để bố nó biết cách xưng hô, còn chưa cho bố và mẹ nó cảm nhận nhịp đập đầu tiên, đã nhẫn tâm rời đi rồi.
Diêm Thừa Ngạo đã nắm chắc tám, chín phần mười điều đó. Nhưng hắn cũng không muốn từ bỏ bất kỳ một tia hy vọng nào. Nên ngay sau khi tạm biệt Dương Lam ở thiên cung, hắn đã bắt tay vào điều tra ngay lập tức.
Diêm Thừa Ngạo đã trầm mặc rất lâu. Rồi hắn cũng phải đưa ra quyết định, xây một ngôi mộ nhỏ cho đứa bé tại nơi tổ tiên nhà hắn an vị. Cả hai chưa từng bàn với nhau nên đặt tên cho đứa bé như thế nào. Nhưng bây giờ hắn cũng không thể tìm bé Dương Lam bảy trăm tuổi hỏi ý kiến được, đành tự ý đặt cho bé con là Diêm Bạch Lộ. Vì ngày mà bố mẹ gặp nhau, một ngày vu vơ đầu tháng chín, có lẽ cũng gần đến Tiết Bạch Lộ. Mong rằng kiếp sau con sẽ được thuận lợi đến với thế giới này, trải qua một đời yên ổn. Hoặc nếu con không trách, hãy cứ quay trở về tìm đến bố mẹ, bố mẹ luôn luôn yêu con, dù con là ai trong hình hài nào, dù con ở đâu trong cuộc đời này.
Đặt một cái tên để lập bài vị xong, Diêm Thừa Ngạo cũng không quên chôn kèm một vài món đồ, có chiếc nón len Dương Lam tự tay đan, có món bùa may, móc khoá vỏ sò, linh tinh những thứ Diêm Thừa Ngạo tìm được khi phải đi làm ở khắp nơi. Trong một khắc, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh vợ yêu dấu của hắn đã yêu thương đứa con này biết bao, ngày ngày chăm chỉ làm những món đồ nhỏ cho nó, vừa làm vừa chở hắn đánh trận trở về để cả nhà ba người đoàn tụ. Chỉ tiếc, đứa con nhỏ ấy cũng không thể cùng hắn và vợ gặp mặt, cả nhà tạm thời cũng không thể đoàn tụ. Nhưng yên tâm đi, con của cha, cha sẽ sớm rước được mẹ con về và chúng ta một lần nữa lại tạo ra con thôi, hãy chờ cha nhé.
Hắn cũng quyết định không nói cho Dương Tiễn hay bất kì một ai khác biết về sự tồn tại của đứa nhỏ này. Nếu Thần Tư Viễn và A Loan có hỏi thăm thì hắn sẽ nói, về sau khi Dương Lam lớn lên thì có lẽ hắn sẽ tìm một cơ hội thỏ thẻ cùng cô vậy, hoặc cũng không cần thiết phải nói với cô, hắn không muốn cô phải suy nghĩ rồi nhớ lại cái kí ức ấy. Hắn nghĩ, cô mất đi kí ức cũng tốt, cô sẽ bị ám ảnh bởi hành động kinh tởm của tên khốn Ngao Dận Kỳ kia, cũng không phải nhớ lại nỗi đau xác thịt trước đó mà cô phải trải qua.
Dù sao, Dương Lam vẫn còn bên cạnh hắn là đủ rồi. Cuộc đời này của Diêm Thừa Ngạo, chỉ cần duy nhất một Khiết Tử Tịnh, cũng là duy nhất một Dương Lam, những người khác, dù ở mối quan hệ nào, yêu thích thương hay ghét hận thù, có hay không cũng được, hắn không quan tâm.
Sau khi nghe Dương Tiễn móc mỉa mình một hồi, Diêm Thừa Ngạo cũng đành phải từ bỏ một ngày bên cạnh Dương Lam mà quay về tìm lại chứng cứ cho các tội lỗi trong quá khứ của Ngao Dận Kỳ. Trong đó việc gián tiếp gây nên chiến tranh ở phía Tây âm phủ là nặng nhất.
Dĩ nhiên tới mức này thì Ngọc Hoàng không thể giả vờ làm ngơ được nữa. Bắc Hải Long Vương vẫn cố gắng cầu xin trong tuyệt vọng. Tuy ông cũng muốn giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm cuối cùng, nhưng bản năng thương con vô bờ bến của một người cha lại ngăn chặn ông làm điều đó.
Cả Dương Tiễn và Ngọc Hoàng đều khó xử và áy náy. Nhưng quyết định thì vẫn phải đưa ra thôi. Thế là Ngao Đận Kỳ bị giam trong chùa của Phật Tổ Như Lai làm tạp dịch mười vạn năm, ngày ngày đọc kinh sám hối, phải ăn chay và không được tiếp xúc với tạp niệm thế tục như rượu và tình. Nếu có biểu hiện tốt sẽ được giảm án, ngược lại nếu có vi phạm sẽ bị phạt nặng hơn.
Dương Tiễn cũng miễn cưỡng hài lòng với kết quả này. Tuy ông hận thằng oắt con khốn khiếp đấy, nhưng nếu cứ một mực ép nó vào đường cùng, thì ông cũng đang gián tiếp ép Tây Hải Long Vương đi cùng nó.
Thôi thì, xem ra thằng nhãi họ Diêm này cũng có chút tác dụng. Hôm nay ông tha cho nó một ngày vậy, hừ. Không phải cứ muốn là được ăn một buổi cơm cùng với ông và con gái yêu đâu.
Dương Lam đang vui vẻ chơi đùa với chị A Loan, bé không hiểu vì sao chỉ trong một ngày mà ba mình tự dưng lại tốt với anh xấu trai quá. Mà thôi kệ, ba tốt với bạn của bé thì bé vui lắm nha. Hôm nay bé quyết định mở tiệc lớn luôn! Không nhân dịp gì hết, chỉ là bé tự nhiên muốn mở tiệc thôi nè! Đương nhiên là sẽ mời cả chị A Loan và anh Thần Tư Viễn ăn cùng nữa nha. Bé cũng muốn mời bác Diêm lớn, nhưng mà anh xấu trai bảo bác bận đi nghỉ dưỡng rồi, nên anh rủ em trai anh đến thay. Bé cũng có hơi buồn nhưng không sao, em của anh xấu trai đến bé cũng rất vui nha!
Mà tuy em của anh xấu tranh trông khá giống anh xấu trai, nhưng bé lại không thấy xấu lắm, bé cũng không gọi người ta là anh “em của anh xấu trai” được, bé chỉ dám gọi thầm thôi. Nên bèn hỏi tên anh là gì để bé gọi, nghe được câu trả lời là “Diêm Thừa Hiên” xong, bé cũng theo thói quen mà hô một tiếng, “Anh Thừa Hiên!”
Có thế mà anh xấu trai cũng lên cơn khóc lóc mếu máo với bé! Anh ta cũng lớn già đầu rồi mà không chững chạc bằng bé nữa. Cứ khóc ôm chân bé rồi hỏi sao em gọi nó bằng tên mà em không gọi anh bằng tên hả hả hả em không thấy nó xấu sao. Bé đành phải giải thích cho anh, đó là biệt danh độc quyền của anh, bé không gọi người khác như vậy đâu. Bé quý anh lắm mới đặt biệt danh riêng để gọi cho nên anh đừng khóc nữa nha.
Bé cũng không ngờ anh nghe xong thì nín thiệt, lại còn ôm bé nựng bé cọ cọ vào má bé, khen bé dễ thương.
Hừ, người ta lúc nào chả dễ thương chứ!
Khúc nhạc đệm nho nhỏ trôi qua trong tiếng cười vui vẻ của Thần Tư Viễn và Diêm Thừa Hiên.
Rất nhanh, nhóm cung nữ bưng đồ ăn lên xếp đầy cả bàn rồi rời đi, A Loan phải tự tay kiểm tra xem thức ăn có độc hay không rồi mới gọi mọi người ngồi vào bàn cùng ăn.
Dương Tiễn cũng đúng lúc giải quyết xong công việc, vội vã nhập tiệc cùng mọi người.
Mọi người ăn nói cười đùa rất hoà hợp, tựa như một gia đình nhỏ.
Hoà hợp đến nỗi, Dương Tiễn chẳng thèm móc mỉa Diêm Thừa Ngạo như mọi khi nữa. Cũng là lần đầu ông thoải mái khoác vai và cụng ly với hắn. Đàn ông chính là như thế, rượu vào là quên hết.
Diêm Thừa Ngạo biết thời cơ của mình đến rồi. Đợi đến khi tàn tiệc, đợi mọi người tản đi hết, hắn mới lôi kéo bố vợ thân yêu ở lại nói chuyện riêng, rút ra một tờ giấy màu ngả vàng tự nhiên, không phải bị ố, mà ngược lại trông nó còn rất mới.
Dương Tiễn không say, nhưng cũng có chút mê man lập tức tỉnh táo phản ứng lại, “Giấy gì đây?”
Diêm Thừa Ngạo một bộ tự tin dõng dạc nói rằng, “Thưa Nhị Lang Thần đại nhân. Đây là bản đăng kí kết hôn giữa con, Diêm Thừa Ngạo và con gái cưng của ngài Dương Lam, lúc trước tên là Khiết Tử Tịnh. Thật ra, tờ giấy kết hôn này cũng là một loại khế ước, bên trên có lời tuyên thệ rằng khi kí tên lên đây, tức là chúng con đã đồng ý bên nhau cho đến khi cô ấy hết tuổi thọ trên sổ sinh tử, nhưng hiện tại thì cô ấy là tiên rồi, bất tử nên cái này sẽ có hiệu lực cả đời. Nếu làm trái khế ước thì sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục cả đời. Ngài có thể tự mình xem xét kiểm tra kỹ lưỡng ạ.”
Dương Tiễn câm nín nhìn hắn. Thôi thì… quả này ông không thể làm gì được cả, không ngờ được thằng nhãi Diêm Thừa Ngạo này lại khôn thế, dám lừa cả con gái ông đây kí vào cái khế ước chết tiệt đó. Nhưng đằng nào thì khi Dương Lam lớn rồi sẽ có quyết định của riêng nó, và ông chắc chắn sẽ tôn trọng con bé. Và con bé chỉ mới 7 tuổi thôi, để còn lớn thì phải trải qua một khoảng thời gian rất là dài, thật dài. Và ông tin mắt nhìn người của con bé sẽ không tệ đến nỗi mà chọn phải tên khốn họ Diêm này đâu, nhất định là vậy.
Bây giờ, quan trọng nhất là con bé cứ sống vui vẻ thế này là được rồi.
Diêm Vương nghĩ có lẽ tiếp nhận chức cao quyền trọng thì hắn sẽ bớt vô liêm sỉ đi phần nào. Nhưng không, ông lại nhầm to rồi. Diêm Thừa Ngạo chỉ là chuyển từ vứt việc cho thuộc hạ sang vứt việc cho em trai thôi. Diêm Vương bất lực đễn nỗi lười quản. Dần dà ông cũng mặc kệ, bắt đầu cuộc hành trình một mình tao đi chu du khắp nơi, tận hưởng kỳ nghỉ hưu vô thời hạn của mình.
Đã rất lâu rồi ông không liên lạc với ai, cũng không một ai liên lạc được với ông hay biết ông đang ở đâu.
Có lẽ một lúc nào đó trong tương lai, khi Diêm Thừa Ngạo thành công cưới được Dương Lam, ông sẽ quay về chăng? Hoặc một dịp nào đó trọng đại hơn, như chiến tranh giữa tam giới xảy ra chẳng hạn.
Sau khi Diêm Thừa Ngạo lên cầm quyền, việc đầu tiên hắn làm là giải quyết mối thù cũ với Ngao Đận Kỳ.
Vốn dĩ lúc an bài ổn thoả việc ăn ở trên thiên đình của Dương Lam xong rồi, Dương Tiễn cũng bắt tay vào điều tra kỹ sự việc xảy ra trước đó với con gái mình, đây có lẽ là lần đầu tiên ông hợp tác với tên con rể hụt mà ông rất ghét kia.
Sau khi xác định con gái mình không hề làm gì sai, hoàn toàn do phía tên khốn kia bắt cóc và hành hạ con bé. Ông lập tức dâng sớ tấu lên triều đình đề nghị xử phạt. Dù gì hắn ta cũng là hoàng tử một phương, không thể mắt nhắm mắt mở với loại hành vi vô nhân đạo này được.
Bắc Hải Long Vương biết con mình làm sai, ông cũng đồng ý việc xử phạt, nhưng phàm là người làm cha, nào có ai nỡ nhìn con mình chôn vùi cả quãng đời dài đằng đẵng để lao động khổ sai chốn ngục giam âm u. Ông cũng hạ mình xuống hết nước cầu tình để được giảm án.
Lúc đó Ngọc Hoàng Thượng Đế chỉ quyết định tạm giam ba năm để chờ thuộc hạ của ngài xác minh rõ chuyện này.
BDương Tiễn hiểu, Thượng Đế nói vậy tức là đã tin vào chứng cứ của ông, nhưng vì nể mặt Bắc Hải Long Vương nên không thể xử phạt nặng tay như Dương Tiễn yêu cầu được. Dương Tiễn tức giận đến nỗi gần như muốn tuyên chiến ngay tại thiên đình, may mắn có Diêm Thừa Ngạo kịp thời ngăn cản. Bắc Hải Long Vương cũng áy náy thành tâm cúi đầu xin lỗi Dương Tiễn, làm Dương Tiễn có muốn cũng không giận được nữa. Suy cho cùng ông ta cũng không có lỗi, ai mà chả muốn bảo vệ con mình chứ.
Dương Tiễn không muốn nói nhiều nữa, cung kính hành lễ tạm biệt Ngọc Hoàng và Long Vương, quay về cung của mình tìm cái thằng xấu xí lúc nào cũng nhăm nhe con gái ông Diêm Thừa Ngạo để mỉa mai vài câu cho đỡ tức.
Diêm Thừa Ngạo rất biết thân biết phận nghe bố vợ chửi cho đã. Hắn đoán, bố vợ vẫn chưa biết việc trước đó Dương Lam còn đang mang thai. Lần đầu tiên gặp lại con bé, cũng là khi thấy Dương Lam hoá thành con nít, Diêm Thừa Ngạo cũng đã từng tự hỏi trong đầu, phải chăng đứa con đầu tiên của hai người đã rời xa thế giới này rồi sao. Một đứa trẻ còn chưa thành hình, chưa rõ giới tính để bố nó biết cách xưng hô, còn chưa cho bố và mẹ nó cảm nhận nhịp đập đầu tiên, đã nhẫn tâm rời đi rồi.
Diêm Thừa Ngạo đã nắm chắc tám, chín phần mười điều đó. Nhưng hắn cũng không muốn từ bỏ bất kỳ một tia hy vọng nào. Nên ngay sau khi tạm biệt Dương Lam ở thiên cung, hắn đã bắt tay vào điều tra ngay lập tức.
Diêm Thừa Ngạo đã trầm mặc rất lâu. Rồi hắn cũng phải đưa ra quyết định, xây một ngôi mộ nhỏ cho đứa bé tại nơi tổ tiên nhà hắn an vị. Cả hai chưa từng bàn với nhau nên đặt tên cho đứa bé như thế nào. Nhưng bây giờ hắn cũng không thể tìm bé Dương Lam bảy trăm tuổi hỏi ý kiến được, đành tự ý đặt cho bé con là Diêm Bạch Lộ. Vì ngày mà bố mẹ gặp nhau, một ngày vu vơ đầu tháng chín, có lẽ cũng gần đến Tiết Bạch Lộ. Mong rằng kiếp sau con sẽ được thuận lợi đến với thế giới này, trải qua một đời yên ổn. Hoặc nếu con không trách, hãy cứ quay trở về tìm đến bố mẹ, bố mẹ luôn luôn yêu con, dù con là ai trong hình hài nào, dù con ở đâu trong cuộc đời này.
Đặt một cái tên để lập bài vị xong, Diêm Thừa Ngạo cũng không quên chôn kèm một vài món đồ, có chiếc nón len Dương Lam tự tay đan, có món bùa may, móc khoá vỏ sò, linh tinh những thứ Diêm Thừa Ngạo tìm được khi phải đi làm ở khắp nơi. Trong một khắc, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh vợ yêu dấu của hắn đã yêu thương đứa con này biết bao, ngày ngày chăm chỉ làm những món đồ nhỏ cho nó, vừa làm vừa chở hắn đánh trận trở về để cả nhà ba người đoàn tụ. Chỉ tiếc, đứa con nhỏ ấy cũng không thể cùng hắn và vợ gặp mặt, cả nhà tạm thời cũng không thể đoàn tụ. Nhưng yên tâm đi, con của cha, cha sẽ sớm rước được mẹ con về và chúng ta một lần nữa lại tạo ra con thôi, hãy chờ cha nhé.
Hắn cũng quyết định không nói cho Dương Tiễn hay bất kì một ai khác biết về sự tồn tại của đứa nhỏ này. Nếu Thần Tư Viễn và A Loan có hỏi thăm thì hắn sẽ nói, về sau khi Dương Lam lớn lên thì có lẽ hắn sẽ tìm một cơ hội thỏ thẻ cùng cô vậy, hoặc cũng không cần thiết phải nói với cô, hắn không muốn cô phải suy nghĩ rồi nhớ lại cái kí ức ấy. Hắn nghĩ, cô mất đi kí ức cũng tốt, cô sẽ bị ám ảnh bởi hành động kinh tởm của tên khốn Ngao Dận Kỳ kia, cũng không phải nhớ lại nỗi đau xác thịt trước đó mà cô phải trải qua.
Dù sao, Dương Lam vẫn còn bên cạnh hắn là đủ rồi. Cuộc đời này của Diêm Thừa Ngạo, chỉ cần duy nhất một Khiết Tử Tịnh, cũng là duy nhất một Dương Lam, những người khác, dù ở mối quan hệ nào, yêu thích thương hay ghét hận thù, có hay không cũng được, hắn không quan tâm.
Sau khi nghe Dương Tiễn móc mỉa mình một hồi, Diêm Thừa Ngạo cũng đành phải từ bỏ một ngày bên cạnh Dương Lam mà quay về tìm lại chứng cứ cho các tội lỗi trong quá khứ của Ngao Dận Kỳ. Trong đó việc gián tiếp gây nên chiến tranh ở phía Tây âm phủ là nặng nhất.
Dĩ nhiên tới mức này thì Ngọc Hoàng không thể giả vờ làm ngơ được nữa. Bắc Hải Long Vương vẫn cố gắng cầu xin trong tuyệt vọng. Tuy ông cũng muốn giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm cuối cùng, nhưng bản năng thương con vô bờ bến của một người cha lại ngăn chặn ông làm điều đó.
Cả Dương Tiễn và Ngọc Hoàng đều khó xử và áy náy. Nhưng quyết định thì vẫn phải đưa ra thôi. Thế là Ngao Đận Kỳ bị giam trong chùa của Phật Tổ Như Lai làm tạp dịch mười vạn năm, ngày ngày đọc kinh sám hối, phải ăn chay và không được tiếp xúc với tạp niệm thế tục như rượu và tình. Nếu có biểu hiện tốt sẽ được giảm án, ngược lại nếu có vi phạm sẽ bị phạt nặng hơn.
Dương Tiễn cũng miễn cưỡng hài lòng với kết quả này. Tuy ông hận thằng oắt con khốn khiếp đấy, nhưng nếu cứ một mực ép nó vào đường cùng, thì ông cũng đang gián tiếp ép Tây Hải Long Vương đi cùng nó.
Thôi thì, xem ra thằng nhãi họ Diêm này cũng có chút tác dụng. Hôm nay ông tha cho nó một ngày vậy, hừ. Không phải cứ muốn là được ăn một buổi cơm cùng với ông và con gái yêu đâu.
Dương Lam đang vui vẻ chơi đùa với chị A Loan, bé không hiểu vì sao chỉ trong một ngày mà ba mình tự dưng lại tốt với anh xấu trai quá. Mà thôi kệ, ba tốt với bạn của bé thì bé vui lắm nha. Hôm nay bé quyết định mở tiệc lớn luôn! Không nhân dịp gì hết, chỉ là bé tự nhiên muốn mở tiệc thôi nè! Đương nhiên là sẽ mời cả chị A Loan và anh Thần Tư Viễn ăn cùng nữa nha. Bé cũng muốn mời bác Diêm lớn, nhưng mà anh xấu trai bảo bác bận đi nghỉ dưỡng rồi, nên anh rủ em trai anh đến thay. Bé cũng có hơi buồn nhưng không sao, em của anh xấu trai đến bé cũng rất vui nha!
Mà tuy em của anh xấu tranh trông khá giống anh xấu trai, nhưng bé lại không thấy xấu lắm, bé cũng không gọi người ta là anh “em của anh xấu trai” được, bé chỉ dám gọi thầm thôi. Nên bèn hỏi tên anh là gì để bé gọi, nghe được câu trả lời là “Diêm Thừa Hiên” xong, bé cũng theo thói quen mà hô một tiếng, “Anh Thừa Hiên!”
Có thế mà anh xấu trai cũng lên cơn khóc lóc mếu máo với bé! Anh ta cũng lớn già đầu rồi mà không chững chạc bằng bé nữa. Cứ khóc ôm chân bé rồi hỏi sao em gọi nó bằng tên mà em không gọi anh bằng tên hả hả hả em không thấy nó xấu sao. Bé đành phải giải thích cho anh, đó là biệt danh độc quyền của anh, bé không gọi người khác như vậy đâu. Bé quý anh lắm mới đặt biệt danh riêng để gọi cho nên anh đừng khóc nữa nha.
Bé cũng không ngờ anh nghe xong thì nín thiệt, lại còn ôm bé nựng bé cọ cọ vào má bé, khen bé dễ thương.
Hừ, người ta lúc nào chả dễ thương chứ!
Khúc nhạc đệm nho nhỏ trôi qua trong tiếng cười vui vẻ của Thần Tư Viễn và Diêm Thừa Hiên.
Rất nhanh, nhóm cung nữ bưng đồ ăn lên xếp đầy cả bàn rồi rời đi, A Loan phải tự tay kiểm tra xem thức ăn có độc hay không rồi mới gọi mọi người ngồi vào bàn cùng ăn.
Dương Tiễn cũng đúng lúc giải quyết xong công việc, vội vã nhập tiệc cùng mọi người.
Mọi người ăn nói cười đùa rất hoà hợp, tựa như một gia đình nhỏ.
Hoà hợp đến nỗi, Dương Tiễn chẳng thèm móc mỉa Diêm Thừa Ngạo như mọi khi nữa. Cũng là lần đầu ông thoải mái khoác vai và cụng ly với hắn. Đàn ông chính là như thế, rượu vào là quên hết.
Diêm Thừa Ngạo biết thời cơ của mình đến rồi. Đợi đến khi tàn tiệc, đợi mọi người tản đi hết, hắn mới lôi kéo bố vợ thân yêu ở lại nói chuyện riêng, rút ra một tờ giấy màu ngả vàng tự nhiên, không phải bị ố, mà ngược lại trông nó còn rất mới.
Dương Tiễn không say, nhưng cũng có chút mê man lập tức tỉnh táo phản ứng lại, “Giấy gì đây?”
Diêm Thừa Ngạo một bộ tự tin dõng dạc nói rằng, “Thưa Nhị Lang Thần đại nhân. Đây là bản đăng kí kết hôn giữa con, Diêm Thừa Ngạo và con gái cưng của ngài Dương Lam, lúc trước tên là Khiết Tử Tịnh. Thật ra, tờ giấy kết hôn này cũng là một loại khế ước, bên trên có lời tuyên thệ rằng khi kí tên lên đây, tức là chúng con đã đồng ý bên nhau cho đến khi cô ấy hết tuổi thọ trên sổ sinh tử, nhưng hiện tại thì cô ấy là tiên rồi, bất tử nên cái này sẽ có hiệu lực cả đời. Nếu làm trái khế ước thì sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục cả đời. Ngài có thể tự mình xem xét kiểm tra kỹ lưỡng ạ.”
Dương Tiễn câm nín nhìn hắn. Thôi thì… quả này ông không thể làm gì được cả, không ngờ được thằng nhãi Diêm Thừa Ngạo này lại khôn thế, dám lừa cả con gái ông đây kí vào cái khế ước chết tiệt đó. Nhưng đằng nào thì khi Dương Lam lớn rồi sẽ có quyết định của riêng nó, và ông chắc chắn sẽ tôn trọng con bé. Và con bé chỉ mới 7 tuổi thôi, để còn lớn thì phải trải qua một khoảng thời gian rất là dài, thật dài. Và ông tin mắt nhìn người của con bé sẽ không tệ đến nỗi mà chọn phải tên khốn họ Diêm này đâu, nhất định là vậy.
Bây giờ, quan trọng nhất là con bé cứ sống vui vẻ thế này là được rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương