Điên Cuồng Vì Em

Chương 11: Em Là Người Phụ Nữ Của Anh



CHƯƠNG 11: EM LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH

“Tôi sẽ nhớ rõ tất cả những người ở đây, thế nên tự lo cho mình đi.”, Âu Cảnh Dật nổi giận đùng đùng, một chân đá thẳng vào người đang run cầm cập cởi trói cho tôi.

Tay anh ta run lẩy bẩy cố gắng cởi trói trên tay tôi, mắt nhìn không chớp vào đôi tay in hằn vết dây thừng của tôi.

Tôi cố gắng kìm nước mắt không để cho mình biến thành một bộ dạng thảm hại, nhưng tôi lập tức lao đến chỗ Âu Cảnh Dật, tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp trên người anh, chỉ có như vậy tôi mới có thể thấy an tâm hơn.

Âu Cảnh Dật ôm chặt lấy tôi, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao rồi, không sao rồi.”

Người tôi run lẩy bẩy, ánh mắt sợ hãi, Âu Cảnh Dật đều cảm nhận được hết, rất rõ ràng, sự phẫn nộ của anh ấy không thể kiềm chế được thêm nữa.

Anh vỗ vỗ vào vai tôi, buông hai tay đang ôm tôi nói: “Đợi một chút.’

Âu Cảnh Dật quay đầu lại liếc nhìn Phùng Tiêu Viễn, ánh mắt đằng đằng sát khí: “Xem ra có người không muốn sống nữa phải không?”

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đủ khiến người khác run rẩy sợ hãi.

“Cậu Âu, lúc đầu tôi thật sự không biết cô Lâm đây là người phụ nữ của cậu, nếu biết thì dù tôi có một trăm lá gan cũng không dám động đến cô ấy, cậu đại nhân đại lượng, tha cho tôi một lần đi, tôi...tôi lần sau không dám nữa!”, Phùng Tiêu Viễn sợ sệt nhìn Âu Cảnh Dật, không ngừng lùi về phía sau, trên trán đã toát mồ hôi.

Không khí lúc này vô cùng căng thẳng, tất cả những người ở đó đều nín thở nhìn Âu Cảnh Dật, còn anh ấy thì nở một nụ cười kì quái, chậm rãi bước từng bước đến chỗ Phùng Tiêu Viễn.

“Cảnh Dật!”, tôi thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì, liền kéo anh ấy lại.

Âu Cảnh Dật nắm chặt lấy tay tôi, nói: “Đây là điều hắn đáng phải nhận.”

“Cậu Âu, cậu làm ơn hãy tha cho chúng tôi đi, lần sau tuyệt đối không dám nữa, coi như chúng tôi nợ cậu lần này, biết đâu sau này cậu sẽ cần chúng tôi giúp đỡ điều gì đó, cậu nói có đúng không?”, có người cầu xin thay cho Phùng Tiêu Viễn.

Phùng Tiêu Viễn run cầm cập quỳ dưới đất, bắt đầu dập đầu cúi lạy Âu Cảnh Dật: “Cậu hãy tha cho tôi đi, cầu xin cậu, cầu xin cậu.”

Sự tức giận của anh ấy có vẻ như không hề thuyên giảm, Âu Cảnh Dật ung dung xách chiếc ghế bên cạnh lên, cười nói: “Chuyện của Âu Cảnh Dật này không cần đến các ngươi lo, chuyện nào ra chuyện nấy, hôm nay các ngươi động đến người của ta thì ta hôm nay cũng phải cho các ngươi phải trả giá!”

Vừa nói xong, Âu Cảnh Dật đã lấy chiếc ghế trên tay đập mạnh vào đầu Phùng Tiêu Viễn.

“A!”, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, những người khác không dám nhìn trực tiếp, sợ hãi nhắm mắt lại.

Chiếc ghế này được làm bằng sắt, ngay lập tức, máu từ đầu Phùng Tiêu Viễn cứ thế chảy ra.

Nhưng Âu Cảnh Dật vẫn không chịu dừng lại, một đập rồi lại một đập...

“Đừng mà, cậu làm ơn tha cho anh ta đi, aaa!”

Từng tiếng kêu thảm thiết thật khiến người ta xót xa, tôi đứng đằng sau Âu Cảnh Dật, không nhịn được kéo lấy áo anh ấy nói: “Em sợ, chúng ta dừng lại ở đây thôi được không, đừng đánh nữa.”

Phùng Tiêu Viễn đã bị đánh đến máu thịt bê bết.

Âu Cảnh Dật lúc này mới dừng lại, liếc nhìn đám người còn lại nói: “Mau gọi xe cấp cứu đi.”

Âu Cảnh Dật lấy khăn tay mà tùy tùng đem theo lau thật kỹ bàn tay, sau đó ném lên người Phùng Tiêu Viễn.

Tôi nghĩ đến đây là hết rồi, không ngờ đây chỉ là bắt đầu.

Âu Cảnh Dật kêu người lấy máy ảnh chụp lại hết cảnh biệt thự sau đó đưa cho tôi nói: “Viết đi, muốn viết gì tùy em, trước đây không muốn em làm gì sợ phiền phức, nếu mọi chuyện đã xảy ra như thế này thì cứ dứt khoát làm lớn một chút.”, Âu Cảnh Dật cười như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi do dự nhìn món đồ trong tay: “Như vậy được không?”

Âu Cảnh Dật từ đằng sau vuốt tóc tôi sang một bên tai, nhẹ nhàng hôn lên má tôi, rất cẩn thận, tôi có thể cảm nhận được đôi môi anh có chút run run.

Anh ấy nói: “Viết đi, đã có anh gánh vác mọi thứ.”

Phùng Tiêu Viễn được đưa tới bệnh viện, trên khuôn mặt Âu Cảnh Dật là một nụ cười lạnh lùng.

Âu Cảnh Dật bế tôi lên xe, tôi ôm chặt lấy anh ấy.

“Hôm nay em suýt bị dọa cho chết khiếp rồi.”, tôi nói.

Lúc này, cơ thể và hơi thể anh ấy che chở cho tôi, thật đơn giản mà ấm áp.

“Không sao rồi, có anh ở đây.”, anh hôn lên trán tôi, như đã tìm lại được thứ đã mất.

“Em biết không, lúc anh biết em gặp chuyện, anh đã lo lắng đến mức nào, anh chưa từng lo sợ như vậy bao giờ.”

Thực sự sự tiến triển tình cảm giữa chúng tôi không ai có thể hiểu được, ban đầu chỉ là tình một đêm sau đó không thể rời xa nhau được nữa, không ai có thể lý giải được, bao gồm cả tôi.

Bây giờ tôi mới nhớ ra mình có chuyện muốn nói với Âu Cảnh Dật, tôi vừa như phải trải qua cánh cửa tử thần, vì vậy lúc này chỉ muốn ngả vào lòng người đàn ông này, tâm sự với anh mọi chuyện.

“Đúng rồi, hôm nay em hẹn anh, có chuyện gì muốn nói sao?”, Âu Cảnh Dật đột nhiên hỏi.

Tôi không biết có nên nói hay không, tôi rất do dự, vừa từ cõi chết trở về, đáng lẽ nên càng trân trọng mới phải nhưng tôi lại chùn bước vì tôi biết rõ giữa hai chúng tôi là không thể.

Với gia thế của Âu Cảnh Dật lại quen với người phụ như tôi đúng là một sự sỉ nhục.

“Không có gì, chỉ là bỗng dưng thấy nhớ anh thôi.”, tôi cố lảng tránh ánh mắt của anh, không nhìn anh ấy nữa.

Ánh mắt Âu Cảnh Dật đang dò xét tôi, có vẻ như đã phát giác ra lời nói dối của tôi, nhưng tôi cũng có nỗi khổ tâm trong lòng. Nỗi khổ tâm đó chính là sự sỉ nhục với tôi nên tôi không muốn nói ra.

“Lâm Ngôn, em biết không, giữa nam và nữ thì điều quan trọng nhất là vui vẻ, những thứ khác anh không quan tâm.”, tôi đột nhiên lặng thinh, có phải anh ấy đã biết điều gì, nhưng với tính cách của Âu Cảnh Dật, nếu biết thì lập tức sẽ đến tìm tôi xác minh.

“Giữa chúng ta chỉ là chơi đùa thôi, ai cũng đừng cho là thật.”, tôi cố tình nói như vậy, tôi thích thú nhìn anh ấy nói: “Anh nói có đúng không?”

Tôi muốn dùng cách này để ở lại nên cạnh Âu Cảnh Dật, muốn cùng anh ấy có một đoạn tình cảm, cho dù anh ấy có thể coi tôi là không một lòng một dạ, không đứng đắn, một tình yêu có dụng tâm, nhưng tôi chỉ có thể làm như vậy vì có những nỗi nhục không thể nói ra.

Ánh mắt Âu Cảnh Dật bỗng sắc lại, nhìn tôi.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...