Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)
Chương 1921: Ác linh quấn thân
“Ác linh quấn thân?”
Ngô Quế Anh tim đập thình thịch: “Đại sư, ý của người là gì?”
Phổ Độ trả lời nói: “Có phải trong khoảng thời gian này thí chủ thường xuyên mơ thấy ác mộng hay không, hơn nữa, cơn ác mộng này có liên quan đến Phật?”
Ngô Quế Anh nhìn đại sư Phổ Độ với ánh mắt ngạc nhiên, bà ta không ngờ rằng ông ta đã tính được hết những chuyện này rồi.
Bà ta vội vàng gật đầu, nói: “Đại sư nói không sai, gần đây tôi hay bị cơn ác mộng kia cuốn lấy ngủ không yên, hơn nữa lại có liên quan đến Phật.”
Đại sư Phổ Độ làm động tác mời, nói: “Thí chủ, mời thí chủ đi theo tôi.”
“Ừm.”
Bà ta đi theo đại sư Phổ Độ, cả hai đi vào bên trong thiên điện, đây là nơi cung phụng mười tám vị La Hán của Phật môn.
“Thí chủ, mời thí chủ kể lại cho tôi nghe cảnh tượng trong mộng của người.”
Ngô Quế Anh gật đầu nói: “Hầu như đêm nào tôi cũng nằm mơ đúng một giấc mơ trong khoảng thời gian này, tôi mơ thấy một vị tôn ma Phật đứng sừng sững ở trước núi Long Vương, thân hình của ngài ấy ngang bằng với núi Long Vương, thậm chí còn cao hơn nữa.”
“Nó bị lung lay sắp đổ, một khi nó rơi xuống, nơi đầu Phật đập vào chính là nhà họ Trần của tôi.”
“Cho nên, trong khoảng thời gian này, lúc nào tôi cũng cảm thấy bất an như thể sắp có đại họa phát sinh.”
“Đại sư, người nói xem, tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Phổ Độ lấy ra một ống thẻ rồi bảo Ngô Quế Anh rút quẻ, sau khi nhìn thấy lá quẻ, sắc mặt Phổ Độ không được tốt lắm.
“Đại sư, đây là quẻ gì vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Phổ Độ, Ngô Quế Anh cũng cảm thấy lo lắng.
“Quẻ hạ hạ.”
Phổ Độ lên tiếng rồi chỉ vào trong đền thờ phật gồm mười tám vị La Hán nói: “Thí chủ, trong mộng của thí chủ là ma Phật, người nhớ lại xem, ma Phật đó có giống với những La Hán ở đây không?”
Ngô Quế Anh nhìn lướt qua mười tám vị La Hán, nói: “Tôi không rõ, trong mộng, khuôn mặt của ma Phật quá mơ hồ.”
“Vậy, trong lòng thí chủ có đang nghĩ đến ai không?”
“Trần Hùng!” Ngô Quế Anh nói dứt khoát.
Vẻ mặt của đại sư Phổ Độ lại thay đổi, ông ta nói: “Vị tai tinh năm đó của nhà họ Trần không phải đã mất rồi sao?”
“Không.”
Ngô Quế Anh bất đắc dĩ nói: “Hồi đó, tôi muốn diệt trừ tai tinh nhưng lại bị con trai tôi và một số người hầu trong nhà họ Trần ngăn cản, cuối cùng chỉ đuổi ra khỏi nhà họ Trần mà thôi, tôi cứ nghĩ nó bị đuổi khỏi nhà họ Trần sẽ không sống nổi.”
“Nhưng không ngờ rằng nó ra nước ngoài, học được rất nhiều kỹ năng trở về, hiện giờ đã trở lại phương bắc.”
“Thật là vớ vẩn.”
Đại sư Phổ Độ thở dài: “Tai tinh giáng thế, đồng nghĩa với sao tai họa ập đến, nhất định sẽ gây ra tai họa cho nhà họ Trần, hồi đó người không nhân từ mà nhổ cỏ tận gốc, bây giờ cũng đâu đến nỗi.”
“Hiện giờ tai tinh ập đến, e rằng sẽ mang đến cho nhà họ Trần đại họa.”
Sắc mặt của Ngô Quế Anh trở nên tái nhợt, vội vàng nói: “Đại sư Phổ Độ, tôi phải làm sao bây giờ?”
Phổ Độ nói: “Vẫn câu nói cũ, lúc này đây, thí chủ không thể bị chi phối bởi lòng dạ đàn bà.”
Ngô Quế Anh tim đập thình thịch: “Đại sư, ý của người là gì?”
Phổ Độ trả lời nói: “Có phải trong khoảng thời gian này thí chủ thường xuyên mơ thấy ác mộng hay không, hơn nữa, cơn ác mộng này có liên quan đến Phật?”
Ngô Quế Anh nhìn đại sư Phổ Độ với ánh mắt ngạc nhiên, bà ta không ngờ rằng ông ta đã tính được hết những chuyện này rồi.
Bà ta vội vàng gật đầu, nói: “Đại sư nói không sai, gần đây tôi hay bị cơn ác mộng kia cuốn lấy ngủ không yên, hơn nữa lại có liên quan đến Phật.”
Đại sư Phổ Độ làm động tác mời, nói: “Thí chủ, mời thí chủ đi theo tôi.”
“Ừm.”
Bà ta đi theo đại sư Phổ Độ, cả hai đi vào bên trong thiên điện, đây là nơi cung phụng mười tám vị La Hán của Phật môn.
“Thí chủ, mời thí chủ kể lại cho tôi nghe cảnh tượng trong mộng của người.”
Ngô Quế Anh gật đầu nói: “Hầu như đêm nào tôi cũng nằm mơ đúng một giấc mơ trong khoảng thời gian này, tôi mơ thấy một vị tôn ma Phật đứng sừng sững ở trước núi Long Vương, thân hình của ngài ấy ngang bằng với núi Long Vương, thậm chí còn cao hơn nữa.”
“Nó bị lung lay sắp đổ, một khi nó rơi xuống, nơi đầu Phật đập vào chính là nhà họ Trần của tôi.”
“Cho nên, trong khoảng thời gian này, lúc nào tôi cũng cảm thấy bất an như thể sắp có đại họa phát sinh.”
“Đại sư, người nói xem, tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Phổ Độ lấy ra một ống thẻ rồi bảo Ngô Quế Anh rút quẻ, sau khi nhìn thấy lá quẻ, sắc mặt Phổ Độ không được tốt lắm.
“Đại sư, đây là quẻ gì vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Phổ Độ, Ngô Quế Anh cũng cảm thấy lo lắng.
“Quẻ hạ hạ.”
Phổ Độ lên tiếng rồi chỉ vào trong đền thờ phật gồm mười tám vị La Hán nói: “Thí chủ, trong mộng của thí chủ là ma Phật, người nhớ lại xem, ma Phật đó có giống với những La Hán ở đây không?”
Ngô Quế Anh nhìn lướt qua mười tám vị La Hán, nói: “Tôi không rõ, trong mộng, khuôn mặt của ma Phật quá mơ hồ.”
“Vậy, trong lòng thí chủ có đang nghĩ đến ai không?”
“Trần Hùng!” Ngô Quế Anh nói dứt khoát.
Vẻ mặt của đại sư Phổ Độ lại thay đổi, ông ta nói: “Vị tai tinh năm đó của nhà họ Trần không phải đã mất rồi sao?”
“Không.”
Ngô Quế Anh bất đắc dĩ nói: “Hồi đó, tôi muốn diệt trừ tai tinh nhưng lại bị con trai tôi và một số người hầu trong nhà họ Trần ngăn cản, cuối cùng chỉ đuổi ra khỏi nhà họ Trần mà thôi, tôi cứ nghĩ nó bị đuổi khỏi nhà họ Trần sẽ không sống nổi.”
“Nhưng không ngờ rằng nó ra nước ngoài, học được rất nhiều kỹ năng trở về, hiện giờ đã trở lại phương bắc.”
“Thật là vớ vẩn.”
Đại sư Phổ Độ thở dài: “Tai tinh giáng thế, đồng nghĩa với sao tai họa ập đến, nhất định sẽ gây ra tai họa cho nhà họ Trần, hồi đó người không nhân từ mà nhổ cỏ tận gốc, bây giờ cũng đâu đến nỗi.”
“Hiện giờ tai tinh ập đến, e rằng sẽ mang đến cho nhà họ Trần đại họa.”
Sắc mặt của Ngô Quế Anh trở nên tái nhợt, vội vàng nói: “Đại sư Phổ Độ, tôi phải làm sao bây giờ?”
Phổ Độ nói: “Vẫn câu nói cũ, lúc này đây, thí chủ không thể bị chi phối bởi lòng dạ đàn bà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương