Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)
Chương 1929: Lý do
“Ha ha!”
Trần Hùng đột nhiên nổi giận, gân xanh trên trán nổi lên: “Vậy anh có biết lý do tại sao tôi lại bắt Trần Kỳ Lâm không?”
Thanh Long nói: “Đây không phải là lúc chúng ta nên xem xét lại mọi chuyện, anh phải lập tức thả người, đây là mệnh lệnh từ cấp trên.”
“Mẹ kiếp.”
Trần Hùng không nói gì, lập tức cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, Trần Hùng trở lại chiếc ghế trên bờ cát ngồi một lần nữa, dùng tay xoa hai bên thái dương của mình.
“Ha ha, cười chết mất, thật nực cười.”
“Đại ca, chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Trần Hùng như biến thành một người khác, Gora có chút lo lắng.
“Không có gì.”
Trần Hùng hít sâu một hơi, không trả lời.
Anh quay sang xin Gora một điếu thuốc, châm lửa và hít một hơi thật sâu, sau đó ném tàn thuốc xuống đất và dùng chân dập tắt.
“Đây là quyết định của các người sao, ha ha ha, ha ha ha ha ha.”
Trần Hùng đột nhiên cười như điên, như một kẻ tâm thần.
Mà lúc này, điện thoại di động của anh lại vang lên lần thứ hai.
“Quân Minh Hoàng!”
Trần Hùng cũng không thèm nhìn tên của người gọi, lập tức ấn xuống nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, cuối cùng là giọng nói của Quân Minh Hoàng truyền đến: “Trần Hùng, người mà anh bắt chính là người của gia tộc quyền thế đứng đầu phương bắc, hơn nữa, chính anh cũng biết, nhà họ Trần ở phía chính phủ có năng lực mạnh như thế nào, tôi biết rõ tính tình của cậu, việc gì nên làm hay không nên làm tôi nghĩ cậu biết được, cần gì phải đợi đến khi mọi chuyện tối tăm rồi mới giải quyết.”
Thanh Long biết lời nói của mình không đủ trọng lực, cho nên anh ta mật báo cho Quân Minh Hoàng để ông ta gọi điện thoại cho Trần Hùng.
“Quân Minh Hoàng, nếu anh gọi điện để tôi thả Trần Kỳ Lâm ra, tôi xin phép từ chối.”
“Anh đang làm trái mệnh lệnh đấy.”
Giọng điệu của Quân Minh Hoàng ở đầu dây bên kia không chứa bất kỳ cảm xúc nào, như thể ông ta đang nói đàm luận một chuyện gì đó.
“Trần Hùng, phía bên chính phủ phức tạp hơn nhiều so với anh nghĩ, anh có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào nếu hôm nay không tuân theo mệnh lệnh không?”
“Ha ha!”
Trần Hùng không quan tâm chút nào, nói: “Tôi chỉ muốn một lời giải thích từ nhà họ Trần, nhưng bọn họ vẫn ở tư thế cao cao tại thượng kia, dùng chính phủ để ép tôi?”
“Bọn họ thật sự cho rằng Trần Hùng tôi dễ ăn hiếp lắm sao?”
“Đại ca, trong khoảng thời gian này coi như tôi là học trò của anh, hơn nữa tôi đến phương bắc này với vị trí môn chủ, cũng giúp các anh có được thứ mình muốn, chính anh cũng nói anh thiếu tôi một ân tình.”
“Hiện tại, ân tình này, tôi muốn anh trả lại cho tôi.”
Quân Minh Hoàng ở đầu bên kia điện thoại lại im lặng một lần nữa, cuối cùng chậm rãi mở miệng nói: “Vì cái gì chứ Trần Hùng, vì sao một hai phải làm mọi chuyện đi đến nông nỗi như vậy, nếu anh hạ thủ được đối với Trần Kỳ Lâm thì anh đã động thủ từ lâu rồi, cũng không kéo dài tới hiện tại.”
“Anh chưa trải qua nên không hiểu được đâu.”
Sau đó, Trần Hùng hít sâu một hơi, nói: “Đại ca, tôi sẽ không làm khó anh, nhưng tôi cũng hy vọng anh dựa theo thỏa thuận trước đây của chúng ta, từ nay về sau, tôi sẽ không làm môn chủ của Thanh Cảnh Môn phương bắc nữa, anh có thể tước bỏ mọi quyền lợi của tôi trong Thanh Cảnh Môn, nhưng ân oán giữa tôi với nhà họ Trần, tôi không muốn có bất kỳ sự can thiệp nào từ phía chính phủ.”
“Chuyện này, anh chắc chắn làm được.”
“Cậu chắc chứ?” Quân Minh Hoàng thở dài, rõ ràng ông không muốn để mất Trần Hùng, nhưng ông cũng biết rất rõ Thanh Cảnh Môn chỉ là một con sông nhỏ, rốt cuộc cũng không thể giữ được con rồng lớn như Trần Hùng.
Trần Hùng đột nhiên nổi giận, gân xanh trên trán nổi lên: “Vậy anh có biết lý do tại sao tôi lại bắt Trần Kỳ Lâm không?”
Thanh Long nói: “Đây không phải là lúc chúng ta nên xem xét lại mọi chuyện, anh phải lập tức thả người, đây là mệnh lệnh từ cấp trên.”
“Mẹ kiếp.”
Trần Hùng không nói gì, lập tức cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, Trần Hùng trở lại chiếc ghế trên bờ cát ngồi một lần nữa, dùng tay xoa hai bên thái dương của mình.
“Ha ha, cười chết mất, thật nực cười.”
“Đại ca, chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Trần Hùng như biến thành một người khác, Gora có chút lo lắng.
“Không có gì.”
Trần Hùng hít sâu một hơi, không trả lời.
Anh quay sang xin Gora một điếu thuốc, châm lửa và hít một hơi thật sâu, sau đó ném tàn thuốc xuống đất và dùng chân dập tắt.
“Đây là quyết định của các người sao, ha ha ha, ha ha ha ha ha.”
Trần Hùng đột nhiên cười như điên, như một kẻ tâm thần.
Mà lúc này, điện thoại di động của anh lại vang lên lần thứ hai.
“Quân Minh Hoàng!”
Trần Hùng cũng không thèm nhìn tên của người gọi, lập tức ấn xuống nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, cuối cùng là giọng nói của Quân Minh Hoàng truyền đến: “Trần Hùng, người mà anh bắt chính là người của gia tộc quyền thế đứng đầu phương bắc, hơn nữa, chính anh cũng biết, nhà họ Trần ở phía chính phủ có năng lực mạnh như thế nào, tôi biết rõ tính tình của cậu, việc gì nên làm hay không nên làm tôi nghĩ cậu biết được, cần gì phải đợi đến khi mọi chuyện tối tăm rồi mới giải quyết.”
Thanh Long biết lời nói của mình không đủ trọng lực, cho nên anh ta mật báo cho Quân Minh Hoàng để ông ta gọi điện thoại cho Trần Hùng.
“Quân Minh Hoàng, nếu anh gọi điện để tôi thả Trần Kỳ Lâm ra, tôi xin phép từ chối.”
“Anh đang làm trái mệnh lệnh đấy.”
Giọng điệu của Quân Minh Hoàng ở đầu dây bên kia không chứa bất kỳ cảm xúc nào, như thể ông ta đang nói đàm luận một chuyện gì đó.
“Trần Hùng, phía bên chính phủ phức tạp hơn nhiều so với anh nghĩ, anh có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào nếu hôm nay không tuân theo mệnh lệnh không?”
“Ha ha!”
Trần Hùng không quan tâm chút nào, nói: “Tôi chỉ muốn một lời giải thích từ nhà họ Trần, nhưng bọn họ vẫn ở tư thế cao cao tại thượng kia, dùng chính phủ để ép tôi?”
“Bọn họ thật sự cho rằng Trần Hùng tôi dễ ăn hiếp lắm sao?”
“Đại ca, trong khoảng thời gian này coi như tôi là học trò của anh, hơn nữa tôi đến phương bắc này với vị trí môn chủ, cũng giúp các anh có được thứ mình muốn, chính anh cũng nói anh thiếu tôi một ân tình.”
“Hiện tại, ân tình này, tôi muốn anh trả lại cho tôi.”
Quân Minh Hoàng ở đầu bên kia điện thoại lại im lặng một lần nữa, cuối cùng chậm rãi mở miệng nói: “Vì cái gì chứ Trần Hùng, vì sao một hai phải làm mọi chuyện đi đến nông nỗi như vậy, nếu anh hạ thủ được đối với Trần Kỳ Lâm thì anh đã động thủ từ lâu rồi, cũng không kéo dài tới hiện tại.”
“Anh chưa trải qua nên không hiểu được đâu.”
Sau đó, Trần Hùng hít sâu một hơi, nói: “Đại ca, tôi sẽ không làm khó anh, nhưng tôi cũng hy vọng anh dựa theo thỏa thuận trước đây của chúng ta, từ nay về sau, tôi sẽ không làm môn chủ của Thanh Cảnh Môn phương bắc nữa, anh có thể tước bỏ mọi quyền lợi của tôi trong Thanh Cảnh Môn, nhưng ân oán giữa tôi với nhà họ Trần, tôi không muốn có bất kỳ sự can thiệp nào từ phía chính phủ.”
“Chuyện này, anh chắc chắn làm được.”
“Cậu chắc chứ?” Quân Minh Hoàng thở dài, rõ ràng ông không muốn để mất Trần Hùng, nhưng ông cũng biết rất rõ Thanh Cảnh Môn chỉ là một con sông nhỏ, rốt cuộc cũng không thể giữ được con rồng lớn như Trần Hùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương