Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)
Chương 93
Tâm trạng lúc này của Lâm Ngọc Ngân đã không thể diễn tả bằng lời được nữa rồi.
Sức lựa toàn thân như bị rút hết ra trong tức khắc.
Não bộ cô trống rỗng một lúc lâu rồi mới lấy lại tỉnh táo ngay sau đó.
“Tất cả mọi người vào vị trí cho tôi.”
Lâm Ngọc Ngân ra lệnh một tiếng, những nhà thiết kế khác lập tức trở lại vị trí làm việc của mình.
Tổng giám đốc Ngân, cô muốn làm gì?”
Lâm Ngọc Ngân trả lời: “Bây giờ đã hoàn toàn không kịp thời gian rồi, nhưng cuộc thi thiết kế này, công ty Ngọc Thanh chúng ta nhất định phải tham gia.”
“Trong vòng một tiếng đồng hồ phải làm ra một bộ thiết kế cho tôi.”
Xung quanh yên lặng không một tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn Lâm Ngọc Ngân với vẻ mặt ngơ ngác.
Trong vòng một tiếng làm xong một bộ thiết kế, đó vốn là chuyện không thể nào.
Cho dù thật sự có thể làm xong, vậy thì cũng tuyệt đối không thể có tí kỹ thuật nào, sao có thể lấy được được thứ hạng trong cuộc thi được?
“Cứ làm theo lời tôi nói đi.”
Càng vào tình thế cấp bách như thế này, Lâm Ngọc Ngân lại càng có thể khiến mình giữ được sự bình tĩnh.
“Trước đây, tôi đã từng thiết kế không ít tác phẩm khác.” Hơn nữa, tôi có bản thảo, bây giờ chỉ cần hoàn thành nó là được rồi.
“Mấy người làm theo những gì tôi nói.” Trong một tiếng đồng hồ, tất cả các nhà thiết kế đều căng dây thần kinh ra để tập trung.
“Dương à, mau lấy bản thảo trong tủ văn kiện trong phòng làm việc của tôi ra cho tôi đi.”
Dương vội gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Ngân.”
Ngay lập tức, cô lại nhìn về phía Lý Tâm, người đang phụ trách tạo hình ảnh, nói: “Mở ứng dụng ra, điều chỉnh để tôi chỉnh màu sắc tôi đưa cho cậu.”
“Còn nữa chị Châu, sau khi tôi gửi bản thiết kế trước đây vào máy tính cho chị, chị lập tức tiến hành dựng phim kết cấu theo những gì tôi đã nói.”
“Đồng thời, tất cả mọi người! “
“Tôi cho mọi người thời gian năm phút, xem xong bản thảo của tôi, mọi người có bất kì ý kiến hay kiến nghị gì thì lập tức đề ra cho tôi!”
Sau khi dặn dò xong hết, Lâm Ngọc Ngân lại thông báo cho bên Đặng Văn Vũ, bảo anh ta chuẩn bị xe rồi đợi ở cửa xưởng.
Một khi bên này họ hoàn thành xong tác phẩm thiết kế mới, lập tức lái xe đến bên Đại Hưng Thịnh, giao bản thiết kế trước khi hết hạn đăng kí cuộc thi.
Cả bộ phận thiết kế cứ như đang đi vào một trận chiến vậy.
Tất cả mọi người đều bỏ ra hết tinh thần và tinh lực, dựa theo sự chỉ huy của Lâm Ngọc Ngân, nhanh chóng vận hành.
Mười phút…
Nửa tiếng…
Một tiếng..
Vừa tròn một tiếng sau, ngay lúc chị Châu ấn nút Enter trên bàn phím, tác phẩm mới được in ra.
Đồng thời, Lâm Ngọc Ngân cũng xử lý xong tất cả tư liệu về tác phẩm này, bỏ vào một túi văn kiện.
Tác phẩm thiết kế này là tác phẩm Lâm Ngọc Ngân đã bỏ rất nhiều thời gian để thiết kế.
Mặc dù không hoàn mỹ như tác phẩm trước đó, nhưng cũng là một tác phẩm không tệ.
Nay cũng chỉ có thể xem ngựa chết thành ngựa sống để chữa thôi.
Lâm Ngọc Ngân lấy đầy đủ túi văn kiện kèm usb, nhanh chóng lên xe.
“Còn hai mươi phút nữa, xưởng trưởng Vũ, làm phiền anh rồi.”
Đặng Văn Vũ gật đầu, nói: “Yên tâm đi tổng giám đốc Ngân, trước khi làm công xưởng tôi lái xe taxi đó, nhất định có thể đưa cô đến chỗ ghi danh đúng giờ.”
Xe Benz bay nhanh trên đường, cứ như một con ngựa hoang sổng cương vậy.
Đặng Văn Vũ không phụ kỳ vọng mà thuận lợi đưa Lâm Ngọc Ngân đến chỗ báo danh ở Đại Hưng Thịnh vào phút cuối cùng của hạn chót ghi danh.
Ngay sau đó, Lâm Ngọc Ngân giao tác phẩm và usb của mình cho nhóm ghi danh, thuận lợi đăng ký.
Ra khỏi Đại Hưng Thịnh, Lâm Ngọc Ngân mới thở phào nhẹ nhõm.
Sức lựa toàn thân như bị rút hết ra trong tức khắc.
Não bộ cô trống rỗng một lúc lâu rồi mới lấy lại tỉnh táo ngay sau đó.
“Tất cả mọi người vào vị trí cho tôi.”
Lâm Ngọc Ngân ra lệnh một tiếng, những nhà thiết kế khác lập tức trở lại vị trí làm việc của mình.
Tổng giám đốc Ngân, cô muốn làm gì?”
Lâm Ngọc Ngân trả lời: “Bây giờ đã hoàn toàn không kịp thời gian rồi, nhưng cuộc thi thiết kế này, công ty Ngọc Thanh chúng ta nhất định phải tham gia.”
“Trong vòng một tiếng đồng hồ phải làm ra một bộ thiết kế cho tôi.”
Xung quanh yên lặng không một tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn Lâm Ngọc Ngân với vẻ mặt ngơ ngác.
Trong vòng một tiếng làm xong một bộ thiết kế, đó vốn là chuyện không thể nào.
Cho dù thật sự có thể làm xong, vậy thì cũng tuyệt đối không thể có tí kỹ thuật nào, sao có thể lấy được được thứ hạng trong cuộc thi được?
“Cứ làm theo lời tôi nói đi.”
Càng vào tình thế cấp bách như thế này, Lâm Ngọc Ngân lại càng có thể khiến mình giữ được sự bình tĩnh.
“Trước đây, tôi đã từng thiết kế không ít tác phẩm khác.” Hơn nữa, tôi có bản thảo, bây giờ chỉ cần hoàn thành nó là được rồi.
“Mấy người làm theo những gì tôi nói.” Trong một tiếng đồng hồ, tất cả các nhà thiết kế đều căng dây thần kinh ra để tập trung.
“Dương à, mau lấy bản thảo trong tủ văn kiện trong phòng làm việc của tôi ra cho tôi đi.”
Dương vội gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Ngân.”
Ngay lập tức, cô lại nhìn về phía Lý Tâm, người đang phụ trách tạo hình ảnh, nói: “Mở ứng dụng ra, điều chỉnh để tôi chỉnh màu sắc tôi đưa cho cậu.”
“Còn nữa chị Châu, sau khi tôi gửi bản thiết kế trước đây vào máy tính cho chị, chị lập tức tiến hành dựng phim kết cấu theo những gì tôi đã nói.”
“Đồng thời, tất cả mọi người! “
“Tôi cho mọi người thời gian năm phút, xem xong bản thảo của tôi, mọi người có bất kì ý kiến hay kiến nghị gì thì lập tức đề ra cho tôi!”
Sau khi dặn dò xong hết, Lâm Ngọc Ngân lại thông báo cho bên Đặng Văn Vũ, bảo anh ta chuẩn bị xe rồi đợi ở cửa xưởng.
Một khi bên này họ hoàn thành xong tác phẩm thiết kế mới, lập tức lái xe đến bên Đại Hưng Thịnh, giao bản thiết kế trước khi hết hạn đăng kí cuộc thi.
Cả bộ phận thiết kế cứ như đang đi vào một trận chiến vậy.
Tất cả mọi người đều bỏ ra hết tinh thần và tinh lực, dựa theo sự chỉ huy của Lâm Ngọc Ngân, nhanh chóng vận hành.
Mười phút…
Nửa tiếng…
Một tiếng..
Vừa tròn một tiếng sau, ngay lúc chị Châu ấn nút Enter trên bàn phím, tác phẩm mới được in ra.
Đồng thời, Lâm Ngọc Ngân cũng xử lý xong tất cả tư liệu về tác phẩm này, bỏ vào một túi văn kiện.
Tác phẩm thiết kế này là tác phẩm Lâm Ngọc Ngân đã bỏ rất nhiều thời gian để thiết kế.
Mặc dù không hoàn mỹ như tác phẩm trước đó, nhưng cũng là một tác phẩm không tệ.
Nay cũng chỉ có thể xem ngựa chết thành ngựa sống để chữa thôi.
Lâm Ngọc Ngân lấy đầy đủ túi văn kiện kèm usb, nhanh chóng lên xe.
“Còn hai mươi phút nữa, xưởng trưởng Vũ, làm phiền anh rồi.”
Đặng Văn Vũ gật đầu, nói: “Yên tâm đi tổng giám đốc Ngân, trước khi làm công xưởng tôi lái xe taxi đó, nhất định có thể đưa cô đến chỗ ghi danh đúng giờ.”
Xe Benz bay nhanh trên đường, cứ như một con ngựa hoang sổng cương vậy.
Đặng Văn Vũ không phụ kỳ vọng mà thuận lợi đưa Lâm Ngọc Ngân đến chỗ báo danh ở Đại Hưng Thịnh vào phút cuối cùng của hạn chót ghi danh.
Ngay sau đó, Lâm Ngọc Ngân giao tác phẩm và usb của mình cho nhóm ghi danh, thuận lợi đăng ký.
Ra khỏi Đại Hưng Thịnh, Lâm Ngọc Ngân mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương