Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan
Chương 6: Tiểu ca ca nhà bên có chút ngoan (6)
Editor: Nha Đam
Hệ thống: "......" Thật tức giận ~
Nó chỉ là một hệ thống nhiệm vụ, tại sao ký chủ của nó lại thêm một nghiệp vụ mới cho nó?
Nó sẽ không làm công cụ hướng dẫn!
Không đời nào!
Điều này xúc phạm đến danh dự của nó!
Hệ thống ở trong lòng âm thầm phản đối.
Tuy nhiên, khi nó nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Phong Thiển, lập tức liền mất đi suy nghĩ.
Hệ thống bảo bảo thật ấm ức.
Mặc dù ký chủ nhà nó có một khuôn mặt mềm mại và dễ thương, nhưng khi nổi giận thì thật kinh khủng
......
Phong Thiển bước đi chậm rãi.
Ở Trung học Đế đô, Phong Thiển là một học sinh mới.
Cô rất xinh đẹp lại có khí chất mềm mại, dễ thương khiến nhiều người nhìn chằm chằm vào cô.
Tự hỏi thầm cô ấy là con gái nhà ai mà sinh ra lại xinh đẹp đến vậy.
Phong Thiển phớt lờ ánh nhìn của người khác, mặt không biểu tình mà âm thầm bắt bắt hệ thống hướng dẫn.
Hệ thống vốn dĩ muốn chống lại một phen, nhưng mà nhìn thấy đôi mắt cô hơi nheo lại và ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nó lập tức mất đi suy nghĩ, chiếu tấm bản đồ dẫn đường rõ ràng vào khoảng không trước mặt cô.
Phong Thiển vừa đi vừa nhìn bản đồ hướng dẫn, không nhanh không chậm đi về phía trước.
Còn chưa đi được bao lâu, đã bị hệ thống đột nhiên gián đoạn.
【 Nhiệm vụ chủ tuyến: Lập tức đi đến vườn hoa anh đào của Trung học Đế đô. 】
Phong Thiển dừng bước chân và nhướng mày.
Cô chớp chớp mắt, mím môi.
Lại là nhiệm vụ chủ tuyến?
Phong Thiển sờ sờ cằm, trong lòng có một ít suy đoán.
Cô không nói nhiều, để hệ thống dẫn đường.
Vườn hoa anh đào của Trung học Đế đô rất lớn.
Lúc này đang vào mùa hoa nở, từng cánh hoa anh đào điểm xuyết giữa màu xanh ngọc biếc của lá cây, đẹp đến hư ảo.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, những bông hoa anh đào rơi xuống như những yêu tinh rơi vào bụi trần, tô điểm trên mái tóc đen nhánh của cô.
Phong Thiển bước đithật chậm, cô không chút để ý mà đi ở trên đường cây râm mát, cực kỳ giống công chúa vương thất lười biếng mà cao quý.
......
"Ồ, đây không phải là Kỷ đại giáo thảo* sao sao?"
*giáo thảo là từ dùng để chỉ nam sinh đẹp trai trong trường.
Một thiếu niên mặc một bộ quần áo màu đen huýt huýt sáo, hắn ta ngăn chặn một nam sinh đang bước đến gần.
Nam sinh kia lạnh lùng nhướng mắt, dửng dưng liếc nhìn đối phương một cái, không nói gì.
Hắn bỏ qua đối phương và tiếp tục bước đi trên con đường của riêng mình mà không quan tâm đến ai khác.
Hắn ta rõ ràng là cố ý.
Hắn ta lập tức đứng trước mặt hắn, hai người phía sau là đồng bọn của hắn ta cũng đi tới, bất chấp vây quanh nam sinh trước mặt.
Thiếu niên bước chân chậm lại một chút, sau đó ngừng lại.
Hắn lãnh đạm ngước mắt, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
"Tránh ra."
Giọng nói của hắn rất dễ nghe.
Vẻ mặt cậu hờ hững, khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.
"A! Kỷ đại giáo thảo nói cái gì ta liền làm cái đó, ta đây chẳng phải là thật mất mặt?"
Thiếu niên áo đen nâng cằm nhìn cậu một cách khiêu khích.
Hắn thực sự không muốn nói chuyện với bọn họ, chỉ cho rằng hành vi này quá ấu trĩ.
Hắn bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, thờ ơ nhìn hắn ta.
"Rốt cuộc có chuyện gì?"
Thiếu niên áo đen một tiếng, "Kỷ Miên, tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, không được lại gần nữ thần của tôi!"
Thiếu niên dừng lại, cau mày liếc hắn ta một cái, vẻ mặt hơi kỳ quái, lạnh giọng nói: "Nữ thần của cậu?"
Nghe vậy, thiếu niên áo đen tiến lên túm lấy cổ áo hắn, vẻ mặt hung ác: "Cậu đừng có mà cmn cho giả ngu với lão tử! Về sau lão tử còn nhìn thấy cậu ở trước mặt Ân Dao Dao lắc lư một lần, lão tử liền đánh cậu một lần!"
Với ánh mắt lạnh lùng, hắn không sợ hãi giơ ngón tay mảnh khảnh lên nắm lấy bàn tay đang nắm cổ áo lấy cổ áo mình của đối phương, dưới tầm mắt quyết liệt của đối phương, hắn bất ngờ hất tay đối phương ra.
Hắn di chuyển ngón tay, rồi từ từ chỉnh cổ áo mình dưới cái nhìn tức giận của đối phương.
Rõ ràng thực lực của hắn đã mạnh hơn một chút, tên kia đau đớn rút tay về, cau mày nhìn hắn rồi quát: "Kỷ Miên! Cậu đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Hôm nay lão tử không đánh cậu răng rơi đầy đất, lão tử liền không phải họ Tống!"
{Beta - 21:34 17/10/2020}
Hệ thống: "......" Thật tức giận ~
Nó chỉ là một hệ thống nhiệm vụ, tại sao ký chủ của nó lại thêm một nghiệp vụ mới cho nó?
Nó sẽ không làm công cụ hướng dẫn!
Không đời nào!
Điều này xúc phạm đến danh dự của nó!
Hệ thống ở trong lòng âm thầm phản đối.
Tuy nhiên, khi nó nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Phong Thiển, lập tức liền mất đi suy nghĩ.
Hệ thống bảo bảo thật ấm ức.
Mặc dù ký chủ nhà nó có một khuôn mặt mềm mại và dễ thương, nhưng khi nổi giận thì thật kinh khủng
......
Phong Thiển bước đi chậm rãi.
Ở Trung học Đế đô, Phong Thiển là một học sinh mới.
Cô rất xinh đẹp lại có khí chất mềm mại, dễ thương khiến nhiều người nhìn chằm chằm vào cô.
Tự hỏi thầm cô ấy là con gái nhà ai mà sinh ra lại xinh đẹp đến vậy.
Phong Thiển phớt lờ ánh nhìn của người khác, mặt không biểu tình mà âm thầm bắt bắt hệ thống hướng dẫn.
Hệ thống vốn dĩ muốn chống lại một phen, nhưng mà nhìn thấy đôi mắt cô hơi nheo lại và ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nó lập tức mất đi suy nghĩ, chiếu tấm bản đồ dẫn đường rõ ràng vào khoảng không trước mặt cô.
Phong Thiển vừa đi vừa nhìn bản đồ hướng dẫn, không nhanh không chậm đi về phía trước.
Còn chưa đi được bao lâu, đã bị hệ thống đột nhiên gián đoạn.
【 Nhiệm vụ chủ tuyến: Lập tức đi đến vườn hoa anh đào của Trung học Đế đô. 】
Phong Thiển dừng bước chân và nhướng mày.
Cô chớp chớp mắt, mím môi.
Lại là nhiệm vụ chủ tuyến?
Phong Thiển sờ sờ cằm, trong lòng có một ít suy đoán.
Cô không nói nhiều, để hệ thống dẫn đường.
Vườn hoa anh đào của Trung học Đế đô rất lớn.
Lúc này đang vào mùa hoa nở, từng cánh hoa anh đào điểm xuyết giữa màu xanh ngọc biếc của lá cây, đẹp đến hư ảo.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, những bông hoa anh đào rơi xuống như những yêu tinh rơi vào bụi trần, tô điểm trên mái tóc đen nhánh của cô.
Phong Thiển bước đithật chậm, cô không chút để ý mà đi ở trên đường cây râm mát, cực kỳ giống công chúa vương thất lười biếng mà cao quý.
......
"Ồ, đây không phải là Kỷ đại giáo thảo* sao sao?"
*giáo thảo là từ dùng để chỉ nam sinh đẹp trai trong trường.
Một thiếu niên mặc một bộ quần áo màu đen huýt huýt sáo, hắn ta ngăn chặn một nam sinh đang bước đến gần.
Nam sinh kia lạnh lùng nhướng mắt, dửng dưng liếc nhìn đối phương một cái, không nói gì.
Hắn bỏ qua đối phương và tiếp tục bước đi trên con đường của riêng mình mà không quan tâm đến ai khác.
Hắn ta rõ ràng là cố ý.
Hắn ta lập tức đứng trước mặt hắn, hai người phía sau là đồng bọn của hắn ta cũng đi tới, bất chấp vây quanh nam sinh trước mặt.
Thiếu niên bước chân chậm lại một chút, sau đó ngừng lại.
Hắn lãnh đạm ngước mắt, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
"Tránh ra."
Giọng nói của hắn rất dễ nghe.
Vẻ mặt cậu hờ hững, khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.
"A! Kỷ đại giáo thảo nói cái gì ta liền làm cái đó, ta đây chẳng phải là thật mất mặt?"
Thiếu niên áo đen nâng cằm nhìn cậu một cách khiêu khích.
Hắn thực sự không muốn nói chuyện với bọn họ, chỉ cho rằng hành vi này quá ấu trĩ.
Hắn bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, thờ ơ nhìn hắn ta.
"Rốt cuộc có chuyện gì?"
Thiếu niên áo đen một tiếng, "Kỷ Miên, tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, không được lại gần nữ thần của tôi!"
Thiếu niên dừng lại, cau mày liếc hắn ta một cái, vẻ mặt hơi kỳ quái, lạnh giọng nói: "Nữ thần của cậu?"
Nghe vậy, thiếu niên áo đen tiến lên túm lấy cổ áo hắn, vẻ mặt hung ác: "Cậu đừng có mà cmn cho giả ngu với lão tử! Về sau lão tử còn nhìn thấy cậu ở trước mặt Ân Dao Dao lắc lư một lần, lão tử liền đánh cậu một lần!"
Với ánh mắt lạnh lùng, hắn không sợ hãi giơ ngón tay mảnh khảnh lên nắm lấy bàn tay đang nắm cổ áo lấy cổ áo mình của đối phương, dưới tầm mắt quyết liệt của đối phương, hắn bất ngờ hất tay đối phương ra.
Hắn di chuyển ngón tay, rồi từ từ chỉnh cổ áo mình dưới cái nhìn tức giận của đối phương.
Rõ ràng thực lực của hắn đã mạnh hơn một chút, tên kia đau đớn rút tay về, cau mày nhìn hắn rồi quát: "Kỷ Miên! Cậu đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Hôm nay lão tử không đánh cậu răng rơi đầy đất, lão tử liền không phải họ Tống!"
{Beta - 21:34 17/10/2020}
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương