Điên Khuyển Và Mỹ Nhân

Chương 16:



Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu một lớp nắng mỏng trên đường phố, một chiếc kiệu nhẹ nhàng dừng trước cổng phủ An Khánh hầu.

Khi Sở Hạ bước vào Ưng Nguyệt Các của Thẩm Chí Hoan thì thấy nàng đang thêu hoa.

Kỹ thuật của nàng rất điêu luyện, năm ngón tay mềm mại mảnh mai châm từng mũi kim tinh xảo, đến gần mới thấy có một bông hoa râm bụt màu đỏ tươi được thêu trên vải.

Tấm vải gấm trên tay nàng có màu hồng phấn dịu dàng, còn hoa dâm bụt thì màu đỏ tươi, tác phẩm sau khi thêu xong sống động như thật.

Thẩm Chí Hoan nhướng mắt, nhìn thấy Sở Hạ bước vào thì nhanh chóng khâu cho xong, sau đó đặt đồ trong tay xuống, nói: "Sao muội lại đích thân tới đây? Không phải ta đã cho người đi đón muội sao?"

Sở Hạ ôm con chó con đến bên cạnh Thẩm Chí Hoan, ấm ức nói: “Ta ở nhà thực sự rất chán, vậy nên mới nhân cơ hội này đến tìm tỷ. "

Sở Hạ là con gái út của Kiểm duyệt viên Sở Phùng Dịch. Hai người từ năm lên ba đã bắt đầu chơi bùn cùng nhau.

Con chó nhỏ trong tay Sở Hạ mở to đôi mắt đen láy, trông rất mập mạp, cái đuôi nhỏ đang ngoe nguẩy, đôi chân ngắn mềm mại, ai nhìn thấy cũng thích.

Thẩm Chí Hoan không hề có ý định sờ nó, ánh mắt nhàn nhạt nhìn con chó, hỏi: “Muội tắm cho nó chưa?”

Sở Hạ nói: “Chó con còn nhỏ nên không được dính nước, nhưng nó vẫn sạch sẽ. Thẩm Chí Hoan, ôm nó một cái đi."

Trên mặt Thẩm Chí Hoan lộ ra vẻ ghét bỏ, Sở Hạ từ lâu đã quen với tính tình của nàng, nhéo nhéo móng con chó, nói: "Tỷ tỷ hư, tỷ không thể ghét bỏ người khác như thế!"

Thẩm Chí Hoan nói: "Sao nó lại béo vậy?"

"Bởi vì nó là ca ca, tính tình hung dữ, những con chó con khác không dám giành sữa của nó."

Lúc này Thẩm Chí Hoan dường như có chút hài lòng với con chó, lên tiếng nói: "Ta thích chó dữ một chút."

"Được rồi, đợi nó trưởng thành sẽ có thể bảo vệ tỷ!"

Sở Hạ nói xong liền cúi người đặt con chó xuống mặt đất, muốn nó làm quen với môi trường xung quanh, thấy cửa sổ đều đóng chặt nàng ấy mới lại gần Thẩm Chí Hoan, nhỏ giọng hỏi: "Chí Hoan, tỷ thật sự muốn làm vậy sao, mẹ kế của tỷ sẽ không...”

Thẩm Chí Hoan nhìn con chó nằm bên cạnh có vẻ rất thích thú với váy của mình, con chó nhỏ kêu lên, nàng cố ý trêu nó, chiếc giày thêu một chút cũng không chạm vào móng vuốt thịt nhỏ của con chó, nàng lơ đãng nói: "Không, bà ta sẽ không dám làm gì tổn thương ta đâu."

Mặt Sở Hạ có chút đỏ, nàng ngượng ngùng nói: "Chí Hoan, ... ý ta là mẹ kế của tỷ, bà ấy sẽ không... làm con chó bị thương chứ? "

Thẩm Chí Hoan: "..."

Sau khi hai người nói được vài câu, Thẩm Chí Hoan đứng dậy: "Đi thôi, đưa nó về nhà mới của nó."

Khi nàng đứng dậy, một nửa tấm vải lụa thêu rơi xuống mặt đất, Sở Hạ vươn tay nhặt lên, hỏi : "Chí Hoan, sao đột nhiên tỷ lại nghĩ tới việc thêu thùa vậy?"

Nàng ấy dừng lại một chút, nói thêm: "Màu sắc rất dịu nhẹ.”

Thẩm Chí Hoan cũng là một trong những nữ tử có tay nghề thêu thùa giỏi nhất ở Kinh Thành, nhưng nàng không phải là người trầm lặng dịu dàng nên không thường xuyên thêu thùa.

Thẩm Chí Hoan liếc xéo, thờ ơ nói: “Là của con chó, màu hồng rất hợp với nó.”

Sở Hạ liếc nhìn con chó con màu vàng đen: “…Hợp ư?”

*

Khi Lý Thư Cẩm lần đầu tiên đến phủ, Lý Diễm Phân không biết nghĩ gì mà để nàng ta học theo Thẩm Chí Hoan, từ việc ăn uống đến quần áo đều bắt chước nàng, tiêu xài rất phung phí, thậm chí chỗ ở cũng chọn nơi gần Hiên Nguyệt Các của Thẩm Chí Hoan nhất.

Thẩm Chí Hoan đưa Sở Hạ vào trong Hiên Nguyệt Các, nơi này đã được Hỉ Xuân cho người giúp việc đến dọn dẹp lại một lần nữa, để thuận tiện cho việc sinh hoạt của con chó, những đồ đạc không cần thiết trong nhà đã được dọn đi và trải một lớp thảm, vì vậy nên khi bước vào liền thấy bên trong phủ trống không.

Những người giúp việc dọn dẹp nhà cửa cũng chính là người đã chăm sóc cho Lý Thư Cẩm ba năm trước, nhưng khi Hỉ Xuân cho người đến dọn dẹp, không ai dám nói lời nào không tốt, bởi vì mọi người trong phủ đều biết rằng cho dù Lý thị có cưng chiều Lý Thư Cẩm bao nhiêu, nhưng hiện tại, chủ nhân thực sự của phủ này chỉ có một mình Thẩm Chí Hoan.

Sở Hạ đứng bên cạnh Thẩm Chí Hoan, nhìn xung quanh nhỏ giọng nói: “Thực ra ở đây khá rộng.” Thẩm Chí Hoan khẽ hừ một tiếng, khuôn mặt thanh tú lộ ra một chút giễu cợt: "Sao có thể không rộng chứ."

Vốn dĩ Hiên Nguyệt Các được xây cho nàng chứ không phải cho Lý Thư Cẩm.

Mà Ưng Nguyệt Các, nơi Thẩm Chí Hoan đang sống bây giờ vốn là nơi mà Thẩm Trường Ninh đã từng ở. Nàng sống với Thẩm Trường Ninh từ khi còn nhỏ, Thẩm Trường Ninh hơn nàng bảy tuổi, lại rất yêu quý muội muội này. Khi Lý Thư Cẩm được đưa đến, Hiên Nguyệt Các cũng vừa hoàn thành, Thẩm Chí Hoan vẫn còn nhỏ nên không nghĩ đến việc rời xa Thẩm Trường Ninh, vì vậy nàng không có chuyển ra ngoài.

Ai ngờ Lý thị ngược lại còn cho Lý Thư Cẩm vào ở.

Sở Hạ cũng biết chuyện này, nàng ấy thở dài, cúi đầu lẩm bẩm: "Không biết Thẩm bá bá nghĩ gì, cho dù là ân nhân cứu mạng cũng đâu đến mức như vậy chứ..."

Nàng mới nói được một nửa, từ đằng xa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Thấm Lan từ sân ngoài bước nhanh vào, khom người hành lễ với Thẩm Chí Hoan và Sở Hạ.

Thẩm Chí Hoan hỏi: “Có chuyện gì mà vội vàng vậy?”

Sắc mặt Thấm Lan có chút khó coi, nói: “Tiểu thư, là phu nhân, bà ấy đã rất tức giận khi nghe tin người ở Hiên Nguyệt Các..., bà ấy đã nổi trận lôi đình, nhất định muốn đi gặp người."

Thẩm Chí Hoan mặt không cảm xúc, ừ một tiếng: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."

"... Vâng."

Thấm Lan biết rất rõ tính tình của Thẩm Chí Hoan, nàng ta không nói thêm gì nữa mà hành lễ lui xuống.

Sau khi Thấm Lan đi, Sở Hạ có lẽ vì nhìn thấy vẻ mặt không vui của Thẩm Chí Hoan nên cố ý thay đổi bầu không khí, nói: "Theo ta thấy, tỷ không muốn đi thì bà ta cũng đâu thể ép tỷ, vậy thì cứ coi như bà ta không tồn tại, tỷ xem ta nói đúng không?”

Thẩm Chí Hoan không trả lời, nàng biết vừa nãy Sở Hạ muốn nói gì
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...