Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp
Chương 18: Sức mạnh tăng lên
"Làm sao có thể như vậy?!"
Nhìn thấy một con ruồi đang cầm thiết châm chống đỡ trường kiếm của Lý Khôn, làm Mã Phi Vũ nhất thời sợ ngây người.
Lúc này Thợ rèn Người lùn bên cạnh, cũng mang vẻ mặt rung động.
Vốn tưởng rằng tiểu sủng vật của Lâm Lăng, cùng lắm cũng chỉ có sức mạnh lớn thôi, không ngờ nó lại có thể ngăn cản được đòn công kích của chiến sĩ cấp 4.
Chuyện này quả thật là nghịch thiên!
"Ma thú?"
Trong mắt Lý Khôn thoáng hiện nét nghi ngờ.
Nhưng trong ấn tượng của hắn ta, trong tất cả các loại ma thú, chưa từng có loại ruồi kỳ lạ như vậy!
"Mua bán không được, thì các ngươi tính cưỡng đoạt sao, thật là ngang ngược."
Lâm Lăng lạnh lùng cười.
Giọng nói vừa dứt, hai tay hắn biến ảo, dưới sự dẫn dắt của tinh thần lực, nhanh chóng phác họa ra một phù văn ánh sáng, trong nháy mắt dần hiện ra một hỏa cầu cực lớn.
Tuy rằng giới hạn của nhiệm vụ là cần phải thực hiện tại sàn giao dịch của Hạ Phường thị trước tối mai, nhưng tình huống hiện tại không cho phép hắn băn khoăn quá nhiều.
Nếu thật sự muốn đánh nhau, thì hắn cũng sẽ bất chấp tất cả.
"Vậy mà pháp sư còn biết thuần thú nữa sao, thật sự là hiếm thấy."
Ánh mắt Lý Khôn hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Thợ rèn Người lùn, giọng điệu mang theo một chút kinh ngạc.
"Nhìn thấy cái gì cũng lạ, chẳng qua là do kiến thức của ngươi thiển cận." Lâm Lăng cười lạnh nói.
"Vậy ta ngược lại muốn nhìn xem, chỉ là một con ruồi thôi, có thể ngăn được mấy kiếm của ta không."
Lý Khôn hừ lạnh một tiếng, linh lực tràn ngập trong cơ thể, cuồn cuộn không ngừng rót vào trường kiếm trong tay.
Thoáng chốc, trên thanh kiếm bạc chợt nở rộ ra vòng sáng bạch sắc xoay quanh, kiếm khí cũng tăng vọt trong nháy mắt, trực tiếp đẩy lui Công Phu Tiểu Dăng.
"Các ngươi náo loạn đủ chưa! Đây là địa bàn của bổn đại gia, nếu kẻ nào dám gây sự ở đây, ông đây sẽ đập chết người đó!”
Đúng lúc này, Thợ rèn Người lùn hét lên, sau đó đưa tay cầm lấy thiết chùy, khí thế hung hãn.
Rõ ràng, Thợ rèn Người lùn này cũng là một vị võ tu, linh lực mạnh mẽ bốc lên, thiết chùy trong tay hắn bộc phát ra ngọn lửa hồng sắc hừng hực nóng rực.
“Chiến sĩ cấp 4!”
Lý Khôn nhướng mày, mắt thấy Thợ rèn Người lùn rõ ràng đứng về phía Lâm Lăng, trên mặt hắn ta lại tối sầm thêm vài phần.
Một con ruồi có chiến lực cường hãn, một Chiến sĩ cấp 4, cộng thêm một pháp sư.
Ba người cộng lại, thế cục như vậy rõ ràng đang bất lợi đối với bọn họ.
Cho dù có đánh thắng, nhưng cái giá phải trả sau cùng, tất nhiên cũng rất thảm thiết.
"Thiếu gia, không cần vì một khối Dung Nham Tinh Thiết mà dây vào chuyện rắc rối như vậy."
Trong lòng Lý Khôn cũng thầm cân nhắc, quay sang thì thầm với Mã Phi Vũ bên cạnh: "Tối mai ở Hạ Phường thị, chúng ta còn có việc chính phải làm.”
Thấy thế cục không ổn, Mã Phi Vũ cũng không phải kẻ ngốc, sắc mặt xanh mét khẽ gậtđầu.
"Tiểu tử, lần này coi như ngươi may mắn! Lần sau đừng để ta gặp lại, nếu không bổn thiếu gia cắt cụt chân chó của ngươi!"
Mã Phi Vũ giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Lăng một cái, sau khi nói lời hăm doạ, lập tức dẫn thủ hạ rời đi.
"Lần sau?"
Khóe miệng Lâm Lăng nổi lên một nụ cười lạnh. Ngươi muốn chân của ta sao, còn ta thì muốn mạng của ngươi đó!
Từ sự va chạm vừa rồi, tên này quả thật giống như trong tư liệu nhiệm vụ miêu tả, hoành hành ngang ngược, tính tình ngoan độc.
Ở thành Thiên Vũ mà vẫn dám không coi ai ra gì như vậy, nếu như ở trấn Thanh Dương, địa bàn của của thế lực Mã gia, chẳng phải là tự ý hoành hành thoả thích rồi sao.
"Đa tạ đã ra tay tương trợ."
Chợt, Lâm Lăng mỉm cười nói với Thợ rèn Người lùn. Hắn biết, vừa rồi nếu không có đối phương ra mặt, việc hôm nay nhất định không dứt được, chỉ sợ còn ảnh hưởng đến kế hoạch tối mai.
"Chuyện nhỏ thôi, bổn đại gia không quen nhìn loại người kiêu ngạo này."
Thợ rèn Người lùn nhếch miệng cười, sau đó dùng ánh mắt quái dị mà đánh giá Công Phu Tiểu Dăng, trong lòng đã bắt đầu tính toán làm thế nào để chế tạo ra vũ trang thích hợp nhất.
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, Lâm Lăng đã rời khỏi Luyện Khí phường.
Nhưng mà, hắn cũng không có trở về Triệu phủ, ngược lại là đi tới khu bình dân trong thành, tìm một gian phòng cho thuê, trực tiếp thuê một phòng.
Giá cả không đắt, một tháng cũng chỉ có ba trăm lượng. Kể từ đó, hắn đã có ổ nhỏ bí mật của riêng mình.
Sau này khi tiếp nhận nhiệm vụ, cần có được một nơi biến đổi trang phục, tránh việc bị lộ tẩy.
Chủ yếu nhất chính là, tu luyện ở chỗ này, sẽ không bị bất luận kẻ nào quấy rầy.
Chủ nhà là một ông già bình thường ít nói, chắc hẳn không cần phải lo lắng quá.
Trong phòng, Lâm Lăng khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện pháp thuật.
Mặc dù hiện giờ có hệ thống tiến hóa động vật thần cấp, nhưng năng lực bản thân cũng phải đuổi kịp mới được.
Vù vù vù!!!
Cứ như vậy, theo ngón tay hắn nhanh chóng kết ấn, hết cái này đến cái khác, đồ án phù văn hỏa hệ không ngừng loé lên từ giữa ngón tay.
Dưới kiểu luyện tập này, độ thuần thục khi vẽ phù văn của hắn cũng là dần dần tăng lên.
Gần như là trong nháy mắt, đã có thể thi triển ra một cái phù văn hỏa hệ.
Nhưng mà ước chừng qua khoảng một canh giờ sau, Lâm Lăng phát hiện, tinh thần lực của mình bắt đầu có chút không chống đỡ nổi.
Tu vi Pháp sư cấp 1 quá yếu, cho dù hắn có thiên phú tu luyện chung cực phụ trợ, vẫn không đủ để chống đỡ được loại tiêu hao thời gian dài này.
Tinh thần lực càng ngày càng ít, thân thể Lâm Lăng dần dần có loại cảm giác khó có thể tiếp tục.
Thẳng đến cuối cùng, khi tinh thần lực trong cơ thể hắn nhanh chóng rút sạch, chợt cảm thấy đại não choáng váng một trận, hắn đành vội vàng dừng lại.
"Nóng lòng thì không ăn được đậu phụ nóng."
Lâm Lăng âm thầm lắc đầu, chợt điều chỉnh tâm tư, bắt đầu minh tưởng.
Dưới sự trợ giúp của thiên phú tu luyện chung cực, dựa theo tình huống bình thường, tinh thần lực vốn cần ít nhất sáu canh giờ mới có thể khôi phục, thì giờ đây lại tràn đầy sức sống lại chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi.
"Tinh thần lực của ta, hình như còn tăng lên một chút so với lúc trước."
Lâm Lăng bỗng nhiên phát hiện, tinh thần lực trong đầu hắn rõ ràng đã nồng đậm hơn rất nhiều.
Ví dụ như vừa rồi, trữ lượng tinh thần lực thể dung nạp chỉ cỡ khoảng một bình nước.
Nhưng mà hiện tại, ước chừng có thể chứa tới hai bình!
"Chẳng lẽ để cơ thể tiêu hao hết toàn bộ tinh thần lực một lần, rồi lại khôi phục
lấp đầy lại một lần nữa, thì chúng sẽ tăng lên?!"
Lâm Lăng cẩn thận suy nghĩ lại, nhất thời vui mừng khôn xiết, hình như hắn đã phát hiện ra bí quyết tu luyện.
Dù sao trên con đường võ tu này, hắn chỉ mới vừa bước qua ngưỡng nhập môn, lại không có danh sư chỉ điểm, hết thảy đều cần tự mình mò mẫm.
Tiếp đó, Lâm Lăng lại tiếp tục luyện tập vẽ phù văn hoả hệ, tốc độ nhanh chóng tăng lên.
Sau đó, khi tinh thần lực tiêu hao hết toàn bộ, lại dùng một loại tốc độ kinh người khôi phục.
Cứ như vậy, Lâm Lăng không ngừng luyện tập theo vòng tuần hoàn như thế, đắm mình trong tu luyện, mất ăn mất ngủ.
Mãi cho đến chạng vạng ngày hôm sau, Lâm Lăng mới ngừng tu luyện.
Giờ phút này sắc mặt hắn thoạt nhìn hồng hào hơn, hoàn toàn không tái nhợt, yếu đuối như trước kia, giống như thoát thai hoán cốt, vô cùng tươi tắn.
"Không ngờ mới qua một đêm, đã đạt tới Pháp sư cấp 2."
Trong lòng Lâm Lăng có chút hài lòng. Tuy rằng loại phương thức tu luyện này có chút khô khan tẻ nhạt, nhưng lại rất có hiệu quả.
Nhưng mà sau khi tăng lên thành Pháp sư cấp 2, tinh thần lực trong cơ thể hắn cũng tăng lên hơn mười lần.
Chỉ bằng việc vẽ phù văn hoả cầu, chầm chậm tiêu hao.
Lúc mới bắt đầu là một canh giờ, mà hiện tại lại cần hơn mười canh giờ, mới có thể hao hết toàn bộ tinh thần lực.
Đây cũng là điểm làm Lâm Lăng hiện giờ có chút lúng túng.
Không có thiên phú tu luyện đỉnh cấp, lại không có bất kỳ tài nguyên tu luyện nào làm chống đỡ.
Hay còn gọi là, cùng văn phú võ.
Bốn chữ này, những người đi trước đã sớm có sự thấu hiểu sâu sắc.
Đan dược và bảo khí là thứ yếu, thứ quan trọng nhất là võ học truyền thừa.
Mặc dù hiện tại hắn chiến pháp song tu*, nhưng dưới tình huống không có chiến kỹ và pháp thuật, nếu gặp phải võ giả cùng cảnh giới, vẫn chiếm không được bao nhiêu ưu thế.(Ý chỉ vừa tu luyện làm Chiến sĩ, vừa làm Pháp sư)
"Xem ra phải nghĩ biện pháp kiếm chút tài nguyên tu luyện thôi."
Lâm Lăng lẩm bẩm, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.
Đúng rồi, học viện Thiên Diễn!
Trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên trong đầu Lâm Lăng chợt nhớ đến tòa học viện này.
Là võ phủ do hoàng thất Vương triều Đại Viêm thành lập, khí thế hùng hậu, tài nguyên lại vô số kể.
Đại đa số tài tuấn trẻ tuổi, cứ bốn năm một lần học viện tuyển sinh, bọn họ vì muốn có phần danh ngạch có hạn, có thể nói là tranh đến đầu vỡ máu chảy.
Đối với bọn họ mà nói, học viện Thiên Diễn giống như một long môn, sau khi vượt qua được, chính là có thể một bước lên trời.
Bởi vì, nếu có thể tiến vào học viện Thiên Diễn, tất nhiên có thể đạt được tài nguyên tu luyện tới tay cuồn cuộn không ngừng.
Mà hai tháng sau, ngày lập thu, chính là ngày khảo hạch tuyển sinh của học viện Thiên Diễn.
Ngày đó cũng là ngày trọng yếu nhất của đông đảo tu giả trẻ tuổi của Vương triều Đại Viêm.
Triệu Ngọc Nhi có được thiên phú tu luyện cao cấp của Pháp sư, sớm đã được quyết định từ lâu, không cần khảo hạch cũng có thể thông qua.
"Vậy đi, ta cũng tới đó góp vui."
Lâm Lăng cười khà khà, trong lòng dường như đã có quyết định.
Hắn nhớ rõ, hai tháng sau Triệu Ngọc Nhi sẽ đến học viện Thiên Diễn học tập, đến lúc đó nếu như gặp nhau ở đó, nàng sẽ phản ứng như thế nào đây?
Nhìn thấy một con ruồi đang cầm thiết châm chống đỡ trường kiếm của Lý Khôn, làm Mã Phi Vũ nhất thời sợ ngây người.
Lúc này Thợ rèn Người lùn bên cạnh, cũng mang vẻ mặt rung động.
Vốn tưởng rằng tiểu sủng vật của Lâm Lăng, cùng lắm cũng chỉ có sức mạnh lớn thôi, không ngờ nó lại có thể ngăn cản được đòn công kích của chiến sĩ cấp 4.
Chuyện này quả thật là nghịch thiên!
"Ma thú?"
Trong mắt Lý Khôn thoáng hiện nét nghi ngờ.
Nhưng trong ấn tượng của hắn ta, trong tất cả các loại ma thú, chưa từng có loại ruồi kỳ lạ như vậy!
"Mua bán không được, thì các ngươi tính cưỡng đoạt sao, thật là ngang ngược."
Lâm Lăng lạnh lùng cười.
Giọng nói vừa dứt, hai tay hắn biến ảo, dưới sự dẫn dắt của tinh thần lực, nhanh chóng phác họa ra một phù văn ánh sáng, trong nháy mắt dần hiện ra một hỏa cầu cực lớn.
Tuy rằng giới hạn của nhiệm vụ là cần phải thực hiện tại sàn giao dịch của Hạ Phường thị trước tối mai, nhưng tình huống hiện tại không cho phép hắn băn khoăn quá nhiều.
Nếu thật sự muốn đánh nhau, thì hắn cũng sẽ bất chấp tất cả.
"Vậy mà pháp sư còn biết thuần thú nữa sao, thật sự là hiếm thấy."
Ánh mắt Lý Khôn hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Thợ rèn Người lùn, giọng điệu mang theo một chút kinh ngạc.
"Nhìn thấy cái gì cũng lạ, chẳng qua là do kiến thức của ngươi thiển cận." Lâm Lăng cười lạnh nói.
"Vậy ta ngược lại muốn nhìn xem, chỉ là một con ruồi thôi, có thể ngăn được mấy kiếm của ta không."
Lý Khôn hừ lạnh một tiếng, linh lực tràn ngập trong cơ thể, cuồn cuộn không ngừng rót vào trường kiếm trong tay.
Thoáng chốc, trên thanh kiếm bạc chợt nở rộ ra vòng sáng bạch sắc xoay quanh, kiếm khí cũng tăng vọt trong nháy mắt, trực tiếp đẩy lui Công Phu Tiểu Dăng.
"Các ngươi náo loạn đủ chưa! Đây là địa bàn của bổn đại gia, nếu kẻ nào dám gây sự ở đây, ông đây sẽ đập chết người đó!”
Đúng lúc này, Thợ rèn Người lùn hét lên, sau đó đưa tay cầm lấy thiết chùy, khí thế hung hãn.
Rõ ràng, Thợ rèn Người lùn này cũng là một vị võ tu, linh lực mạnh mẽ bốc lên, thiết chùy trong tay hắn bộc phát ra ngọn lửa hồng sắc hừng hực nóng rực.
“Chiến sĩ cấp 4!”
Lý Khôn nhướng mày, mắt thấy Thợ rèn Người lùn rõ ràng đứng về phía Lâm Lăng, trên mặt hắn ta lại tối sầm thêm vài phần.
Một con ruồi có chiến lực cường hãn, một Chiến sĩ cấp 4, cộng thêm một pháp sư.
Ba người cộng lại, thế cục như vậy rõ ràng đang bất lợi đối với bọn họ.
Cho dù có đánh thắng, nhưng cái giá phải trả sau cùng, tất nhiên cũng rất thảm thiết.
"Thiếu gia, không cần vì một khối Dung Nham Tinh Thiết mà dây vào chuyện rắc rối như vậy."
Trong lòng Lý Khôn cũng thầm cân nhắc, quay sang thì thầm với Mã Phi Vũ bên cạnh: "Tối mai ở Hạ Phường thị, chúng ta còn có việc chính phải làm.”
Thấy thế cục không ổn, Mã Phi Vũ cũng không phải kẻ ngốc, sắc mặt xanh mét khẽ gậtđầu.
"Tiểu tử, lần này coi như ngươi may mắn! Lần sau đừng để ta gặp lại, nếu không bổn thiếu gia cắt cụt chân chó của ngươi!"
Mã Phi Vũ giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Lăng một cái, sau khi nói lời hăm doạ, lập tức dẫn thủ hạ rời đi.
"Lần sau?"
Khóe miệng Lâm Lăng nổi lên một nụ cười lạnh. Ngươi muốn chân của ta sao, còn ta thì muốn mạng của ngươi đó!
Từ sự va chạm vừa rồi, tên này quả thật giống như trong tư liệu nhiệm vụ miêu tả, hoành hành ngang ngược, tính tình ngoan độc.
Ở thành Thiên Vũ mà vẫn dám không coi ai ra gì như vậy, nếu như ở trấn Thanh Dương, địa bàn của của thế lực Mã gia, chẳng phải là tự ý hoành hành thoả thích rồi sao.
"Đa tạ đã ra tay tương trợ."
Chợt, Lâm Lăng mỉm cười nói với Thợ rèn Người lùn. Hắn biết, vừa rồi nếu không có đối phương ra mặt, việc hôm nay nhất định không dứt được, chỉ sợ còn ảnh hưởng đến kế hoạch tối mai.
"Chuyện nhỏ thôi, bổn đại gia không quen nhìn loại người kiêu ngạo này."
Thợ rèn Người lùn nhếch miệng cười, sau đó dùng ánh mắt quái dị mà đánh giá Công Phu Tiểu Dăng, trong lòng đã bắt đầu tính toán làm thế nào để chế tạo ra vũ trang thích hợp nhất.
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, Lâm Lăng đã rời khỏi Luyện Khí phường.
Nhưng mà, hắn cũng không có trở về Triệu phủ, ngược lại là đi tới khu bình dân trong thành, tìm một gian phòng cho thuê, trực tiếp thuê một phòng.
Giá cả không đắt, một tháng cũng chỉ có ba trăm lượng. Kể từ đó, hắn đã có ổ nhỏ bí mật của riêng mình.
Sau này khi tiếp nhận nhiệm vụ, cần có được một nơi biến đổi trang phục, tránh việc bị lộ tẩy.
Chủ yếu nhất chính là, tu luyện ở chỗ này, sẽ không bị bất luận kẻ nào quấy rầy.
Chủ nhà là một ông già bình thường ít nói, chắc hẳn không cần phải lo lắng quá.
Trong phòng, Lâm Lăng khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện pháp thuật.
Mặc dù hiện giờ có hệ thống tiến hóa động vật thần cấp, nhưng năng lực bản thân cũng phải đuổi kịp mới được.
Vù vù vù!!!
Cứ như vậy, theo ngón tay hắn nhanh chóng kết ấn, hết cái này đến cái khác, đồ án phù văn hỏa hệ không ngừng loé lên từ giữa ngón tay.
Dưới kiểu luyện tập này, độ thuần thục khi vẽ phù văn của hắn cũng là dần dần tăng lên.
Gần như là trong nháy mắt, đã có thể thi triển ra một cái phù văn hỏa hệ.
Nhưng mà ước chừng qua khoảng một canh giờ sau, Lâm Lăng phát hiện, tinh thần lực của mình bắt đầu có chút không chống đỡ nổi.
Tu vi Pháp sư cấp 1 quá yếu, cho dù hắn có thiên phú tu luyện chung cực phụ trợ, vẫn không đủ để chống đỡ được loại tiêu hao thời gian dài này.
Tinh thần lực càng ngày càng ít, thân thể Lâm Lăng dần dần có loại cảm giác khó có thể tiếp tục.
Thẳng đến cuối cùng, khi tinh thần lực trong cơ thể hắn nhanh chóng rút sạch, chợt cảm thấy đại não choáng váng một trận, hắn đành vội vàng dừng lại.
"Nóng lòng thì không ăn được đậu phụ nóng."
Lâm Lăng âm thầm lắc đầu, chợt điều chỉnh tâm tư, bắt đầu minh tưởng.
Dưới sự trợ giúp của thiên phú tu luyện chung cực, dựa theo tình huống bình thường, tinh thần lực vốn cần ít nhất sáu canh giờ mới có thể khôi phục, thì giờ đây lại tràn đầy sức sống lại chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi.
"Tinh thần lực của ta, hình như còn tăng lên một chút so với lúc trước."
Lâm Lăng bỗng nhiên phát hiện, tinh thần lực trong đầu hắn rõ ràng đã nồng đậm hơn rất nhiều.
Ví dụ như vừa rồi, trữ lượng tinh thần lực thể dung nạp chỉ cỡ khoảng một bình nước.
Nhưng mà hiện tại, ước chừng có thể chứa tới hai bình!
"Chẳng lẽ để cơ thể tiêu hao hết toàn bộ tinh thần lực một lần, rồi lại khôi phục
lấp đầy lại một lần nữa, thì chúng sẽ tăng lên?!"
Lâm Lăng cẩn thận suy nghĩ lại, nhất thời vui mừng khôn xiết, hình như hắn đã phát hiện ra bí quyết tu luyện.
Dù sao trên con đường võ tu này, hắn chỉ mới vừa bước qua ngưỡng nhập môn, lại không có danh sư chỉ điểm, hết thảy đều cần tự mình mò mẫm.
Tiếp đó, Lâm Lăng lại tiếp tục luyện tập vẽ phù văn hoả hệ, tốc độ nhanh chóng tăng lên.
Sau đó, khi tinh thần lực tiêu hao hết toàn bộ, lại dùng một loại tốc độ kinh người khôi phục.
Cứ như vậy, Lâm Lăng không ngừng luyện tập theo vòng tuần hoàn như thế, đắm mình trong tu luyện, mất ăn mất ngủ.
Mãi cho đến chạng vạng ngày hôm sau, Lâm Lăng mới ngừng tu luyện.
Giờ phút này sắc mặt hắn thoạt nhìn hồng hào hơn, hoàn toàn không tái nhợt, yếu đuối như trước kia, giống như thoát thai hoán cốt, vô cùng tươi tắn.
"Không ngờ mới qua một đêm, đã đạt tới Pháp sư cấp 2."
Trong lòng Lâm Lăng có chút hài lòng. Tuy rằng loại phương thức tu luyện này có chút khô khan tẻ nhạt, nhưng lại rất có hiệu quả.
Nhưng mà sau khi tăng lên thành Pháp sư cấp 2, tinh thần lực trong cơ thể hắn cũng tăng lên hơn mười lần.
Chỉ bằng việc vẽ phù văn hoả cầu, chầm chậm tiêu hao.
Lúc mới bắt đầu là một canh giờ, mà hiện tại lại cần hơn mười canh giờ, mới có thể hao hết toàn bộ tinh thần lực.
Đây cũng là điểm làm Lâm Lăng hiện giờ có chút lúng túng.
Không có thiên phú tu luyện đỉnh cấp, lại không có bất kỳ tài nguyên tu luyện nào làm chống đỡ.
Hay còn gọi là, cùng văn phú võ.
Bốn chữ này, những người đi trước đã sớm có sự thấu hiểu sâu sắc.
Đan dược và bảo khí là thứ yếu, thứ quan trọng nhất là võ học truyền thừa.
Mặc dù hiện tại hắn chiến pháp song tu*, nhưng dưới tình huống không có chiến kỹ và pháp thuật, nếu gặp phải võ giả cùng cảnh giới, vẫn chiếm không được bao nhiêu ưu thế.(Ý chỉ vừa tu luyện làm Chiến sĩ, vừa làm Pháp sư)
"Xem ra phải nghĩ biện pháp kiếm chút tài nguyên tu luyện thôi."
Lâm Lăng lẩm bẩm, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.
Đúng rồi, học viện Thiên Diễn!
Trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên trong đầu Lâm Lăng chợt nhớ đến tòa học viện này.
Là võ phủ do hoàng thất Vương triều Đại Viêm thành lập, khí thế hùng hậu, tài nguyên lại vô số kể.
Đại đa số tài tuấn trẻ tuổi, cứ bốn năm một lần học viện tuyển sinh, bọn họ vì muốn có phần danh ngạch có hạn, có thể nói là tranh đến đầu vỡ máu chảy.
Đối với bọn họ mà nói, học viện Thiên Diễn giống như một long môn, sau khi vượt qua được, chính là có thể một bước lên trời.
Bởi vì, nếu có thể tiến vào học viện Thiên Diễn, tất nhiên có thể đạt được tài nguyên tu luyện tới tay cuồn cuộn không ngừng.
Mà hai tháng sau, ngày lập thu, chính là ngày khảo hạch tuyển sinh của học viện Thiên Diễn.
Ngày đó cũng là ngày trọng yếu nhất của đông đảo tu giả trẻ tuổi của Vương triều Đại Viêm.
Triệu Ngọc Nhi có được thiên phú tu luyện cao cấp của Pháp sư, sớm đã được quyết định từ lâu, không cần khảo hạch cũng có thể thông qua.
"Vậy đi, ta cũng tới đó góp vui."
Lâm Lăng cười khà khà, trong lòng dường như đã có quyết định.
Hắn nhớ rõ, hai tháng sau Triệu Ngọc Nhi sẽ đến học viện Thiên Diễn học tập, đến lúc đó nếu như gặp nhau ở đó, nàng sẽ phản ứng như thế nào đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương