Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp
Chương 89: Ngươi không có cơ hội
Lũ tay sai của Chu gia tuy chỉ là một đám lâu la, nhưng trong đó cũng có một chiến sĩ cấp 5. Số còn lại đều là chiến sĩ cấp 3, nhưng số lượng hơn hai mươi người thì thực lực của đội hình này thật sự không thấp.
Đối với Lâm Lăng thì bọn chúng cũng hơi khó giải quyết.
Đương nhiên, chẳng qua chỉ là dưới tình huống lấy một đánh hàng chục, nếu hắn dùng đến sủng vật thì phải nói cách khác.
“Tiểu Dăng, giao cho ngươi tên đầu trọc kia.” Giữa mày Lâm Lăng lộ ra một tia lạnh lẽo, lập tức sai bảo.
“Vâng, chủ nhân.” Ánh mắt Công Phu Tiểu Dăng thật lạnh lùng, trung thành gật đầu.
Hiện tại hắn xuất hiện với thân phận Kinh Kha nên tất nhiên anh vũ Tứ Bảo trước đó luôn ở bên cạnh hắn cũng không thể lộ mặt được.
Mà hiện giờ cấp bậc của Công Phu Tiểu Dăng đã đạt tới cấp A vương cấp, tương đương với chiến lực của võ giả chiến sĩ cấp 7 nhân loại, muốn ứng phó với người đàn ông đầu trọc chiến sĩ cấp 5 này là dư dả.
Chu Phúc Kim đứng phía sau, hai tay ôm ngực, phẫn nộ mà nhìn hiện trường.
Cha mẹ đột nhiên bị ám sát không rõ nguyên do, lúc này gã đã hoàn toàn mất đi lý trí, có thể nói là làm việc không kiêng nể gì.
Mà sở dĩ những binh lính trị an đó im lặng không để ý tới, nhìn từ mặt ngoài là né tránh sức ảnh hưởng trước kia của Chu gia ở đế đô. Nhưng dựa theo phỏng đoán của Lâm Lăng, hình như có một bàn tay đang âm thầm thao túng, cố ý để Chu Phúc Kim tiếp tục muốn làm gì thì làm.
Đến lúc đó, có thể dựa vào chuyện này để đâm chọt thêu dệt thêm, gán một tội danh lên đầu Chu Phúc Kim rồi hoàn toàn nhổ tận gốc Chu gia.
Mà bàn tay kia nhất định là đế quân của vương triều Đại Viêm - Viêm Vương - Một nhân vật đứng sau tấm màn đùa bỡn quyền thế trong lòng bàn tay.
“Thiếu gia đã nói là đánh gãy hai chân hắn trước rồi thẩm vấn, lên!” Tên đầu trọc cầm đầu cười dữ tợn một tiếng, thân thể đột nhiên lao vút tới giống như sói hoang vồ mồi, nhào thẳng lên người Lâm Lăng,
Cùng lúc đó, một vòng sáng linh khí màu đỏ rực bùng nổ trong tay gã.
“Đừng để hắn chạy!”
Mà ngay khi người đàn ông đầu trọc kia ra tay, hơn hai mươi tên tay sai còn lại của Chu gia cũng lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hình thành thế bao vây mà phóng về hướng Lâm Lăng.
Nhìn thấy người đàn ông đầu trọc nhào đến, Công Phu Tiểu Dăng vỗ cánh rồi lao vút ra.
Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ nghe ‘Ong’ một tiếng, trong nháy mắt đã lao đến gần người đàn ông đầu trọc.
Xẹt ——!
Cái chân sắc nhọn như mang theo tiếng gió xé rách không gian lập tức đâm mạnh vào người đàn ông đầu trọc.
“Cái gì?!”
Đòn công kích bất ngờ khiến đồng tử của người đàn ông đầu trọc hơi co lại.
Hiển nhiên gã cũng không ngờ một con ruồi không chút thu hút lại có tốc độ nhanh và lực công kích như vậy.
Người đàn ông cảm thấy rất kinh hãi, căn bản không dám coi thường chút nào, linh khí bỗng bùng nổ trong tay gã, ngưng tụ thành một chưởng ảnh bằng lửa rồi đánh thẳng đến.
Phanh!!
Một âm thanh nặng nề vang lên, chưởng ảnh lửa kia vừa ngưng tụ ra giống như tờ giấy mỏng, trong nháy mắt đã bị chân ruồi xé rách, đột nhiên nổ thành một loạt ánh lửa rồi bay đi.
Đám tay sai của Chu gia cũng bị vạ lây, đều bị chấn động đến liên tục lùi lại, quần áo cả người cháy đen.
Tuy tình cảnh rất rối loạn, nhưng Công Phu Tiểu Dăng vừa ra tay đã lập tức khống chế tình thế.
Lâm Lăng lập tức nhân cơ hội này mà lao thẳng qua, trong lúc bước chân di chuyển, đột nhiên thi triển ra Du Long Bộ để xuyên qua đám người.
Thân pháp của hắn cực kỳ huyền diệu, từng tàn ảnh hội tụ lại với nhau, giống như cái bóng hỏa long lướt qua đám tay đấm.
Những nơi hắn đi qua, có tiếng hét thảm truyền ra.
Gần hơn chỉ trong mười giây, hơn hai mươi tên tay sai của Chu gia đều bị Phệ Long Kiếm chém đứt gân chân, tất cả đều ngã xuống đất, không ngừng kêu thảm thiết rêи ɾỉ.
Nhìn thấy thế cục không ổn, trên mặt người đàn ông đầu trọc hiện ra đầy hoảng sợ.
Đặc biệt là cảm giác đè ép mãnh liệt mà Công Phu Tiểu Dăng mang đến làm gã run như cầy sấy, hoàn toàn không có niềm tin chiến thắng.
Cho nên lúc này, gã còn dám quan tâm cái gì nữa, lập tức xoay người bỏ chạy.
Vèo!
Nhưng còn chưa chạy được vài bước thì đột nhiên, một ánh sắc lạnh xẹt qua, người đàn ông đầu trọc lập tức kêu thảm ngã xuống đất.
Chỉ thấy trên gót chân gã đột nhiên bị cắt ra hai vết thương sâu đến thấy xương.
Gã bị cắt đứt gân chân, căn bản không thể chạy trốn, chỉ có thể ngã xuống mặt đất gào thảm tranh thủ thương hại như những người khác.
“Kẻ thần bí này quá lợi hại!!”
“Rốt cục hắn có lai lịch gì?”
Nhìn thấy tình cảnh này, đám người vây xem trên đường lập tức thầm giật mình, nhưng trên mặt bọn họ lại xuất hiện sự phấn khởi không che giấu được.
Tuy bọn họ kiêng dè Chu gia, nhưng lúc này nhìn thấy có người đè đầu được đám tay sai của Chu gia thì không khỏi âm thầm kêu lên một tiếng sảng khoái.
Lần này cuối cùng con heo béo càn rỡ Chu Phúc Kim cũng đá trúng ván sắt.
Theo mọi người thấy, võ giả ăn mặc thần bí này xem như gián tiếp trút cơn giận cho mọi người.
“Một đám vô dụng!”
Nhìn thấy đám tay sai đều bị đánh ngã, Chu Phúc Kim lộ ra vẻ mặt kinh hãi tức giận.
Gã vươn ngón tay ra, chỉ vào Lâm Lăng mà run rẩy nói: “Ta là con nối dõi của quan viên trong triều, nếu ngươi dám làm ta bị thương, tuyệt đối sẽ không trốn ra được đế đô, nhất định sẽ bị tịch thu tài sản rồi diệt sạch cả nhà.”
Lâm Lăng lạnh lùng cười, nói: “Diệt sạch cả nhà ta? Đáng tiếc ngươi không có cơ hội thấy được.”
Nói xong, Công Phu Tiểu Dăng bỗng lướt tới, hóa thành một tia sáng mà bắn thẳng đến chỗ Chu Phúc Kim.
“A ——!”
Chu Phúc Kim lập tức sợ tới mức luống cuống tay chân, chưa vẽ ra được đồ đằng phù văn thì Công Phu Tiểu Dăng đã đánh xuyên qua ngực gã rồi.
Ngay sau đó, thân thể to mọng của Chu Phúc Kim trực tiếp ngã ngửa xuống mặt đất, mất mạng chỉ trong nháy mắt.
Lâm Lăng thản nhiên nhìn thi thể, hắn đã phân tích trước nên lần này mới dám công khai gϊếŧ người ở đế đô.
Theo cái nhìn của hắn, Viêm vương phái ra tổ chức Minh Các ám sát quan viên trong triều, tất nhiên là có ý nhổ cỏ tận gốc.
Cho nên, cái chết của Chu Phúc Kim cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hiện tại hắn gϊếŧ chết đối phương, cũng chỉ là thuận theo thời thế.
Mà những quan phủ biết được bí ẩn trong đó chắc chắn sẽ bỏ mặc chuyện điều tra hung thủ, cuối cùng không giải quyết được gì.
“Tiểu Bạch, đi!”
Sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Lâm Lăng thi triển Du Long Bộ, mang theo Tiểu Bạch nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Công Phu Tiểu Dăng theo sát phía sau, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, điều tra xem có người âm thầm theo dõi hay không.
Khi quẹo vào một góc đường hẻo lánh, xác định không ai theo dõi thì Lâm Lăng lập tức cởi bỏ áo choàng màu đen trên người, khôi phục thân phận ban đầu. Đồng thời, Công Phu Tiểu Dăng cũng bị hắn thu vào không gian ba lô sủng vật, lấy anh vũ Tứ Bảo ra lần nữa để dùng làm đôi mắt.
Thật ra hắn cũng không ngờ vừa tiến vào đế đô đã xảy ra chuyện này. Vì tránh đi phiền phức không cần thiết, hắn chỉ có thể dùng thân phận hiện tại để đến gặp mặt Tử Dạ mà thôi.
Dù sao đối phương cũng biết thân phận thật sự của mình, không có gì cần băn khoăn cả.
Cứ như vậy, Lâm Lăng thản nhiên đi vào tửu lầu Kim Hải Các.
Dưới sự tiếp đón của tiểu nhị, hắn tìm đến một vị trí nằm sát cửa sổ, sau đó gọi mấy món ăn nổi tiếng rồi vừa ăn vừa chờ.
Từ khi trở thành một sát thủ, độ cảnh giác của Lâm Lăng cũng càng tăng cao.
Không biết từ khi nào mà mỗi lần ra ngoài ăn cơm, hắn đã quen lựa chọn cái bàn nằm gần cửa sổ, bởi vì cho dù gặp phải bất trắc gì cũng có thể nhảy ra từ cửa sổ.
Cho dù là trong hoàn cảnh nào thì hắn cũng phải để lại cho mình một đường lui.
Đối với Lâm Lăng thì bọn chúng cũng hơi khó giải quyết.
Đương nhiên, chẳng qua chỉ là dưới tình huống lấy một đánh hàng chục, nếu hắn dùng đến sủng vật thì phải nói cách khác.
“Tiểu Dăng, giao cho ngươi tên đầu trọc kia.” Giữa mày Lâm Lăng lộ ra một tia lạnh lẽo, lập tức sai bảo.
“Vâng, chủ nhân.” Ánh mắt Công Phu Tiểu Dăng thật lạnh lùng, trung thành gật đầu.
Hiện tại hắn xuất hiện với thân phận Kinh Kha nên tất nhiên anh vũ Tứ Bảo trước đó luôn ở bên cạnh hắn cũng không thể lộ mặt được.
Mà hiện giờ cấp bậc của Công Phu Tiểu Dăng đã đạt tới cấp A vương cấp, tương đương với chiến lực của võ giả chiến sĩ cấp 7 nhân loại, muốn ứng phó với người đàn ông đầu trọc chiến sĩ cấp 5 này là dư dả.
Chu Phúc Kim đứng phía sau, hai tay ôm ngực, phẫn nộ mà nhìn hiện trường.
Cha mẹ đột nhiên bị ám sát không rõ nguyên do, lúc này gã đã hoàn toàn mất đi lý trí, có thể nói là làm việc không kiêng nể gì.
Mà sở dĩ những binh lính trị an đó im lặng không để ý tới, nhìn từ mặt ngoài là né tránh sức ảnh hưởng trước kia của Chu gia ở đế đô. Nhưng dựa theo phỏng đoán của Lâm Lăng, hình như có một bàn tay đang âm thầm thao túng, cố ý để Chu Phúc Kim tiếp tục muốn làm gì thì làm.
Đến lúc đó, có thể dựa vào chuyện này để đâm chọt thêu dệt thêm, gán một tội danh lên đầu Chu Phúc Kim rồi hoàn toàn nhổ tận gốc Chu gia.
Mà bàn tay kia nhất định là đế quân của vương triều Đại Viêm - Viêm Vương - Một nhân vật đứng sau tấm màn đùa bỡn quyền thế trong lòng bàn tay.
“Thiếu gia đã nói là đánh gãy hai chân hắn trước rồi thẩm vấn, lên!” Tên đầu trọc cầm đầu cười dữ tợn một tiếng, thân thể đột nhiên lao vút tới giống như sói hoang vồ mồi, nhào thẳng lên người Lâm Lăng,
Cùng lúc đó, một vòng sáng linh khí màu đỏ rực bùng nổ trong tay gã.
“Đừng để hắn chạy!”
Mà ngay khi người đàn ông đầu trọc kia ra tay, hơn hai mươi tên tay sai còn lại của Chu gia cũng lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hình thành thế bao vây mà phóng về hướng Lâm Lăng.
Nhìn thấy người đàn ông đầu trọc nhào đến, Công Phu Tiểu Dăng vỗ cánh rồi lao vút ra.
Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ nghe ‘Ong’ một tiếng, trong nháy mắt đã lao đến gần người đàn ông đầu trọc.
Xẹt ——!
Cái chân sắc nhọn như mang theo tiếng gió xé rách không gian lập tức đâm mạnh vào người đàn ông đầu trọc.
“Cái gì?!”
Đòn công kích bất ngờ khiến đồng tử của người đàn ông đầu trọc hơi co lại.
Hiển nhiên gã cũng không ngờ một con ruồi không chút thu hút lại có tốc độ nhanh và lực công kích như vậy.
Người đàn ông cảm thấy rất kinh hãi, căn bản không dám coi thường chút nào, linh khí bỗng bùng nổ trong tay gã, ngưng tụ thành một chưởng ảnh bằng lửa rồi đánh thẳng đến.
Phanh!!
Một âm thanh nặng nề vang lên, chưởng ảnh lửa kia vừa ngưng tụ ra giống như tờ giấy mỏng, trong nháy mắt đã bị chân ruồi xé rách, đột nhiên nổ thành một loạt ánh lửa rồi bay đi.
Đám tay sai của Chu gia cũng bị vạ lây, đều bị chấn động đến liên tục lùi lại, quần áo cả người cháy đen.
Tuy tình cảnh rất rối loạn, nhưng Công Phu Tiểu Dăng vừa ra tay đã lập tức khống chế tình thế.
Lâm Lăng lập tức nhân cơ hội này mà lao thẳng qua, trong lúc bước chân di chuyển, đột nhiên thi triển ra Du Long Bộ để xuyên qua đám người.
Thân pháp của hắn cực kỳ huyền diệu, từng tàn ảnh hội tụ lại với nhau, giống như cái bóng hỏa long lướt qua đám tay đấm.
Những nơi hắn đi qua, có tiếng hét thảm truyền ra.
Gần hơn chỉ trong mười giây, hơn hai mươi tên tay sai của Chu gia đều bị Phệ Long Kiếm chém đứt gân chân, tất cả đều ngã xuống đất, không ngừng kêu thảm thiết rêи ɾỉ.
Nhìn thấy thế cục không ổn, trên mặt người đàn ông đầu trọc hiện ra đầy hoảng sợ.
Đặc biệt là cảm giác đè ép mãnh liệt mà Công Phu Tiểu Dăng mang đến làm gã run như cầy sấy, hoàn toàn không có niềm tin chiến thắng.
Cho nên lúc này, gã còn dám quan tâm cái gì nữa, lập tức xoay người bỏ chạy.
Vèo!
Nhưng còn chưa chạy được vài bước thì đột nhiên, một ánh sắc lạnh xẹt qua, người đàn ông đầu trọc lập tức kêu thảm ngã xuống đất.
Chỉ thấy trên gót chân gã đột nhiên bị cắt ra hai vết thương sâu đến thấy xương.
Gã bị cắt đứt gân chân, căn bản không thể chạy trốn, chỉ có thể ngã xuống mặt đất gào thảm tranh thủ thương hại như những người khác.
“Kẻ thần bí này quá lợi hại!!”
“Rốt cục hắn có lai lịch gì?”
Nhìn thấy tình cảnh này, đám người vây xem trên đường lập tức thầm giật mình, nhưng trên mặt bọn họ lại xuất hiện sự phấn khởi không che giấu được.
Tuy bọn họ kiêng dè Chu gia, nhưng lúc này nhìn thấy có người đè đầu được đám tay sai của Chu gia thì không khỏi âm thầm kêu lên một tiếng sảng khoái.
Lần này cuối cùng con heo béo càn rỡ Chu Phúc Kim cũng đá trúng ván sắt.
Theo mọi người thấy, võ giả ăn mặc thần bí này xem như gián tiếp trút cơn giận cho mọi người.
“Một đám vô dụng!”
Nhìn thấy đám tay sai đều bị đánh ngã, Chu Phúc Kim lộ ra vẻ mặt kinh hãi tức giận.
Gã vươn ngón tay ra, chỉ vào Lâm Lăng mà run rẩy nói: “Ta là con nối dõi của quan viên trong triều, nếu ngươi dám làm ta bị thương, tuyệt đối sẽ không trốn ra được đế đô, nhất định sẽ bị tịch thu tài sản rồi diệt sạch cả nhà.”
Lâm Lăng lạnh lùng cười, nói: “Diệt sạch cả nhà ta? Đáng tiếc ngươi không có cơ hội thấy được.”
Nói xong, Công Phu Tiểu Dăng bỗng lướt tới, hóa thành một tia sáng mà bắn thẳng đến chỗ Chu Phúc Kim.
“A ——!”
Chu Phúc Kim lập tức sợ tới mức luống cuống tay chân, chưa vẽ ra được đồ đằng phù văn thì Công Phu Tiểu Dăng đã đánh xuyên qua ngực gã rồi.
Ngay sau đó, thân thể to mọng của Chu Phúc Kim trực tiếp ngã ngửa xuống mặt đất, mất mạng chỉ trong nháy mắt.
Lâm Lăng thản nhiên nhìn thi thể, hắn đã phân tích trước nên lần này mới dám công khai gϊếŧ người ở đế đô.
Theo cái nhìn của hắn, Viêm vương phái ra tổ chức Minh Các ám sát quan viên trong triều, tất nhiên là có ý nhổ cỏ tận gốc.
Cho nên, cái chết của Chu Phúc Kim cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hiện tại hắn gϊếŧ chết đối phương, cũng chỉ là thuận theo thời thế.
Mà những quan phủ biết được bí ẩn trong đó chắc chắn sẽ bỏ mặc chuyện điều tra hung thủ, cuối cùng không giải quyết được gì.
“Tiểu Bạch, đi!”
Sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Lâm Lăng thi triển Du Long Bộ, mang theo Tiểu Bạch nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Công Phu Tiểu Dăng theo sát phía sau, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, điều tra xem có người âm thầm theo dõi hay không.
Khi quẹo vào một góc đường hẻo lánh, xác định không ai theo dõi thì Lâm Lăng lập tức cởi bỏ áo choàng màu đen trên người, khôi phục thân phận ban đầu. Đồng thời, Công Phu Tiểu Dăng cũng bị hắn thu vào không gian ba lô sủng vật, lấy anh vũ Tứ Bảo ra lần nữa để dùng làm đôi mắt.
Thật ra hắn cũng không ngờ vừa tiến vào đế đô đã xảy ra chuyện này. Vì tránh đi phiền phức không cần thiết, hắn chỉ có thể dùng thân phận hiện tại để đến gặp mặt Tử Dạ mà thôi.
Dù sao đối phương cũng biết thân phận thật sự của mình, không có gì cần băn khoăn cả.
Cứ như vậy, Lâm Lăng thản nhiên đi vào tửu lầu Kim Hải Các.
Dưới sự tiếp đón của tiểu nhị, hắn tìm đến một vị trí nằm sát cửa sổ, sau đó gọi mấy món ăn nổi tiếng rồi vừa ăn vừa chờ.
Từ khi trở thành một sát thủ, độ cảnh giác của Lâm Lăng cũng càng tăng cao.
Không biết từ khi nào mà mỗi lần ra ngoài ăn cơm, hắn đã quen lựa chọn cái bàn nằm gần cửa sổ, bởi vì cho dù gặp phải bất trắc gì cũng có thể nhảy ra từ cửa sổ.
Cho dù là trong hoàn cảnh nào thì hắn cũng phải để lại cho mình một đường lui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương