Định Mệnh Không Thể Đổi
Chương 37: Bắt Cóc (2)
- Sao vậy, mày nghĩ mày nhìn tao kiểu đó là tao sẽ sợ sao, mày nghĩ tao không dám làm gì mày ư, ha ha ha- Lòng căm tức và nỗi đố kị của Dung đã lên đến giới hạn và dường như sắp bùng nổ.Nó vẫn im lặng nhìn về phía Dung làm Dung tức điên lên- Mày nói gì đi chứ, con nhỏ khốn nạn!!!- Cô nghĩ cô làm vậy tôi sẽ sợ hãi sao, vậy thì xin lỗi nhưng tôi đã làm cô thất vọng rồi- Nó nhìn hướng khác giọng cứng rắn lạnh như tảng băng- Tôi sẽ thử xem sức chịu đựng của cô tới đâu tí nữa đừng có cầu xin tôi nha- Nói rồi cô quay lại ra hiệu cho đám người kia.1 cô gái bước tới trước mặt nó.- Khuôn mặt cô thật là đẹp nhưng chỉ vài giây nữa thôi cô sẽ chẳng thua gì con ma rồi tất cả mọi người sẽ xa lánh cô ghét bỏ cô, Duognw cũng sẽ không yêu cô nữa, thật là đáng tiếc- Cô nói cố gieo giắc nỗi sợ hãi lên người nóỞ chỗ DươngBa người họ hiện giờ đang chạy tán loạn để tìm nó- Sao rồi có tìm được cô ấy không- Dương- ....................- Hoàng Mi và Phương đều lắc đầu- Tôi nhất định phải tìm ra cô ấy, tôi không thể mất cô ấy được- Mọi người tới đây xem này- Phương chỉ tay vào chiếc vòng tay của nó lúc nãy đã làm mất, cạnh đó còn có rất nhiều vết chân đi thẳng vào khu rừng cạnh đó- Chúng ta đi tìm Ngọc thôi- Nói rồi 4 người họ lần theo dấu vết đó đi vào rừng, càng đi sâu vào rừng cỏ mọc càng nhiều làm cho họ hoàn toàn mất dấu- Gi ờ sao đây, không còn dấu vết nữa- Hoàng- Thôi thì tụi mình chia nhau ra tìm đi, em với Hoàng sẽ đi bên này, Dương và Phương sẽ đi bên kia, nếu không tìm được thì quay lại chỗ này, giữ lấy mấy sợi dây này để đánh dấu có gì cũng dễ tìm hơn- Mi nói rồi lấy trong túi ra 1 cuộn len cô mới mua đưa 2 mọi người rồi họ chia nhau ra tìm- Gi ờ sao tìm đây hả hai- Phương nhìn xung quanh chỉ toàn cây với cây thôi- Đứng lo nếu họ có đi qua đây thì cũng tự rẽ cho mình 1 con đường để đi chứ cứ theo những khe hở này mà đi, nhớ đánh dấu lại đó- DươngNói rồi 2 người bọn họ cứ đi mãi thì ra khỏi khu rừng thì thấy 1 căn nhà hoang, bên ngoài có người canh giữ, tuy cách xa nhưng vẫn nghe được tiếng kêu gào đau đau đớn,Phương định chạy vào thì Dương ngăn lại- Bây giờ anh sẽ vào trong đó, em gọi điện cho 2 người kia nói Mi đi gọi cảnh sát còn Hoàng thì tới đây, anh sẽ vào trong đó- Dương nói rồi đi vào trong
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương