Dịu Dàng Riêng Mình Em
Chương 30: Anh mắng em
Nhan Đường Quân thấy Mạc Thiên Vũ ngồi xuống có chút bất ngờ, anh ta tò mò hỏi.
" Sao lại ngồi đây, cậu không qua đó gọi em ấy về à."
Tầm mắt Mạc Thiên Vũ vẫn không rời khỏi Mộc Uyển Đình, tuy nhiên lời nói lại tỏ vẻ không quan tâm, còn có chút giận dỗi.
" Em ấy đang chơi cùng bạn, gọi về làm gì?"
Sau vài giây sửng sốt, Nhan Đường Quân lại ném cho Mạc Thiên Vũ một cái nhìn chế giễu.
" Vậy cậu còn vội vàng đến đây làm gì?"
“Đây là vùng ngoại ô đấy, tính thời gian cậu đến đây hẳn là chạy đua với gió nhỉ?”
" Vậy thì đã sao?" Mạc Thiên Vũ đón nhận sự chế giễu của Nhan Đường Quân sau đó giơ tay lên gọi phục vụ.
" Một li cooktail"
Nhóm người của Mộc Uyển Đình sau khi chơi truyền rượu đã thấy nhàm chán thì tiếp tục chuyển sang chơi xúc xắc, tuy nhiên hình phạt cho người thua vẫn là uống rượu.
Li cooktail của Mạc Thiên Vũ đã gần cạn mà nhóm người phía Mộc Uyển Đình vẫn chưa có dấu hiệu tàn cuộc. Mạc Thiên Vũ nhìn Nhan Đường Quân nói. “Nếu cậu bận gì thì đi trước đi, tôi ngồi đây thêm lúc nữa.”
Nhan Đường Quân thầm mắng trong lòng “Thật muốn xem Mộc Uyển Đình về rồi cậu còn muốn ngồi đây thêm lúc nữa không.”
" Phục Vụ" Sau khi gọi thêm ba li cooktail Nhan Đường Quân quay sang Mạc Thiên Vũ: " Không bận, tôi còn phải ở đây đợi xem kịch hay."
Một lúc lâu sau, Triệu Đan Kiều say tới không thể mở được mắt. Anh ta ngồi tựa người vào một đồng nghiệp bên cạnh. Những người khác cũng đã thấm mệt. Một người nói: " Say hết rồi sao, chúng ta mau về thôi, những ai không say thì đỡ người đang say nhé."
Mộc Uyển Đình đứng lên cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân muốn nhấc lên nhưng lại choáng váng ngồi lại xuống ghế. Cô đưa tay lên mặt vỗ vỗ tìm lại chút tỉnh táo.
" Cô ổn không?"
Một đồng nghiệp nói với Mộc Uyển Đình nhưng cảm giác lỗ tai cô giống như đang bị che kín vậy, nghe không rõ người trước mặt nói gì.
Mộc Uyển Đình lại tiếp tục đưa hai tay ôm đầu, cố gắng áp chế sự choáng váng, một lần nữa muốn đứng lên rời khỏi ghế sofa nhưng bất thành.
" Tên ma men Triệu Đan Kiều kia, sao lại bất tỉnh nhân sự vào lúc này." Một đồng nghiệp nữ vừa hét lên vừa cúi xuống đỡ Mộc Uyển Đình.
" Ôi… không đỡ cô ấy lên được."
Hạ Trí mau giúp tôi"
" Được… được" Người tên Hạ Trí bước tới, anh ta định đỡ Mộc Uyển Đình dậy có điều anh ta vừa duỗi tay ra đột nhiên bị người khác ngăn lại.
" Tránh ra"
Mạc Thiên Vũ cúi xuống, đưa một tay đỡ đầu, tay còn lại ôm trọn Mộc Uyển Đình vào trong lòng bế cô lên.
Tình huống xảy ra bất ngờ khiến cho mọi người đều sững sờ. Vài giây qua đi, Hạ Trí lên tiếng.
" Anh làm gì vậy, đây là bạn của chúng tôi, mau buông cô ấy xuống."
" Anh là ai?" Một đồng nghiệp khác lên tiếng hỏi. Mặc dù ánh mắt anh ta có chút mơ màng nhưng vẫn nhớ rất rõ người đàn ông này không cùng nhóm với bọn họ.
Không lẽ tên này là lưu mạnh, vì thấy Mộc Uyển Đình quá đỗi xinh đẹp mà ngang nhiên dám tới đây cướp người nhưng nhìn cách ăn mặc lịch thiệp này mà liên hệ với lưu manh thì thật sự không được thích hợp cho lắm.
Hạ Trí là người đã làm việc ở tòa soạn nhiều năm, cũng gặp qua nhiều người, anh ta nhìn Mạc Thiên Vũ bằng ánh mắt cảnh giác nhưng lời nói vẫn rất lịch sự.
" Anh bạn, cô gái này là bạn của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự đưa cô ấy về, làm phiền anh buông cô ấy ra."
Mạc Thiên Vũ không muốn đứng mãi nơi này nhưng cũng không thể cứ như vậy mà mang người rời đi. Anh nhìn Hạ Trí khẳng định.
" Chúng tôi là bạn, tôi sẽ đưa cô ấy về."
Mọi người đều cảm thấy khó tin lời của Mạc Thiên Vũ. Hạ Trí nhíu mày kiểm chứng lại.
" Là bạn, vậy cô ấy tên gì, dù có là bạn cũng không thể tùy ý đưa cô ấy đi, sao chúng tôi có thể tin được anh không có ý đồ xấu với cô ấy."
Mạc Thiên Vũ bị chất vấn tới mất kiên nhẫn nhưng vẫn nói ra ba chữ “Mộc Uyển Đình”
Mà lúc này Mộc Uyển Đình mơ mơ màng màng nghe được giọng nói quen thuộc gọi tên mình, cô khẽ ngước mắt lên nhìn anh.
" Anh…"
Mạc Thiên Vũ rũ mắt nhìn xuống, Mộc Uyển Đình cả người mềm nhũn nép vào lồng ngực anh, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt to tròn long lanh như ngập nước in hằn lên những ánh đèn mờ mờ ảo ảo tựa hồ một bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.
Trái tim Mạc Thiên Vũ lại như hẫng đi một nhịp, vài giây sau mới cất giọng nghiêm khắc: " Thật không biết chừng mực chút nào"
Mộc Uyển Đình nghe được ngữ điệu này có chút sợ hãi, cô chớp chớp hai mắt, giọng nói lúc này có thêm hơi men vì vậy muốn ủy khuất bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. " Anh mắng em"
Mạc Thiên Vũ: “…”
" Em khó chịu, em muốn về nhà"
Trong lòng Mạc Thiên Vũ đã sớm bị lời nói nũng nịu kia làm cho mềm nhũn nhưng ngoài miệng vẫn buông lời trách mắng.
" Cũng biết khó chịu cơ đấy, ai bảo em uống nhiều như vậy làm gì?"
" Sao lại ngồi đây, cậu không qua đó gọi em ấy về à."
Tầm mắt Mạc Thiên Vũ vẫn không rời khỏi Mộc Uyển Đình, tuy nhiên lời nói lại tỏ vẻ không quan tâm, còn có chút giận dỗi.
" Em ấy đang chơi cùng bạn, gọi về làm gì?"
Sau vài giây sửng sốt, Nhan Đường Quân lại ném cho Mạc Thiên Vũ một cái nhìn chế giễu.
" Vậy cậu còn vội vàng đến đây làm gì?"
“Đây là vùng ngoại ô đấy, tính thời gian cậu đến đây hẳn là chạy đua với gió nhỉ?”
" Vậy thì đã sao?" Mạc Thiên Vũ đón nhận sự chế giễu của Nhan Đường Quân sau đó giơ tay lên gọi phục vụ.
" Một li cooktail"
Nhóm người của Mộc Uyển Đình sau khi chơi truyền rượu đã thấy nhàm chán thì tiếp tục chuyển sang chơi xúc xắc, tuy nhiên hình phạt cho người thua vẫn là uống rượu.
Li cooktail của Mạc Thiên Vũ đã gần cạn mà nhóm người phía Mộc Uyển Đình vẫn chưa có dấu hiệu tàn cuộc. Mạc Thiên Vũ nhìn Nhan Đường Quân nói. “Nếu cậu bận gì thì đi trước đi, tôi ngồi đây thêm lúc nữa.”
Nhan Đường Quân thầm mắng trong lòng “Thật muốn xem Mộc Uyển Đình về rồi cậu còn muốn ngồi đây thêm lúc nữa không.”
" Phục Vụ" Sau khi gọi thêm ba li cooktail Nhan Đường Quân quay sang Mạc Thiên Vũ: " Không bận, tôi còn phải ở đây đợi xem kịch hay."
Một lúc lâu sau, Triệu Đan Kiều say tới không thể mở được mắt. Anh ta ngồi tựa người vào một đồng nghiệp bên cạnh. Những người khác cũng đã thấm mệt. Một người nói: " Say hết rồi sao, chúng ta mau về thôi, những ai không say thì đỡ người đang say nhé."
Mộc Uyển Đình đứng lên cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân muốn nhấc lên nhưng lại choáng váng ngồi lại xuống ghế. Cô đưa tay lên mặt vỗ vỗ tìm lại chút tỉnh táo.
" Cô ổn không?"
Một đồng nghiệp nói với Mộc Uyển Đình nhưng cảm giác lỗ tai cô giống như đang bị che kín vậy, nghe không rõ người trước mặt nói gì.
Mộc Uyển Đình lại tiếp tục đưa hai tay ôm đầu, cố gắng áp chế sự choáng váng, một lần nữa muốn đứng lên rời khỏi ghế sofa nhưng bất thành.
" Tên ma men Triệu Đan Kiều kia, sao lại bất tỉnh nhân sự vào lúc này." Một đồng nghiệp nữ vừa hét lên vừa cúi xuống đỡ Mộc Uyển Đình.
" Ôi… không đỡ cô ấy lên được."
Hạ Trí mau giúp tôi"
" Được… được" Người tên Hạ Trí bước tới, anh ta định đỡ Mộc Uyển Đình dậy có điều anh ta vừa duỗi tay ra đột nhiên bị người khác ngăn lại.
" Tránh ra"
Mạc Thiên Vũ cúi xuống, đưa một tay đỡ đầu, tay còn lại ôm trọn Mộc Uyển Đình vào trong lòng bế cô lên.
Tình huống xảy ra bất ngờ khiến cho mọi người đều sững sờ. Vài giây qua đi, Hạ Trí lên tiếng.
" Anh làm gì vậy, đây là bạn của chúng tôi, mau buông cô ấy xuống."
" Anh là ai?" Một đồng nghiệp khác lên tiếng hỏi. Mặc dù ánh mắt anh ta có chút mơ màng nhưng vẫn nhớ rất rõ người đàn ông này không cùng nhóm với bọn họ.
Không lẽ tên này là lưu mạnh, vì thấy Mộc Uyển Đình quá đỗi xinh đẹp mà ngang nhiên dám tới đây cướp người nhưng nhìn cách ăn mặc lịch thiệp này mà liên hệ với lưu manh thì thật sự không được thích hợp cho lắm.
Hạ Trí là người đã làm việc ở tòa soạn nhiều năm, cũng gặp qua nhiều người, anh ta nhìn Mạc Thiên Vũ bằng ánh mắt cảnh giác nhưng lời nói vẫn rất lịch sự.
" Anh bạn, cô gái này là bạn của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự đưa cô ấy về, làm phiền anh buông cô ấy ra."
Mạc Thiên Vũ không muốn đứng mãi nơi này nhưng cũng không thể cứ như vậy mà mang người rời đi. Anh nhìn Hạ Trí khẳng định.
" Chúng tôi là bạn, tôi sẽ đưa cô ấy về."
Mọi người đều cảm thấy khó tin lời của Mạc Thiên Vũ. Hạ Trí nhíu mày kiểm chứng lại.
" Là bạn, vậy cô ấy tên gì, dù có là bạn cũng không thể tùy ý đưa cô ấy đi, sao chúng tôi có thể tin được anh không có ý đồ xấu với cô ấy."
Mạc Thiên Vũ bị chất vấn tới mất kiên nhẫn nhưng vẫn nói ra ba chữ “Mộc Uyển Đình”
Mà lúc này Mộc Uyển Đình mơ mơ màng màng nghe được giọng nói quen thuộc gọi tên mình, cô khẽ ngước mắt lên nhìn anh.
" Anh…"
Mạc Thiên Vũ rũ mắt nhìn xuống, Mộc Uyển Đình cả người mềm nhũn nép vào lồng ngực anh, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt to tròn long lanh như ngập nước in hằn lên những ánh đèn mờ mờ ảo ảo tựa hồ một bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.
Trái tim Mạc Thiên Vũ lại như hẫng đi một nhịp, vài giây sau mới cất giọng nghiêm khắc: " Thật không biết chừng mực chút nào"
Mộc Uyển Đình nghe được ngữ điệu này có chút sợ hãi, cô chớp chớp hai mắt, giọng nói lúc này có thêm hơi men vì vậy muốn ủy khuất bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. " Anh mắng em"
Mạc Thiên Vũ: “…”
" Em khó chịu, em muốn về nhà"
Trong lòng Mạc Thiên Vũ đã sớm bị lời nói nũng nịu kia làm cho mềm nhũn nhưng ngoài miệng vẫn buông lời trách mắng.
" Cũng biết khó chịu cơ đấy, ai bảo em uống nhiều như vậy làm gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương