[Dm] Anh Ta Là Quỷ Bắt Hồn-Nhất Tiếu Tương Tư

Chương 1



Tôi tên Hạ An, là sinh viên năm nhất ngành Văn hóa học của trường Đại học Thành phố. Trước đây tôi chính là một thanh niên có niềm tin mãnh liệt vào chủ nghĩa duy vật nhưng kể từ sau khi bị tai nạn thì thế giới quan của tôi chính thức sụp đổ.

Hai năm trước, trường cấp 3 của tôi tổ chức một buổi ngoại khóa ở biển, tôi không biết bơi nhưng cmn rất thích đi biển. Định mệnh điều gì đến cũng sẽ đến, trong lúc đang tận hưởng biển xanh cát trắng nắng vàng và cái không khí đầy mùi muối thì tự dưng tôi thấy khoảng cách giữa mình và đám bạn càng ngày càng xa, bọn họ gọi tôi rất lớn, vẻ mặt hớt hãi bàng hoàng. Lúc này tôi mới biết mình đang bị một dòng nước biển đẩy ra rất xa bờ, tự dưng tôi thấy mình ngu hết chỗ nói, không biết bơi thì cứ nói với mọi người là không biết bơi sợ nhục cái quái gì chứ, lại còn đinh ninh tắm gần bờ sẽ không sao, cmn bây giờ thì hay rồi. Chân tôi vẫy đạp trong nước, cơ thể từ từ chìm xuống, càng cố để thở theo bản năng thì nước càng tràn vào. Nước xộc vào miệng vào mũi và thậm chí tôi nghĩ là nước cũng tràn vào não tôi luôn rồi, người ta nói con người trước khi chết thường nhớ lại những kí ức đẹp đẽ của mình, cmn lừa dối. Trước khi chết ấy hả, chính là cố gắng tìm kiếm sự sống một cách điên cuồng, cuối cùng chống đỡ không nổi nữa, tôi bật ra một câu chửi thề trong lòng “Cái con mẹ nó” rồi tắt điện.

Lúc tôi tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà màu trắng của bệnh viện, tôi còn sống, bằng một phép màu nào đó. Tôi thấy xung quanh mình có rất nhiều người nhìn tôi chằm chằm nhưng chỉ có một bác sĩ và một cô y tá là là mặc đồ trắng, còn những người khác đều mặc đồ bình thường nhưng vẻ mặt lại không bình thường lắm, ánh mắt họ nhìn tôi có gì đó là lạ. Tôi hỏi bác sĩ, họ là ai vậy, ông ta và cô y tá bên cạnh không trả lời tôi mà lại chau mày hỏi tôi “Cậu thấy không khỏe hả?”. Sau đó tôi mới biết là, cmn chỉ có tôi là nhìn thấy bọn họ thôi, đây chẳng phải là trải qua sinh tử liền có đôi mắt âm dương trong bộ phim tôi xem trên Nextflit hôm bữa sao.

Ngày ngày tôi đều gặp những hồn ma lảng vảng khắp mọi nơi, mọi ngóc ngách, nó chẳng khác gì người thường cả. Tôi dần dần không sợ nữa, nhìn riết rồi quen, hồi đầu mới biết đó là ma tôi tưởng mình chết lần nữa rồi. Nhưng thỉnh thoảng mấy con ma này cũng lắm con dở hơi, điển hình là hôm qua, tôi lên trường gặp giảng viên vào buổi tối để gửi tài liệu, trên đường vào văn phòng tối thui không một bóng người, thanh niên tuy mạnh mẽ nhưng từng trải qua cái chết như tôi thật sự rất sợ phải chết lần nữa, nhỡ đâu có thằng biến thái cuồng sát nào đó xuất hiện tôi có nước tắt điện tại chỗ. Thế đé* nào một con mẹ ma chơi trò jumpscare với tôi thình lình nhảy ra trước mặt, tim tôi đứng cmn mất 5 giây. Tôi muốn bỏ đi luôn nhưng con ma kia cứ níu chân tôi lại, bộ đồ nó mặc cũng rách nát hết cả, chắc đây là một con ma đói. Thế là tôi phải quay ngược trở lại cửa hàng tiện lợi ngoài đường để mua một cái bánh sau đó chui vô một góc tối, rút một cây nhang trong cặp ra đốt lên rồi quay qua hỏi con ma đang níu chân tên tuổi để tiện khấn vái, chứ khấn vái không có tên tuổi thì một bầy lại bâu vào chắc ăn luôn tôi mất. Sau khi tôi đợi con ma “ăn xong” thì tôi lấy cái bánh đấy ăn, bỏ đi thì phí quá, làm ra được tiền cực khổ lắm, của đâu mà bỏ.

Dĩ nhiên chuyện nhìn thấy được ma tôi chẳng nói với ai cả, ở trường Đại học tôi được nhiều nữ sinh biết vì vẻ ngoài ưa nhìn. À không đúng, phải là vẻ ngoài đẹp trai xuất sắc, tôi nghe mấy cô gái nói rằng tôi có đôi mắt buồn, cmn đúng là buồn thật nhưng là buồn ngủ đó. Quả đầu 2 mái của tôi hôm nay dài đến mức có thể cột lên được luôn rồi nhưng tôi vẫn lười đi cắt tóc, để vậy biết đâu trông “lãng tử” hơn. Tôi nổi tiếng ở trường Đại học với biệt danh là Nam Thần…Kinh, bởi vì tôi hay nói chuyện một mình và lâu lâu lại hét lên, đó là vì người khác không thấy thôi chứ thật ra tôi là đang nói chuyện với mấy con ma. Kể từ ngày thấy những thứ thuộc về cõi âm thì trong cặp tôi lúc nào cũng có nhang và đồ ăn, là để cúng cho mấy con ma hay đeo bám không tha.

Có một lần cô bạn trong lớp phát hiện bó nhang thơm màu đen trong ba lô, tôi đã vội vã thanh minh rằng do mình thích ngửi mùi nhang nên mang theo, lúc đó thì mọi người nhìn tôi chính xác là ánh mắt nhìn một người bị điên. Họ tặc lưỡi lắc đầu “Chậc, đáng tiếc quá, đẹp trai mà bị khùng”

Tôi không hề bị khùng nha, tôi là người đặc biệt đó, đâu phải muốn thấy ma là dễ đâu, nhưng cmn tôi không thích cảm giác bị xa lánh này chút nào. Nhưng kể cũng lạ, từ sau tai nạn ấy tôi cứ cảm giác như mình quên đi điều gì đó mà không nhớ được là điều gì, nó giống kiểu bạn đi ra khỏi nhà cứ có cảm giác bỏ quên cái gì đó trong nhà vậy. Nhưng thôi, cuộc sống mà, có muốn hay không tôi cũng không thay đổi được gì.
Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; NEW88; NEW88;
Tele: @erictran21
Loading...