“Thôi xong! Chắc chắn Sở Thụy sẽ nghĩ mình là đồ biến thái mất! Bởi vì quá biến thái nên mới thất bại ngay từ đầu, trực tiếp thất tình luôn sao?”
Dụ Nhiên vội vàng giơ hai tay lên, xua xua như muốn thanh minh cho sự vô tội của mình, giọng đầy hối lỗi: “Là do tớ không tốt…”
Da Sở Thụy trắng nõn, giờ ửng hồng lên, đẹp như một đóa hoa đào. Cậu khẽ nghiêng đầu, có chút ngượng ngùng cắt ngang lời xin lỗi của Dụ Nhiên: “Không sao đâu mà, cậu thấy trong người đỡ hơn chút nào chưa?”
Trong lòng Dụ Nhiên thầm nghĩ: “Đỡ hơn nỗi gì chứ, thế này không khéo lại lộ hết cả đuôi cáo ra ấy chứ.”
Rồi cậu khẽ thở phào một tiếng, lòng thầm yên tâm.
Sở Thụy vẫn giữ thái độ quan tâm lo lắng cho cậu như trước, chẳng hề có ấn tượng xấu nào.
Chỉ là… cậu ấy tốt bụng đến mức khiến lương tâm Dụ Nhiên hơi nhói.
Tỉnh táo lại đi anh Thụy ơi! Cái tên biến thái vừa sờ mó cơ bụng cậu còn đứng ngay trước mặt cậu đây này, mà cậu lại còn lo lắng tâm trạng cậu ta thế nào nữa! Đúng là bị lừa còn định đếm tiền giúp người ta mà!
Dù trong lòng đã bị lương tâm cắn rứt không yên, Dụ Nhiên vẫn cố tình mè nheo theo đúng kịch bản: “Đỡ hơn một chút rồi… anh Thụy, cậu còn định dỗ tớ nữa không? Tớ cảm giác mình vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi bóng ma thất tình đâu.”