Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi!
Chương 26: Không Đi Chung Một Đường
-Thôi , tôi ở đây vậy là nhiều rồi . Anh cho tôi về đi , ở đây không tiện .Tôi ngồi than thở với Hoàng đại ca . -Ơ hay ! thế em cứ xem nhà anh cũng như nhà em là được chứ sao , có sao đâu nào .Hoàng tỉnh bơ đáp .-Vậy đã bao nhiêu cô gái nằm trên chiếc giường này rồi ? Tôi bực mình trước câu nói của anh ta , tuy rằng hành động thì tốt nhưng mà ăn nói thế thì sớm gì bên cạnh cũng có ngày có chuyện . Cuộc sống tốt nhất là không nên bon chen và giành giật quá nhiều , chỉ cần sống bình yên là quá đủ . Tất cả những thứ gì thuộc về tôi thì sẽ mãi mãi là của tôi , dù có tìm kiếm hay trốn tránh thì cũng vẫn như thế thôi . -Chưa có ai cả , đây là giường của anh mà .-Thế sao tôi lại được nằm , được ngồi và ăn ở đây ? Anh chỉ mới quen tôi trong một lúc mà anh đã biểu hiện như thế thì làm sao mà tôi tin những lời anh nói được chứ . Tôi tức giận nhìn anh ta chằm chằm .-Em có tin vào tình yêu sét đánh không ?Hoàng vừa nói vừa dí cái mặt đầy baby của mình vào mặt tôi . -Không . -Thế thì anh sẽ chứng minh cho em thấy thế nào là tình yêu sét đánh .Hoàng cười và nhìn tôi một cách đầy mờ ám . “Em ơi đừng tin nó lừa đấy , nó ở nhà quê có vợ rồi . í ì i . Yêu anh đi nhà anh có đàn gà rù , thịt thịt thịt , chết lại vặt . Yêu anh đi nhà anh có đàn gà rù chết lại vặt chết lại vặt . ”Tiếng chuông điện thoại độc đáo của Hoàng vang lên . công nhận là chủ nhân sao thì chuông điện thoại nó cũng thế là không sai .-Gì vậy chú em ?-Thôi , anh đang còn bận . Hoàng nói điện thoại-Bận cái con khỉ , mau đưa tôi về .Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt căm thù .-Gấp thế à ? ừ thì chờ anh nhá . 20 phút nữa anh sẽ có mặt tại chỗ các chú . Hoàng làm ra vẻ đăm chiêu . -Anh đi đâu ? Tôi chống hai tay vào hong và hỏi dù rằng tôi đang ngồi trên giường . -Anh đi có việc , mà sao em lại hỏi anh như vợ hỏi chồng mỗi lần chồng đi chơi thế nhở ?Hoàng cười gian xảo . Nhưng mà nhìn cái mặt ấy tôi lại muốn cho một cước lắm lắm luôn . Chỉ là vì tôi đang ở nhà hắn nên tôi không dám động thủ mà thôi . Chứ tôi thề lấy danh dự của mình , khi ra khỏi nhà hắn thì tôi sẽ cho hắn 1 trận vì dám bặt nạt con gái nhà lành . Hừ bực mình quá . -Thứ nhất , tôi không phải vợ của anh . Thứ hai , đưa tôi rời khỏi đây . Tôi bực mình nói lớn . -Ừ thì ok , em đi đây với anh rồi tí xong việc anh đưa em về nhà . Hoàng có vẻ cũng xuôi xuôi rồi .-Thế thì còn được .Tôi giả vờ nói thế chứ thực ra tôi đang mừng chết đi được . Gì chứ thoát ra được khỏi ngôi nhà với chủ nhân điên điên thế này thì dù có đi tới chân trời cuối bể tôi cũng đi đấy chứ . Ơ nhưng mà hình như hơi lạc chủ đề rồi thì phải ? đi tới chân trời cuối bể ư ? còn lâu . Có nằm mơ hay tưởng tượng thì tôi và anh ta cũng thể không đi chung một con đường .
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương