=================
Giữa trưa hôm sau, máy bay vững vàng đáp xuống sân bay Bắc Kinh sầm uất.
Đoàn Triết vốn muốn ở lại vùng Thục Xuyên cùng Lâm Nhất đi chơi mấy ngày, nhưng hiện thực tàn khốc là hắn chỉ xin nghỉ mỗi ngày thứ hai và thứ ba. Đối với chuyện này Lâm Nhất rất hào phóng tỏ vẻ: "Không nên trì hoãn chức trách trị bệnh cứu người."
Hai người ra khỏi đại sảnh sân bay, chìm đắm trong ánh nắng tươi đẹp của mùa đông phương bắc sau một thời gian dài.
Bọn họ không trực tiếp về thẳng nhà Lâm Nhất mà ghé qua cửa hàng mắt kính trước, sau đó lại tạt sang nhà Đoàn Triết một chuyến. Lâm Nhất bắt tréo chân ngồi trên giường nhìn Đoàn Triết lần lượt cho quần áo vào túi du lịch, rảnh rỗi buông lời mát mẻ: "Chuyển tới chuyển lui không thấy mệt sao?"
Đoàn Triết không còn hơi sức phản bác.
Thật lòng mà nói thì đúng là mệt. Nếu tính luôn chuyến hiện tại, chiếc túi du lịch của hắn đã ra vào cửa nhà Lâm Nhất tổng cộng bốn lần.
Thấy hắn không trả lời, Lâm Nhất chậm rãi nói tiếp: "Bớt làm chuyện thừa thãi đi."
Áo sơ mi trong tay bị Đoàn Triết vò đến nhăn nhúm. Hắn thừa nhận, trong khoảng thời gian này bản thân đúng là làm không ít chuyện dư thừa ngu xuẩn.
Bác sĩ Đoàn nghiến răng nuốt cục tức vào bụng, Lâm Nhất không tận hưởng được lạc thú mỉa mai bèn đại phát từ bi buông tha cho hắn, đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc Đoàn Triết xách túi bước ra đã thấy Lâm Nhất ngồi xổm trước đầu đọc CD, không biết đang loay hoay làm gì. Hắn thả túi xuống sàn, bất an tiến lại gần anh.
Hắn vừa thấy tội lỗi vừa có chút thấp thỏm.
Trong đầu đọc đĩa kia đang chứa một chiếc đĩa CD có lực sát thương không thua gì bom B52.
"Dọn xong rồi à?" Lâm Nhất hỏi hắn.
Đoàn Triết thấp giọng đáp: "Ừ."
"Kéo anh dậy đi." Lâm Nhất vươn tay ra, "Chân cẳng tê hết rồi."
Đoàn Triết nắm tay anh kéo về phía mình, Lâm Nhất rất phối hợp trực tiếp nhào thẳng vào lòng hắn.
Thời gian trôi qua cực kỳ thong thả giữa cái ôm đầy yên tĩnh này.
Sau một lúc lâu Đoàn Triết mới phá vỡ yên lặng, hỏi Lâm Nhất: "Chân còn tê không?"
Lâm Nhất gật gật đầu, "Còn".
Đoàn Triết nói: "Thế lại ôm thêm một lát."
Lâm Nhất bật cười thành tiếng, đẩy cái ôm buồn nôn này ra: "Dọn xong rồi thì đi thôi, anh đói bụng."
Đoàn Triết không nhúc nhích cũng không nói gì, chỉ bày ra dáng vẻ do dự muốn nói lại thôi. Lâm Nhất ngồi máy bay cả buổi chỉ uống được nửa ly nước lọc, lúc này thật sự đói gần chết liền mất kiên nhẫn nhíu mày: "Có gì nói thẳng đi xem nào."
"Anh..." Đoàn Triết cẩn thận quan sát sắc mặt anh, ngập ngừng hỏi, "Hai người quen biết nhau như thế nào?"
Lâm Nhất lại ngồi xổm trước máy đọc đĩa, rút chiếc CD bên trong ra. Trên bìa đĩa trắng tinh chỉ có ba chữ viết bằng bút nét đậm: Trình Thanh Lộ.
"Không tính là quen biết." Anh cúi đầu nhìn chiếc đĩa, trầm mặc vài giây mới mở miệng, "Nhưng có lẽ anh là người cuối cùng nhìn thấy cô ấy."
Đoàn Triết ngẩn người thật lâu mới hoàn toàn hiểu hết ý Lâm Nhất muốn nói. Hắn mở to mắt, không tin được mà thốt lên: "Buổi hòa nhạc đó... Anh cũng có mặt?"
Lâm Nhất không phủ nhận. Anh ngẩng đầu nhìn Đoàn Triết, đưa chiếc CD trong tay cho hắn: "Tuy rằng anh đi chậm, nhưng em lại đến rất kịp thời. Cả hai lần đều rất kịp thời."
Những lời này cực kỳ ngắn gọn nhưng bao hàm lượng tin tức lớn kinh người. Đoàn Triết nhìn anh nửa ngày mà không bật ra nổi một chữ.
Lâm Nhất đứng lên, nắm tay trái hắn nhét chiếc đĩa CD vào.
Anh từng một lần suy nghĩ, nếu ngày hôm đó mình chú ý đến vẻ dị thường lúc Trình Thanh Lộ rời đi, có lẽ đã kịp thời ngăn cản bi kịch diễn ra.
Nhưng anh đã không chú ý.
"Chắc cô ấy thật sự rất muốn xem anh kéo đàn cello một lần nữa đấy." Lâm Nhất cụp mắt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Cho nên mới đưa em đến bên cạnh anh."
Đoàn Triết tìm hộp đựng CD, thả chiếc đĩa vào rồi cất lại lên giá đĩa, đoạn chôn mặt vào hõm cổ Lâm Nhất, hai tay vòng qua eo anh.
"Thật ra em... rất yếu đuối." Hắn hít sâu một hơi, run rẩy thở hắt ra, "Lúc Trình Thanh Lộ qua đời, em đã tự hoài nghi bản thân rất lâu."
Không chỉ hoài nghi, hắn còn chạy trốn.
Hắn rời khỏi khoa Tâm thần, sau đó bỏ chạy khỏi mảnh đất mình đã sinh sống hơn hai mươi năm, mãi đến khi cho rằng bản thân đã hoàn toàn "bình phục" mới dám trở về đối mặt với tất cả mọi chuyện.
Nhưng thời điểm bị nhốt cùng Lâm Nhất trên núi, hắn lại là người lựa chọn bỏ cuộc sớm hơn cả anh. Không phải hắn cứu Lâm Nhất, mà chính dục vọng cầu sinh của Lâm Nhất đã cứu sống cả hai người.
"Lâm Nhất, xin anh đừng yên lặng không nói một lời mà..." Đoàn Triết dừng một chút, lại siết chặt cánh tay mình hơn, "Đừng rời bỏ em."
Lâm Nhất bị hắn siết tức cả ngực: "Nghe thử xem, đây là lời mà chuyên gia tâm lý nên nói hay sao hả?"
Đoàn Triết rầu rĩ nhắc lại: "Em là Đoàn Triết."
Lâm Nhất không phân biệt nổi hắn đang khó chịu thật hay đang cố tình tỏ vẻ yếu thế cho mình xem, nhưng bộ dạng tủi thân này thật sự khá buồn cười, may mà anh cố gắng nhịn xuống được.
"Rồi, rồi." Anh giơ tay vỗ nhẹ lưng Đoàn Triết, dùng bảy phần bất đắc dĩ ba phần chiếu lệ mà dỗ dành, "Biết rồi, em là Đoàn Triết."