=================
Kịch bản phát triển không khác những gì Lâm Húc Bình đã dự báo, drama ngoạn mục xuất sắc của giới giải trí chưa bao giờ thiếu, chỉ hai tuần sau, những lời xì xầm về đề tài Bạch Nghiên Sơ ngoại tình nhanh chóng mai danh ẩn tích cùng anh ta, hoàn toàn rời khỏi ánh mắt đại chúng.
Lâm Nhất cũng trở lại với guồng quay công việc, hạ tuần tháng hai, Thẩm Hòe Tự chọn ra một ngày hiếm hoi Đoàn Triết và Kỷ Xuân Sơn cùng không tăng ca, hẹn cả bốn người cùng đi ăn bữa tối.
Thời điểm Lâm Nhất đặt chân đến nhà hàng, ba người kia đã tới trước được một lúc, đang ngồi trên bàn trò chuyện câu được câu không.
Nhà hàng này tọa lạc trong một công viên ở vị trí hơi hẻo lánh, từ bên trong có thể thưởng thức trọn vẹn cảnh hồ nước qua một mặt tường lát toàn bộ bằng kính trong suốt từ trần xuống sát đất. Lâm Nhất đi xuyên qua một khoảng không gian hoa cỏ xanh tươi chủng loại phức tạp, dựng hộp đàn vào góc tường bên cạnh chỗ ngồi, vừa cởi áo khoác vừa đánh giá phong cách trang trí nội thất lãng mạn của nhà hàng rồi ném ra một lời dạo đầu khá kỳ quặc: "Chỗ này chắc do Kỷ Xuân Sơn tìm đúng không?"
Đoàn Triết đáp "Ừ" một tiếng, thuận tay kéo ghế dựa ra cho anh.
"Nó vốn rất thích cái kiểu... Từ đấy gọi là gì nhỉ?" Lâm Nhất móc áo khoác vào lưng ghế, ngửa đầu suy nghĩ vài giây rồi vờ vịt bày ra vẻ bừng tỉnh, "À, nhà hàng có bầu không khí."
Thẩm Hòe Tự đang chuẩn bị lên tiếng chào hỏi Lâm Nhất, nghe vậy chậm rãi quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Lời này vừa nghe thì không sao, nhưng sau đó kiểu gì cũng phải suy nghĩ lại nhiều chút.
Loại nhà hàng có bầu không khí luôn là lựa chọn hẹn hò lý tưởng của các cặp tình nhân.
Kỷ Xuân Sơn nhận ra ánh mắt lạnh căm của bà xã đang hướng về mình, vội vàng đẩy thực đơn ra trước mặt Lâm Nhất với ý đồ dùng nó lấp kín cái miệng hay đổi trắng thay đen của anh: "Anh xem thử có gì muốn ăn không, vừa rồi chỉ mới gọi sơ mấy món thôi."
Lâm Nhất không thèm liếc lấy một cái, bất mãn hỏi: "Anh thích ăn gì chẳng lẽ cậu không biết?"
Kỷ Xuân Sơn cảm giác mình đang bị ánh mắt bên cạnh lăng trì.
Hắn ta nhìn sang Đoàn Triết hy vọng đối phương ra tay cứu viện một phen, sau đó lập tức nghẹn họng.
Đồ chết tiệt kia đang thản nhiên cắm mặt chơi Anipop.
Kỷ Xuân Sơn hắng giọng một phát, nỗ lực lái đề tài về đúng quỹ đạo: "Em còn chưa chính thức giới thiệu ——"
"Khỏi giới thiệu." Lâm Nhất không hề khách khí cắt ngang, "Bọn anh gặp nhau ở Hòa An rồi."
Nói rồi anh dời ánh mắt về phía Thẩm Hòe Tự, ngữ khí mềm mại đi rất nhiều: "Hôm đó thật ngại quá, có phải tôi ăn nói nặng lời lắm không?"
Thẩm Hòe Tự lắc đầu: "Không sao, anh đừng để ý."
Cậu ta cầm chiếc hộp nhung vuông màu đỏ trên bàn đưa cho Lâm Nhất: "Tôi có chuẩn bị một phần quà gặp mặt, chẳng biết có vừa ý anh không nữa."
Lâm Nhất khá ngạc nhiên vì độ chu đáo của đối phương bèn giơ tay ra nhận lấy. Bên trong hộp là một chiếc đồng hồ quả quýt cơ học, mặt đồng hồ khắc hoa văn chạm rỗng tinh xảo rất có phong cách cổ điển, vừa nhìn đã biết là giá trị không nhỏ.
"Nghe nói lúc các anh mặc lễ phục lên sân khấu không thể đeo đồng hồ, nhưng có thể mang theo đồng hồ bỏ túi." Thẩm Hòe Tự nói, "Có điều tôi chỉ là dân tay ngang không hiểu gì, chọn đại một chiếc nhìn thuận mắt thôi."
"Để cậu tốn kém rồi." Lâm Nhất đóng nắp hộp lại, khẽ liếc Đoàn Triết một cái, mỉm cười, "Không hổ là bạn chơi thân từ nhỏ, đến tặng quà lần đầu cũng tặng giống y như nhau."
Thấy anh cường điệu nhấn mạnh bốn chữ "chơi thân từ nhỏ", Đoàn Triết ngồi một bên hóng drama không ngờ lửa xém đến cả chỗ mình, bèn vội vàng mở miệng dời đề tài: "Hôm nay anh về trễ thế, thu âm không thuận lợi sao?"
"Không." Lâm Nhất đáp, "Nói thêm chút chuyện với Dương Khoan thôi."
Anh không tiếp tục làm khó dễ khiến cả Kỷ Xuân Sơn lẫn Đoàn Triết cùng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng không khí trên bàn tiệc tức khắc lạnh đi trông thấy.
"Không có." Đoàn Triết và Kỷ Xuân Sơn đồng thanh đáp.
Lâm Nhất không thèm nhịn mà cười to thành tiếng. Từ thời khắc bước vào nhà hàng anh đã chú ý, hai người kia hầu như không hề nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Thanh niên hơn ba mươi tuổi đầu mà vẫn ấu trĩ không chịu nổi.
"Cãi nhau gì đâu." Sắc mặt Kỷ Xuân Sơn vẫn tự nhiên như thường, nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, "Cậu ta cảm ơn em còn không kịp, dù sao em cũng là người đưa cho tấm vé đi xem hòa nhạc định mệnh mà lại."
Đoàn Triết lẳng lặng đặt miếng sườn cừu chuẩn bị cho vào miệng xuống đĩa.
Kỷ Xuân Sơn không biết gì về chuyện Lâm Nhất suýt chết hai lần, Đoàn Triết hiểu lý do hắn ta bất mãn với mình, nhưng nói đi nói lại vẫn cực kỳ uất ức. Hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa nâng mắt lên liếc Kỷ Xuân Sơn.
"Suýt nữa thì quên." Đoàn Triết rút một tờ khăn giấy lau lau khóe miệng, bình tĩnh đặt câu hỏi, "Phí đặt phòng hôm họp lớp, bao giờ mới định trả cho tôi đây?"
Thẩm Hòe Tự suýt nữa phun ngụm bia trong miệng ra ngoài.
"Họp lớp gì kia?" Lâm Nhất ngồi một bên hiếu kỳ hỏi.
"Bao nhiêu tiền." Kỷ Xuân Sơn thức thời cầm di động lên chuẩn bị giao phí bịt miệng.
"Không nhớ, cứ liều liệu mà đưa." Đoàn Triết lại gắp sườn cừu lên, chậm rãi nói, "Dù sao cũng là đêm định mệnh rất có ý nghĩa, đưa ít quá cũng không hợp lý đâu."
- -------------------
Lời tác giả:
Có cái easter egg. Thời gian xảy ra chương này trong truyện là ngày 23 tháng 2 năm 2023, cũng là ngày chính văn của《 Sao Rơi 》 kết thúc ngoài hiện thực.
—
Giải thích xíu, vụ "họp lớp" là một tình tiết bên bộ "Sao Rơi", hôm đó là ngày họp lớp cấp 3 ở khu du lịch suối nước nóng đồng thời là ngày anh Kỷ và anh Thẩm chính thức tái hợp nên ông đốc tờ hào phóng nhường phòng khách sạn mình đặt trước cho 2 thằng bạn "tâm sự xuyên đêm", bây giờ trở mặt rồi mới lôi ra nắm tóc đe dọa nhau =))))
Quả là cuộc hội ngộ thế kỷ, quan hệ tay bốn xuất sắc hơn cả bùng binh dù cặp nào ra cặp đó méo có cái bùng binh nào ở đây cả