===========================
Đoàn Triết ngồi trên bậc tam cấp trước cửa nhà cũ Lâm Nhất, ngẩng đầu nhìn lên vài ngôi sao thưa thớt trên bầu trời đêm.
Trước đó hắn có đi một chuyến đến nhà của Lâm Nhất ba mươi ba tuổi trong trí nhớ. Khoảng sân từng được hắn trồng đầy hoa nguyệt quý đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, chủ nhân ngôi nhà cũng đổi thành một cặp vợ chồng trung niên xa lạ.
Thật ra căn biệt thự này cũng có chút ít thay đổi nhỏ không đáng kể, tuy rằng trước sân chỉ bày một bộ bàn ghế gỗ, nhưng căn cứ theo tình trạng vệ sinh sạch sẽ, có thể phán đoán nơi này có lẽ vẫn còn người sinh sống.
Đoàn Triết muốn thử vận may một phen.
Đồng hồ đã nhích quá 0 giờ, bên ngoài cánh cổng sắt có tiếng người và tiếng bước chân vọng tới, hắn vừa định đứng dậy xem đã trông thấy Bạch Nghiên Sơ đỡ một cánh tay Lâm Nhất đẩy cửa bước vào trong.
Bạch Nghiên Sơ ngạc nhiên hỏi: "Cậu là ai?"
Ánh mắt Đoàn Triết rời khỏi gương mặt kinh ngạc của đối phương mà nhìn về phía người con trai cao gầy bên cạnh.
Lâm Nhất cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Tuy trước đó đã dự tính đến khả năng xấu nhất này, nhưng tận mắt trông thấy vẫn khiến lồng ngực đè nén khó chịu hơn trong tưởng tượng quá nhiều.
Là hắn tự mình dạy Bạch Nghiên Sơ cách chăm sóc cho Lâm Nhất, cuối cùng bản thân đã thật sự biến thành vai phụ pháo hôi thúc đẩy đoạn kết các nhân vật chính đoàn viên hạnh phúc bên nhau.
Đoàn Triết đứng dậy, đang chuẩn bị tìm cớ chống chế đi nhầm nhà thì một đoạn nhạc chuông piano chợt vang lên phá vỡ bầu không khí xấu hổ trong sân.
Bạch Nghiên Sơ cúi đầu nói với Lâm Nhất: "Chờ anh nghe điện thoại đã."
Hình ảnh quá mờ ám, giọng điệu quá dịu dàng, Đoàn Triết cảm thấy một giây đứng đây dài bằng cả năm, hai mắt cũng không biết nên nhìn vào đâu cho phải.
Nhưng câu tiếp theo của Bạch Nghiên Sơ khiến hắn phải ngẩng phắt đầu lên khỏi cơn bối rối.
"Chắc chị dâu em gọi đấy."
Bạch Nghiên Sơ móc điện thoại từ túi áo ra xem thử, người gọi đến quả đúng là Trương Tình.
Lâm Nhất đẩy anh ta ra lảo đảo đi về phía trước mấy bước, Bạch Nghiên Sơ vừa ấn nút nhận điện thoại vừa hoảng hốt kêu lên: "Này, coi chừng té ngã."
Đoàn Triết còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay Lâm Nhất đã duỗi tới, ấn lên ngực hắn cách lớp vải áo màu đen.
Trương Tình gọi mấy tiếng trong điện thoại mới kéo được Bạch Nghiên Sơ hoàn hồn trở về.
"Anh vừa đưa cậu ấy về nhà rồi."
"Cậu ấy lớn như thế, làm sao anh quản lý nổi."
"Ừ, em yên tâm."
Anh ta trao đổi ngắn gọn vài câu với Trương Tình rồi cúp máy.
Quan hệ giữa Lâm Nhất và Bạch Nghiên Sơ tính ra còn thân thiết hơn với anh trai ruột Lâm Thâm, anh ta cũng biết anh không thích phụ nữ nhưng chưa từng nghe nhắc đến chuyện đối phương đang kết giao với ai bao giờ.
Tình huống này cũng nằm ngoài dự đoán của Đoàn Triết, nhưng hiện giờ không không phải lúc để ý nhiều chuyện như thế, hắn vừa vươn tay kéo Lâm Nhất vào lòng vừa hỏi Bạch Nghiên Sơ: "Sao lại để anh ấy uống nhiều thế này?"
Một câu mang theo rất nhiều ý chất vấn nghe cực kỳ chói tai, Bạch Nghiên Sơ hơi khựng lại một chút, cuối cùng vẫn cố duy trì phép lịch sự tối thiểu: "Công ty tổ chức tiệc sinh nhật nên em ấy có uống một chút."
Tiệc sinh nhật của công ty à...
Đoàn Triết cúi đầu nhìn người trong ngực mình, Lâm Nhất không bị thương dây thần kinh tay đã trở thành một nghệ sĩ cello xuất sắc đúng như mơ ước thuở nhỏ.
"Anh vất vả rồi."
Thấy Bạch Nghiên Sơ vẫn mờ mịt như cũ, Đoàn Triết đành bổ sung thêm: "Cảm ơn đã đưa anh ấy về."
Đưa em trai xỉn quắc cần câu về nhà là chuyện hiển nhiên phải làm, cho nên những lời hắn nói nghe cũng cực kỳ chói tai. Nhưng cục diện trước mắt nếu còn ở lại chỉ thêm phần xấu hổ, Bạch Nghiên Sơ không thèm quan tâm đến cậu trai bất lịch sự kia nữa, chỉ quay sang hỏi Lâm Nhất: "Lâm Nhất, anh về nhà nhé?"
Lâm Nhất làm như không nghe thấy, chỉ bận vùi mặt vào cổ Đoàn Triết hăng say hít ngửi.
Hương vị rất quen, nhiệt độ cơ thể cũng rất quen.
Anh nâng cả hai tay lên ôm lưng Đoàn Triết.
Tình huống càng lúc càng trở nên xấu hổ hơn.
"Anh ấy uống nhiều quá, để tôi đưa vào nhà cho." Đoàn Triết chừa cho Bạch Nghiên Sơ cái bậc thang.
Một tay hắn ôm eo Lâm Nhất, vừa xoay người một cái lập tức phải khựng lại: Cửa chính biệt thự không biết từ lúc nào đã đổi thành khóa mật mã.
Đoàn Triết cảm giác ánh mắt dò xét phía sau đang xoáy chặt vào lưng mình.
Hắn nghiến răng nhập vào sáu số 1, cảm tạ trời đất, mật mã nhà Lâm Nhất vẫn không thay đổi. Đoàn Triết kéo cửa, sau đó quay đầu đã thấy Bạch Nghiên Sơ vừa vặn bước ra khỏi cánh cổng sắt.
Hắn dìu Lâm Nhất cùng bước vào trong nhà, thuận tiện giữ tay nắm cho cửa khóa lại.
Vì phải tham gia tiệc sinh nhật nên tối nay Lâm Nhất mặc một bộ âu phục kiểu dáng thoải mái màu xanh xám được đặt may riêng, chất liệu vải rủ cực kỳ tốt có hiệu ứng bóng nhẹ dưới ánh sáng. Diện mạo anh vốn không có tính công kích, lại ăn mặc phục sức kiểu này càng khiến đường nét khuôn mặt mềm mại lên thêm.
Đoàn Triết ôm anh đứng cạnh cửa một lúc, hắn giơ tay sờ lên tóc đối phương, nhẹ giọng hỏi: "Có còn nhớ tôi là ai không?"
Lâm Nhất ngẩng đầu, mở to đôi mắt say lờ đờ mê mang nhìn hắn.
Đoàn Triết mỉm cười: "Không nhớ à?"
Lâm Nhất mím môi yên lặng, lát sau mới bật ra một câu đầy mùi rượu: "Đồ lừa đảo."
"Lừa đảo?"
"Không phải chính cậu nói... Sẽ có một người, liều lĩnh, không màng tất cả, chạy tới yêu tôi sao?" Lâm Nhất vươn tay đánh hắn một cái, "Tôi yêu lấy chính mình rồi đấy, người đâu?"
May mà Đoàn Triết vốn đứng dựa nào cửa, nếu không đã bị anh đập cho ngã lảo đảo rồi.
"Tôi chờ đến mức..." Lâm Nhất nhíu mày bất bình, "Già luôn."
Ngón cái Đoàn Triết vuốt phẳng vết nhíu giữa chân mày anh ra: "Anh già chỗ nào đâu?"
Lâm Nhất chớp chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên đổi trọng điểm: "Sao cậu không già đi chút nào thế?" Sau đó tự cân nhắc vài giây rồi tìm cho mình một lý do rất hợp lý, nói như đã ngộ ra, "À phải, chắc tôi đang nằm mơ."
Dáng vẻ say rượu của anh vừa đáng yêu vừa buồn cười làm Đoàn Triết không nhịn được cười thành tiếng, hỏi anh: "Hôm nay uống bao nhiêu rồi?"
Lâm Nhất giơ lên ba ngón tay, "Ba... ba..."
Đoàn Triết trợn to mắt: "Ba cân?"
Tửu lượng của Lâm Nhất thế mà so tay ngang ngửa với Thẩm Hòe Tự cơ á?
Lâm Nhất lắc đầu, lắp bắp nói cho hết câu: "Ba, chai, bia."
Đoàn Triết: "..."
Chỉ ba chai bia đã xỉn thành đồ ngốc thế này rồi.
Hắn ôm eo Lâm Nhất, thấp giọng khuyên nhủ: "Đi nghỉ trước đi, anh uống say rồi."
Lâm Nhất "Ừ" một tiếng rồi để hắn dìu đi thêm một đoạn, đến vị trí gần cầu thang, đột nhiên anh lại bám chặt lan can không chịu buông tay, miệng lẩm bẩm: "Không... Không..."
Con ma men này còn biết xấu hổ cơ đấy.
Bác sĩ Đoàn cũng không phải kiểu người tranh thủ lợi dụng người ta không tỉnh táo mà làm bậy, hắn kiên nhẫn giải thích: "Để tôi đỡ anh lên lầu ngủ, tự đi dễ ngã lắm."
"Không, không ở tầng hai." Lâm Nhất tuy nói líu cả lưỡi nhưng cánh tay duỗi ra rất dứt khoát, chỉ về một hướng khác, "Tôi, ở dưới tầng một."
Đoàn Triết nghe vậy sững cả người, nụ cười trêu chọc bên môi dần dần biến mất, cứ thế bị Lâm Nhất ngả nghiêng kéo về phía căn phòng ngủ hiện giờ anh đang sử dụng.
Cũng chính là căn phòng trước đây hắn từng ở.
Đối với hắn mà nói, thời gian rời khỏi căn phòng này còn chưa đến một ngày, nhưng cách trang trí và đồ đạc bày biện bên trong hoàn toàn khác là minh chứng hùng hồn nhất cho thấy bao nhiêu năm tháng đã trôi đi.
Tuy tương lai có thay đổi nhưng những thói quen nhỏ nhặt của Lâm Nhất thì vẫn giữ y nguyên. Đoàn Triết bước đến tủ đầu giường, cầm lên một chiếc hộp thiếc đựng đồ nho nhỏ. Hắn mở nắp hộp ra rồi lập tức bật cười.
Cả căn biệt thự này lẫn chiếc đàn cello trị giá cũng phải đến trăm vạn, nhưng chủ nhân ngôi nhà lại cất giấu ba mươi bảy nhân dân tệ trong hộp thiếc như cất giữ kho báu.
Hắn không kịp cảm khái quá lâu, bởi vì Lâm Nhất đã vội vàng nhào đến giật phắt lấy chiếc hộp trong tay hắn.
"Không được lấy." Lâm Nhất nói.
Người nọ đến đứng cũng đứng không vững khiến Đoàn Triết phải giữ chắc anh vào lòng, dùng giọng điệu dịu dàng cưng nựng: "Ừ, không lấy của anh."
Hắn yên tĩnh đối diện Lâm Nhất một lát rồi giơ tay tháo mắt kính xuống, chỉ trong một phút chốc mà nhịp tim anh bỗng rối loạn, lúc đối phương tiến sát lại gần đồng thời nhắm chặt mắt lại.
Hộp thiếc tuột khỏi tay rơi xuống sàn nhà phát ra một tiếng giòn vang, ba mươi bảy tệ được giữ như kho báu rơi tung tóe, nhưng lúc này Lâm Nhất không còn tâm trí đâu mà lo lắng cho chúng nữa.
Đoàn Triết vừa hôn lên môi anh.
Cảm giác đáng lẽ phải rất xa lạ nhưng lại quen thuộc dị thường, đầu óc Lâm Nhất lập tức trống không, đôi tay tự giác ôm vòng qua cổ Đoàn Triết. Anh đang say rượu nên động tác này hoàn toàn xuất phát từ ký ức cơ thể, nhịp thở Đoàn Triết đột ngột tăng lên, giữ chặt gáy anh áp người xuống giường.
Vệt ửng đỏ từ mặt và cổ Lâm Nhất lan tràn xuống tận bên dưới, tầm mắt Đoàn Triết dừng trên nút áo sơ mi thứ nhất, đè thấp giọng hỏi: "Có biết tôi là ai không?"
Lâm Nhất ngửa đầu, ánh mắt mơ màng vương vất chút thơ ngây: "Đoàn... Đoàn..."
Tâm trạng Đoàn Triết khá phức tạp, chẳng qua chỉ là một cuộc gặp gỡ bèo nước ngắn ngủi từ mười tám năm trước, đối phương không nhớ rõ tên mình là chuyện hoàn toàn bình thường.
Lần này chậm rãi khiến anh nhớ kỹ là được.
"Tôi là ——"
"Đoàn," Lâm Nhất nhìn thẳng vào hắn, đôi môi bị hôn sưng đỏ ướt át khẽ hé mở, "Chú Đoàn."
Cổ họng Đoàn Triết nghẹn cứng.
Đây không phải câu trả lời mà hắn mong muốn, đáp án này thậm chí còn mang theo chút cảm giác tội lỗi khó nói thành lời.
Nhưng hắn chỉ là một kẻ phàm tục.
Hắn cứng đến phát đau.
Đoàn Triết cúi đầu ngậm lấy bờ môi anh, hai tay hấp tấp nửa cởi nửa kéo bộ âu phục màu xanh xám thoạt nhìn cực kỳ đắt tiền kia ra.
*
Đặc biệt là...
Lâm Nhất xốc chăn lên liếc mắt một cái rồi lập tức kéo kín như cũ, mấy dấu vết trên ngực và đùi mình quả thực trông phát ghê người.
Phần ký ức rách nát tối hôm qua cũng chậm rãi hiện lên rõ mồn một.
Anh và người nọ trần truồng quấn lấy nhau trên giường.
Anh bám cả hai chân lên eo hắn.
Anh nằm dưới thân hắn, ngửa đầu phóng túng rên rỉ.
Anh bấu chặt vào lưng hắn, khàn giọng ra lệnh "Nhanh nữa lên"...
Lâm Nhất điên cuồng vò loạn mái tóc vốn đã rối bù như tổ quạ của mình. Bản thân anh đã cống hiến cả tuổi thanh xuân cho đàn cello, bao nhiêu năm nghiêm túc thủ thân như ngọc chưa từng ra đường trêu hoa ghẹo nguyệt, không thể tin nổi thế mà có một ngày mình lại mất zin vì cồn.
Không, tất cả là tại giấc mơ kỳ quặc giữa trưa hôm qua.
Anh mơ thấy mình bị bệnh tật tra tấn, mơ thấy mình và người đó yêu nhau, mơ thấy hắn cứu anh khỏi tuyệt cảnh hai lần, mơ thấy hắn trồng cho anh cả một vườn đầy hoa nguyệt quý.
Tất thảy những đau đớn và rung động đều rất chân thật, chân thật đến mức không thể phân biệt rõ mình đang ở ngoài hiện thực hay ở trong mơ.
Nhưng mà...
Chuyện xảy ra tối hôm qua không phải là mơ sao?
Lâm Nhất lại xốc chăn lên nhìn thân thể trần như nhộng của mình lần nữa, sau đó nhắm hai mắt trùm chăn che kín đầu.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Lâm Nhất bò dậy khỏi giường sau khi đã chuẩn bị tâm lý thật vững vàng, lúc này mới trông thấy trên tủ đầu giường xuất hiện nửa cốc nước lọc. Anh nhặt đại một cái áo lên mặc vào, cầm cốc nước ra khỏi phòng ngủ, sau đó bị tiếng lộc cộc ầm ĩ ngoài sân lôi kéo lực chú ý.
Lâm Nhất duỗi tay đẩy cửa chính.
Một bóng dáng quen thuộc nhanh chóng lọt vào tầm mắt, cùng với chiếc áo thun trơn cổ tròn màu đen cũng quen thuộc không kém.
Chuyện tối hôm qua xem ra không phải mơ thật rồi.
Đoàn Triết dừng công việc cuốc xẻng dưới tay, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Ngủ có ngon không?"
Ánh mắt hắn quá trắng trợn làm Lâm Nhất phải chột dạ kéo chặt cổ áo, thuận tiện che khuất dấu hôn chói lọi trước ngực, hỏi ngược lại hắn: "Cậu đang làm gì đấy?"
Khoảng sân nhà anh hiện giờ đã là một đống hỗn độn, khắp nơi ngổn ngang gạch vỡ đất vụn nhếch nhác không chịu nổi.
"Trồng lại vườn nguyệt quý cho anh một lần nữa." Đoàn Triết dựa cây xẻng sắt vào ven tường, quơ quơ nửa điếu thuốc trên tay, "Hút không?"
Một lần nữa...
Lâm Nhất ngẩn người mất vài giây mới đáp: "Tôi không hút thuốc lá."
Đoàn Triết nhướn mày, tuy tửu lượng rất nát, nhưng ít nhất đã bớt được một tật xấu là hút thuốc lá.
Hắn dụi tắt điếu thuốc, phủi phủi bụi đất trên tay rồi hỏi Lâm Nhất: "Có đói bụng không? Trưa nay muốn ăn gì nào?"
Giọng điệu rất tùy ý khiến Lâm Nhất hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác như đã chung sống cùng hắn lâu thật lâu. Anh khập khiễng bước đến bên cạnh Đoàn Triết, thử vươn bàn tay ra áp lên lồng ngực ấm áp của hắn.
"Sao cậu... không thay đổi chút nào thế?"
Đoàn Triết đặt tay mình lên mu bàn tay anh.
Thực ra vẫn có chút thay đổi nho nhỏ.
Cặp đồng hồ đôi của hắn và Lâm Nhất, cả món quà chuẩn bị cho sinh nhật lần thứ ba mươi ba đã biến mất theo dòng thời gian thay đổi rồi.
Không biết Lâm Nhất còn có nhớ rõ câu chuyện mình từng kể cho anh trước giờ đi ngủ hay không.
"Chuyện dài lắm."
Lâm Nhất nhìn hắn không chớp mắt, dưới đáy mắt nổi lên một tầng hơi nước mông lung.
Đây là lần đầu tiên từ ngày bắt đầu có ký ức, anh gặp được một người, cũng chỉ duy nhất một người mà trong ánh mắt chỉ chứa đựng mỗi mình mình.
"Cậu còn tiếp tục bỏ đi nữa không thế?" Lâm Nhất buồn bực hỏi.
Đoàn Triết lắc đầu: "Không đi nữa." Hắn tùy tiện lau lau tay vào ống quần rồi dang cả hai tay ôm anh vào trong ngực, "Em đã nói rồi, tương lai sẽ có một người liều lĩnh không màng tất cả mà chạy tới yêu anh."
Cây cối tốt tươi, mặt trời xán lạn, trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh, mùi đất ẩm, mồ hôi và mùi hương của người yêu dấu.
Đoàn Triết vuốt ve tấm lưng run lên nhè nhẹ của Lâm Nhất, cất giọng trầm ổn kiên định: "Em tới rồi đây."
End.
—
Lời tác giả:
Tuy từ đầu đã có warning nhưng đến giờ tôi vẫn muốn nhắc lại thêm lần nữa:
Mấy chương ngoại truyện này là chuyện xảy ra ở thế giới song song, nhân vật chính cũng là người của thế giới song song chứ không phải hai vị trong chính văn đâu nha, thật ra mọi người có thể xem nó như một phần truyện ngắn độc lập luôn cũng được.
Trong thế giới chính văn Tiểu Đoàn chỉ ngủ trưa một giấc, nhưng ở một thế giới song song nào đó cậu ta thực sự bị xuyên về quá khứ, toàn bộ tình tiết trước khi xuyên và sau khi xuyên đều xảy ra ở thế giới đó. Mọi chuyện trong thế giới song song không hề liên quan đến thế giới thật, sẽ không ảnh hưởng gì đến tương lai của CP Đoàn - Lâm trong chính văn hết.
Câu chuyện ngắn này thực chất kể về quá trình một người xuyên về quá khứ + sắp xếp lại dòng thời gian + ngủ trước yêu sau, vì thời lượng không cho phép nên còn rất nhiều hố chưa lấp, nếu có chỗ nào thắc mắc không hiểu các bạn cứ hỏi dưới phần bình luận nhé.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi trong suốt câu chuyện này, quyển tiếp theo có lẽ là ABO cường cường gương vỡ lại lành, bao giờ mở hố tôi sẽ thông báo sau.
Hẹn gặp lại các bạn ở khu bình luận dưới tác phẩm mới!
—
Editor cũng muốn tán gẫu ngoài lề một chút,
Hôm trước ngồi chat sìmp truyện với một bạn thì tình cờ có nhắc đến tình tiết "Tính luôn cả ngoại truyện thì cái góc tường tội nghiệp đã bị bác sĩ Đoàn đào lên tổng cộng 3 lần" Hồi ở trong chính văn mình có giải thích 1 lần về thuật ngữ "đào góc tường" rồi, hôm nay sẽ phân tích thêm một xíu về chủ đích của mẹ ruột khi cài cắm chi tiết này vào truyện, có thể không đúng 100% ý bả nhưng mình nghĩ ý tưởng cũng phiên phiến như vậy á...
Lần cạy gạch sân nhà anh Lâm lần đầu tiên a.k.a. "đào góc tường lần thứ nhất" là để minh chứng cho quyết tâm về mặt tình cảm của ông đốc tờ, lúc này anh ta đã xác định rõ tình cảm của mình rồi, tuy đối phương vẫn còn nhớ thương người cũ (anh ta nghĩ vậy chứ thật ra là éo có) nhưng bác sĩ Đoàn rất quyết tâm tình iu của mình sẽ đả động Lâm mỹ nhân thôi, mình sẽ hành động cướp trên giàn mướp anh ý về từ tay người cũ bla bla bla kiểu vậy Xui sao lần đó đúng dịp Lâm mỹ nhân phát bệnh vì hiểu lầm ông đốc tờ không yêu thương gì mình, thành ra đổi thái độ một hai bắt anh ta lấp cái sân về như cũ, ông đốc tờ cũng hiểu lầm đối phương định quay lại với BNS nên lẳng lặng xuôi theo (giải thích với Tiểu Tự là "sửa lại góc tường đã đào của người ta" aka tuyên bố từ bỏ cuộc đua giật bồ với BNS).
Lần thứ hai, sau khi nhận rõ sự thật mình mới là người mang lại hạnh phúc nhất cho Lâm mỹ nhân, ông đốc tờ tỏ tình thành công và sau đó cái sân lại bị nạy gạch lên Lần "đào góc tường thành công" này mang đến cho Lâm mỹ nhân một vườn hoa nguyệt quý, cũng là ám chỉ hành động đó sẽ khiến cuộc đời anh Lâm bước sang một trang mới, một cuộc đời đẹp đẽ có thể nở hoa chứ không còn trống rỗng khô cằn như trong quá khứ.
Lần thứ ba trong ngoại truyện ở thế giới song song, tình hình khá là khách quan do tương lai Lâm mỹ nhân đã thay đổi → năm 32 tuổi không phải vào bệnh viện → không quen biết yêu đương với ông đốc tờ → vườn hoa biến mất theo. Ông đốc tờ, người duy nhất trong thế giới đó còn giữ ký ức về cả 2 tuyến thời gian bây giờ lại phải chủ động cạy sân gạch nhà bà xã lên. Có thể hiểu hành động này là "tự đào góc tường của chính mình" (ông đốc tờ trong giấc mơ của anh Lâm đã trồng hoa rồi, bây giờ ông đốc tờ ngoài hiện thực phải xóa cái sân đó đi rồi trồng một vườn hoa mới trên cái sân mới), hoặc cũng để ngụ ý là, sự xuất hiện của anh ta cùng với cái vườn hoa nguyệt quý mới làm cho cuộc đời Lâm mỹ nhân được trọn vẹn, vì theo một nghĩa nào đó thì chính anh ta là tác giả mang đến cuộc đời mới cho anh Lâm mà.
Phần giải thích hơi dài dòng lủng củng, cũng vì mình phải beta đến lần thứ 3 và có gợi ý từ khóa mới chú ý đến chi tiết "đào góc tường" này đó
Nói chung một phần lý do mình thích và có thể đọc đi đọc lại Đồ Hoa chính là ở mấy chi tiết nhỏ nhỏ như thế này nè, bởi vì phần lớn hình ảnh xuất hiện trong truyện hoặc hành động của nhân vật đều mang một chủ đích nào đó chứ không phải tự nhiên nó vậy, cho nên lần nào đọc lại cũng sẽ tìm thấy thứ gì đó mới mẻ mà trước đây nhìn không ra (chứ không phải tôi bị ông đốc tờ thao túng tâm lý phải lấy truyện ra coi lại đâu oan quá ạ ). Tính mình đọc xong mấy thứ thú vị còn thích đi chia sẻ với trao đổi quanh nữa, cho nên rất hy vọng nếu ai đó cũng phát hiện ra một chi tiết độc lạ nào đó khác mà mình chưa đề cập thì cứ cmt nhé, hứa rep nhiệt tình
Còn vài ngoại truyện về cuộc sống hằng ngày của CP đốc tờ - mỹ nhân sau khi về chung một nhà mà mẹ ruột hứa viết nhưng chưa có viết, bao giờ có biến, ủa lộn có update mình sẽ chạy chương theo liền. Hẹn gặp lại các bạn sau nhó, lợp ️
Leia