Tiếng đàn dây du dương như thì thầm vào tai. Đây là một bản độc tấu cello từ Tổ khúc số 2 cung Rê thứ* của Bach.
(*Cello Suite No. 2 in D Minor BWV 1008 - Johann Sebastian Bach)
Lâm Nhất nghe được khoảng một phút mới nhét trả tai nghe về cho hắn, khóe môi gợi lên một độ cung như có như không: "Cậu thích nghe thứ này à?"
Đoàn Triết ngồi thẳng dậy, gỡ cả hai chiếc tai nghe xuống cho vào túi quần, sau đó phủi phủi tàn thuốc rơi trên tay, quay đầu nhìn Lâm Nhất đáp một tiếng "Ừ".
"Gu của cậu khác người thật đấy." Lâm Nhất bật ra một tiếng cười khẽ từ trong xoang mũi, nghe ra một chút ý trào phúng, "Có gì hay mà nghe?"
Nhạc cổ điển đúng là thể loại nhạc khá kén người thưởng thức, đối phương có phản ứng như vậy Đoàn Triết không hề thấy bất ngờ. Nhưng đặt tay lên ngực tự vấn, bản thân hắn cũng không tính là fan nhạc cổ điển chính hiệu, đành thành thật trả lời: "Cách biểu diễn của cô ấy đặc biệt."
Lâm Nhất nhướn mày lặp lại: "Cách biểu diễn của anh ta* rất đặc biệt?"
*Chỗ này có một sự hiểu lầm giữa cách dùng đại từ nhân xưng của hai người, Đoàn Triết dùng chữ 她 (dành cho nữ) vì đang cho rằng người diễn tấu bản nhạc là nữ, còn Lâm Nhất dùng chữ 他 (dành cho nam) vì biết rõ người biểu diễn là nam, cả 2 đều phát âm là [tā] nên người trong cuộc không phát hiện ra đang hiểu sai chỗ nào.
Đây hoàn toàn là đáp án anh không dự đoán được, chỉ cho rằng đối phương vô tình mở trúng album kia ra nghe chơi mà thôi.
Cậu bạn nhỏ này thú vị thật đấy.
Lâm Nhất không nhịn được truy vấn thêm một câu: "Đặc biệt như thế nào?"
Cách phát triển đề tài của bọn họ có hơi kỳ quái, nhưng Đoàn Triết đã kinh qua những lời dạo đầu còn kỳ quặc hơn thế này nhiều, hắn thả mình chìm đắm vào âm nhạc một lát mới nghiêm túc trả lời: "Cách biểu diễn của cô ấy mang đến cảm giác không hòa hợp rất kỳ lạ, vừa đầy đặn vừa trống rỗng." Sợ đối phương nghe không hiểu, hắn lại kiên nhẫn bổ sung, "Cảm xúc rất đầy đặn nhưng linh hồn lại trống rỗng."
"Thế à." Lâm Nhất không khỏi cảm thán, "Hiểu biết quá." Anh ngồi xuống ghế dài bên cạnh Đoàn Triết, nghiêng đầu mỉm cười với hắn, "Tôi không hiểu gì hết, nhưng mà nghe cậu nhận xét thì có vẻ như nó là khuyết điểm đấy nhỉ."
Đoàn Triết lắc đầu tỏ vẻ không tán thành, hắn đặt điếu thuốc lên miệng hút một hơi rồi nhẹ nhàng phả khói, nhàn nhạt đáp: "Những thứ hoàn mỹ không nhất định phải thật hoàn mỹ."
Câu này mang theo chút ý vị triết học.
Làn khói thuốc lượn lờ giữa trưa hè oi ả, vẻ mặt Lâm Nhất hơi thu lại, một lần nữa nghiêm túc đánh giá cậu trai nhỏ hơn mình vài tuổi này. Hắn đeo một cặp mắt kính gọng kim loại mảnh vàng nhạt, mắt một mí rất mỏng, hốc mắt sâu, những lúc không cười đuôi mắt hơi cụp xuống trông khá lạnh nhạt, trên người mặc một chiếc áo thun trơn màu đen cổ tròn.
Lâm Nhất mất tự chủ hít sâu một hơi, mùi đàn hương thoang thoảng được che giấu kín đáo sau mùi nicotin và hắc ín. Một tay anh chống lên mặt ghế gỗ, nghiêng người về phía Đoàn Triết, nhìn chằm chằm vào mắt hắn: "Cậu đến Hòa An từ bao giờ? Trước đây tôi chưa từng gặp cậu."
Đoàn Triết còn chưa kịp trả lời thì nửa điếu thuốc kẹp trên tay đã bị hai ngón tay Lâm Nhất nhẹ nhàng giật lấy, đầu ngón tay hơi nóng cọ vào da hắn như gần như xa.
Loại thuốc lá này hơi nồng, Lâm Nhất hút một ngụm, nhíu mày lại hỏi: "Nghe nói cậu là bạn cấp ba của Kỷ Xuân Sơn?"
Anh dán vào quá gần, hành vi và khoảng cách đã vượt qua ranh giới mờ ám, hơi thở nóng bỏng bao bọc trong mùi khói thuốc cay nồng phả vào một bên mặt Đoàn Triết. Hắn có thể trông thấy rõ ngọn lửa nhanh chóng bốc lên trong mắt anh cùng với làm da mịn màng đỏ bừng vì phấn khích, vệt ửng hồng thoạt nhìn rất nổi bật giữa làn da trắng nhợt.
Diễn biến cốt truyện thậm chí còn vô nghĩa hơn cả lời dạo đầu, đáng tiếc là cả hai người có mặt đều hiểu rõ điều gì đã dẫn đến diễn biến nực cười này.
Tính dục gia tăng chỉ biểu đạt cho một bộ não đã bị mất kiểm soát —— nó đã tạm thời mất đi một phần khả năng kìm nén hưng phấn tình dục.
Đoàn Triết chủ động lùi về sau một chút, biết ý nói theo: "Chuyện giữa cậu ta và Thẩm Hòe Tự không đơn giản như anh nghĩ đâu."
Thật ra đây mới chính là mục đích hôm nay hắn ngồi sẵn ở nơi này phục kích Lâm Nhất.
Ngày hôm qua Lâm Nhất có một cuộc trò chuyện ngắn với bạn thân thời trung học của hắn, giờ đây hắn muốn biết anh đã nói những gì.
"Ồ." Dục vọng tắt ngúm.
Lâm Nhất dựa lưng vào ghế, dùng ngón tay ấn tắt điếu thuốc: "Hóa ra bác sĩ Đoàn đến đây là để ra mặt bênh vực kẻ yếu, thế cậu bạn kia có khỏe không?"
"Tôi không có ý đó." Thái độ của Đoàn Triết vẫn ôn hòa như cũ, "Lời tôi nói làm anh cảm thấy bị xúc phạm sao?"
Ngữ khí của hắn đầy phong cách tư vấn tâm lý, Lâm Nhất lịch sự cong nhẹ khóe môi, chớp chớp mắt với hắn: "Bác sĩ Đoàn đang mắc bệnh nghề nghiệp đấy à, lát nữa có gửi hóa đơn đến cho tôi luôn không?"
"Không đâu, tôi không bao giờ nhận việc bên ngoài phòng tư vấn." Đoàn Triết đáp.
Điện thoại di động trong túi quần liên tục rung lên, Lâm Nhất mất kiên nhẫn móc ra liếc một cái. Đây là lần thứ ba dãy số này gọi đến trong ngày, anh ấn nhẹ vài cái lên màn hình, thẳng thừng kéo vào sổ đen.
Mất hứng.
Cả thế giới đều khiến người ta mất hứng.
Anh đứng lên, ấn đầu mẩu thuốc lá đã tắt vào lòng bàn tay Đoàn Triết, sau đó đến một câu chào cũng lười nói, cứ thế quay đầu đi thẳng một hơi.
- -------------------
Lời tác giả:
Đoạn cốt truyện này chính là phần tiếp nối của chương 105-108 bộ《 Sao Rơi 》, chưa xem cũng không sao, vẫn không đến mức đọc không hiểu đâu nhỉ.
Tóm tắt đơn giản:
Kỷ Xuân Sơn (công) và Thẩm Hòe Tự (thụ) là 2 nhân vật chính trong《 Sao Rơi 》.
Kỷ Xuân Sơn bạn thân mười mấy năm của Lâm Nhất, Thẩm Hòe Tự là bạn thân thời cấp ba của Đoàn Triết. Ngày hôm trước Lâm Nhất chạm mặt Thẩm Hòe Tự ở bệnh viện nên nói ra chân tướng lý do vì sao năm xưa Kỷ Xuân Sơn phải chuyển trường và mai danh ẩn tích.
(Cuộc trò chuyện gây ra đả kích lớn cho Thẩm Hòe Tự, nhưng vì là nói chuyện riêng tư nên Đoàn Triết mới phải đi thăm dò ở chỗ Lâm Nhất để biết thêm tình hình.)
- --
Cello Suite No. 2 in D Minor BWV 1008 - Johann Sebastian Bach: