================
Hôm sau, Đoàn Triết ăn xong cơm trưa ở căn tin rồi xuống cửa hàng dưới lầu mua một gói thuốc lá, đến 12 giờ rưỡi hắn đi ra hồ hoa sen đã thấy Bạch Nghiên Sơ ngồi sẵn trên băng ghế dài cạnh hồ.
"Bác sĩ Đoàn." Bạch Nghiên Sơ thấy hắn thì gật đầu chào hỏi.
Đoàn Triết mở bao thuốc lá vừa mua, dốc ra một điếu nói câu khách sáo: "Không cần nói chuyện với tôi câu nệ như vậy."
Bạch Nghiên Sơ xua tay, Đoàn Triết tự châm điếu thuốc kia lên, ngồi vào một đầu ghế dài.
"Hai chúng ta không xem như quan hệ thầy thuốc bệnh nhân, chỉ tâm sự tùy tiện vài câu thôi." Hắn dựa lên lưng ghế, hỏi thẳng vào vấn đề, "Anh suy nghĩ thế nào rồi?"
Bạch Nghiên Sơ yên lặng nửa ngày mới bật ra một chữ: "Tôi..."
Đoàn Triết bình thản giải thích: "Anh phải đưa ra một mục tiêu, tôi mới biết nên giúp anh thế nào chứ."
Ngữ khí hắn không hề có cảm giác cưỡng ép làm Bạch Nghiên Sơ bình tĩnh hơn một chút, anh ta đặt hai khuỷu tay lên đùi, cong lưng nhìn hàng gạch lát dưới chân, thấp giọng lên tiếng: "Bây giờ Lâm Nhất đang rất kháng cự tôi. Nửa năm trước đã vậy, đêm Giáng Sinh cũng vẫn thế, tôi càng tiếp cận chỉ càng khiến em ấy chịu tổn thương."
Đoàn Triết chậm rãi gật đầu: "Thế anh có biết tại sao anh ấy kháng cự anh không?"
Bạch Nghiên Sơ cúi đầu không đáp.
Ánh mắt Đoàn Triết xẹt qua nắm tay đang nắm chặt của anh ta, đợi thêm một lát rồi thay đổi góc độ tiếp cận: "Tôi nghe nói hai người quen biết nhau từ nhỏ."
"Hai mươi sáu......" Bạch Nghiên Sơ lắc đầu, "Không đúng, chúng tôi quen biết nhau hai mươi bảy năm rồi."
Đoàn Triết cúi đầu hút thuốc.
"Vậy anh hẳn phải biết rõ chuyện gia đình anh ấy hơn người ngoài rất nhiều." Làn khói thuốc bay lên chậm rãi tản mát, hắn nghiêng đầu nhìn Bạch Nghiên Sơ, hỏi, "Anh có biết nguyên nhân nửa năm trước anh ấy phải nhập viện không?"
Bạch Nghiên Sơ yên lặng vài giây, lúc này rất thản nhiên thừa nhận: "Tôi biết, là lỗi tại tôi."
Đoàn Triết đặt điếu thuốc lên miệng rít một hơi, không nói gì, chỉ ra hiệu cho anh ta tiếp tục.
"Năm dì Trác qua đời, em ấy sốt cao một trận. Lúc tôi chạy về nhà Lâm Nhất đã sốt đến không tỉnh táo, không biết bản thân đang nói những gì."
Bạch Nghiên Sơ kéo đề tài về một mốc thời gian khá xa xăm.
"Trong cuộc tụ hội nửa năm trước, tan cuộc em ấy hỏi tôi một chuyện, hỏi tôi biết từ bao giờ..." Bạch Nghiên Sơ tạm dừng hồi lâu rồi lược qua nửa câu còn lại, "Tôi đã nói đáp án."
Cả đoạn kể của anh ta khiến người nghe như lọt vào sương mù, nhưng Đoàn Triết lại nghe hiểu toàn bộ.
Bạch Nghiên Sơ cúi đầu yên lặng một lúc. Chuyện xảy ra ngày hôm đó vẫn rõ ràng như mới hôm qua.
Thân thể Lâm Nhất tựa hờ vào bức tường trắng ngoài hành lang nhà hàng, ánh mắt nhìn anh ta rất trống rỗng, cũng rất mê mang. Ngay sau đó anh hỏi đến câu thứ hai: "Sau đó anh luôn trốn tránh em là vì chậu hoa kia, hay là vì em thích anh?"
Lúc này Bạch Nghiên Sơ lại không lập tức đưa ra câu trả lời.
"Tôi vốn chỉ muốn..." Bạch Nghiên Sơ ảo não nhắm mắt lại, hạ giọng thật thấp, "Tôi chỉ muốn an ủi Lâm Nhất một chút. Em ấy thoạt nhìn... quá khó chấp nhận sự thật."
Đoạn đối thoại nghe quá quen tai khiến đầu óc Đoàn Triết chấn động. Trong nháy mắt hắn trở nên mờ mịt, hoài nghi bản thân đã mất tư cách chỉ trích Bạch Nghiên Sơ.
Thẳng đến khi điếu thuốc lá thứ hai cháy sạch, cảm giác nóng rực lan giữa hai ngón tay mới kéo Đoàn Triết về lại hiện thực. Hắn dụi tắt điếu thuốc, hỏi Bạch Nghiên Sơ: "Thế bây giờ anh nghĩ thế nào về anh ấy?"
Bạch Nghiên Sơ cũng vừa sửa sang lại cảm xúc, bình tĩnh trả lời: "Tôi muốn chăm sóc cho Lâm Nhất, muốn ở bên cạnh em ấy."
Đoàn Triết lại dốc thêm một điếu thuốc, có vẻ không hài lòng với cả hai câu trả lời: "Tôi hỏi anh nghĩ thế nào về anh ấy, không hỏi anh muốn làm gì."
Giọng điệu hắn không còn vẻ bình thản như trước đó mà hơi chút lãnh đạm, Bạch Nghiên Sơ hít sâu một hơi rồi thở ra thật dài.
"Tôi thích Lâm Nhất." Bạch Nghiên Sơ thẳng thắn nói, "Trong lòng tôi sớm biết rõ ràng, chỉ là luôn không có dũng khí đối mặt với sự thật."