================
Đoàn Triết rửa bát xong quay đầu ra sau lưng, thấy Lâm Nhất vẫn khoanh tay dựa vào khung cửa bếp trầm ngâm nhìn mình y như lần trước. Hắn xịt ra một chút nước rửa tay, chà xát hai tay dưới vòi nước: "Rửa bát có gì đẹp mà nhìn."
Ánh nắng chiều tươi đẹp xuyên thấu qua ô cửa kính thoáng rộng mạ lên bóng dáng hắn một vầng sáng vàng nhạt.
Trông cứ như Phật quang.
Hình ảnh tưởng tượng quỷ dị bất thình lình này khiến Lâm Nhất không nhịn được bật cười. Anh cong eo cười mất một lát dưới ánh mắt khó hiểu của Đoàn Triết, khó khăn lắm mới dừng cười được, lại nói: "Không đẹp, nhưng mới lạ lắm đấy."
"Mới lạ chỗ nào?" Đoàn Triết lau khô tay, hỏi Lâm Nhất, "Không ai đến nhà rửa bát cho anh bao giờ à?"
Vừa nói ra lời này hắn đã lập tức hối hận.
Lâm Nhất ngược lại trả lời rất lưu loát tự nhiên: "Cũng không phải, anh trai tôi rửa rồi." Ngẩng đầu suy nghĩ, lại bổ sung, "Kỷ Xuân Sơn cũng từng rửa bát rồi."
Đoàn Triết: "..."
Tuy rằng không phải đáp án hắn không muốn nghe nhất, nhưng câu trả lời này cũng không tốt hơn là bao.
Hắn ném cho Lâm Nhất một nụ cười xấu hổ nhưng không mất lịch sự: "Đi ra ngoài đi, đừng đứng như phạt tội ở đây nữa."
"Trông cậu không giống người thích làm việc nhà nhỉ." Lâm Nhất lại nói.
"Anh nhìn đúng rồi đấy, nếu không quá cần thiết tôi sẽ không làm việc nhà." Đoàn Triết vòng qua người anh đi ra khỏi bếp, rất là cạn lời, "Với lại, theo anh thì dạng người gì mới thích làm việc nhà?"
"Người như Kỷ Xuân Sơn." Lâm Nhất đỡ khung cửa, ánh mắt di chuyển theo chân hắn, "Cậu qua nhà nó chơi bao giờ chưa? Sạch sẽ tỉ mẩn cứ như thuê mười cô giúp việc ấy."
Đoàn Triết kinh ngạc cười thành tiếng.
Hắn chưa đi bao giờ, nhưng miêu tả của anh lại cực kỳ phù hợp với hình tượng mà hắn cảm nhận ở Kỷ Xuân Sơn.
Lúc hắn cười trên má sẽ hiện ra hai lúm đồng tiền không quá dễ thấy, tiếng cười cũng thoải mái sang sảng, khác một trời một vực với dáng vẻ khắc chế thường ngày ở chung với anh.
Lâm Nhất lẳng lặng nhìn hắn không nói gì.
"Trông anh cũng không giống người thích nấu cơm." Đoàn Triết nói.
"Nhờ phúc của tôi nên không ăn được mấy bữa cơm đàng hoàng." Lâm Nhất nhíu mày, bộc lộ hẳn vẻ khó chịu ra mặt, "Chính cậu nói chứ ai?"
Nụ cười của Đoàn Triết cứng đờ trên mặt, phải mất một lúc lâu hắn mới nhớ ra đó là câu than phiền mà hắn vô tình ném trong lúc bực bội.
Nhưng Lâm Nhất lại nhớ kỹ.
Trong đoạn quan hệ dị dạng này, là hắn an ủi Lâm Nhất hay Lâm Nhất an ủi hắn nhiều hơn một chút, Đoàn Triết đã không còn phân biệt rõ nữa.
Hắn quay trở về cửa phòng bếp, vòng tay qua eo Lâm Nhất vùi mặt vào cổ anh. Nhịp thở ấm áp thổi vào làm Lâm Nhất hơi nhột, anh giãy giụa nhắc nhở Đoàn Triết: "Lúc này mới 3 giờ chiều thôi đấy."
"Đừng động đậy." Đoàn Triết siết chặt cánh tay, thấp giọng, "Để tôi ôm một lát đã."
Lâm Nhất thả lỏng bả vai, nâng tay lên vuốt lưng cho hắn như đang vuốt lông.
"Quen biết tôi năm mười mấy tuổi không vui vẻ gì đâu, còn rất đáng sợ, sẽ dọa cậu chạy mất thôi." Giọng điệu Lâm Nhất phẳng lặng như nước, "Nên cảm thấy may mắn vì quen biết lúc tôi đã đủ thành thục ổn định như thế này đi."
Đoàn Triết càng ôm anh chặt hơn nữa.
"Đừng nói mười mấy tuổi." Lâm Nhất khẽ bật cười, "Nửa năm trước ở Hòa An, không phải cậu cũng bị tôi dọa chạy đấy à?"
"Tôi..." Đoàn Triết nghẹn họng.
Lâm Nhất nói không đúng, nhưng hắn lại không có cách gì phản bác.
Nửa năm trước hắn không bị dọa chạy, chỉ là sau khi làm hết nghĩa vụ hắn sẽ tránh bằng sạch những chuyện không liên quan tới mình ra, bởi vì thời còn làm bên khoa Tâm thần hắn đã chứng kiến quá nhiều chuyện bất đắc dĩ lẫn bi kịch.
Nếu thật sự quen biết nhau năm mười mấy tuổi, chính Đoàn Triết cũng không dám chắc rốt cuộc bản thân có làm tốt hơn những người khác hay không.
—
Hồi đó mà quen thật có khi được ông đốc tờ tấu hề cho quên buồn quên luôn Bạch Nghiên Sơ rồi á chứ