================
Một bóng đen cao lớn xuất hiện trên đỉnh đầu che khuất cả ánh đèn led từ trần nhà chiếu xuống, điện thoại cầm trong tay cũng lập tức bị rút ra. Lâm Nhất ngẩng đầu, đón nhận nụ hôn Đoàn Triết cúi người áp xuống.
Câu nói vừa rồi của anh chỉ là một câu đùa cợt buột miệng thốt ra, không thể xem là thật, trong lòng Đoàn Triết biết rõ ràng.
Hắn cảm nhận được những biến chuyển rất lớn của Lâm Nhất trong nửa tháng qua, chỉ không phân biệt nổi đây là chút nhượng bộ của anh để duy trì đoạn quan hệ yếu ớt này, hay là phần bồi thường dành cho hắn; cũng không phân rõ cảm giác mình dành cho Lâm Nhất là đồng cảm, ý thức trách nhiệm, dục vọng chiếm hữu vốn có của loài người, hay là ám ảnh để lại từ cái chết của Trình Thanh Lộ.
Nhưng rồi hắn vẫn tuân theo bản năng, bắt đầu trở nên tham lam trong vòng lặp nuông chiều dung túng của Lâm Nhất.
Hắn không phải Bồ Tát, hắn cũng có thất tình lục dục.
Hắn chỉ là một kẻ phàm tục.
Thậm chí Đoàn Triết từng nảy sinh ra một ý nghĩ đê tiện —— Nếu Bạch Nghiên Sơ cứ mãi không hối cải quay về chính đạo, hình như cũng rất tốt.
"Anh cất đàn đi." Hắn đặt điện thoại lại lên mặt bàn, tay phải nắm lấy bàn tay đỡ cổ đàn của Lâm Nhất thử gỡ một ngón tay ra.
"Mới 4 giờ chiều thôi đấy." Ngoài miệng Lâm Nhất nói vậy nhưng vẫn thuận thế thả lỏng tay, giao đàn vào tay hắn.
Đoàn Triết đứng thẳng dậy nhấc đàn cello lên, đặt lại về giá để đàn.
"Tôi cảm thấy rất may mắn vì đã gặp Đồ Hoa trên mạng." Hắn đưa lưng về phía Lâm Nhất, "Cũng thấy may mắn vì đêm Giáng Sinh anh đã mở cửa cho tôi."
Nếu không nhờ bài đăng kia của Đồ Hoa, đêm Giáng Sinh đó sẽ biến thành cơn ác mộng thứ hai trong đời hắn.
Lâm Nhất hơi hé môi, thật ra anh rất muốn giải thích đêm đó mình mở cửa không phải vì hắn. Nhưng đúng là không thể ngờ được, thanh niên kia cứ thế xồng xộc lao thẳng vào thế giới của mình.
Đoàn Triết cất xong đàn rồi quay lại trước mặt Lâm Nhất, không nói gì mà chỉ vươn tay về phía anh.
Lâm Nhất rũ mắt nhìn bàn tay duỗi phẳng trước mặt, đường vân tay rõ ràng đan xen ngang dọc trên phiến tay to rộng, anh đã rất quen thuộc với nhiệt độ và xúc cảm từ nó.
Nếu có thể gặp được sớm hơn một chút thì tốt quá.
Lâm Nhất nhẹ nhàng đặt ngón tay lên lòng bàn tay kia.
Đoàn Triết khẽ cười một cái, Lâm Nhất còn chưa kịp thấy rõ đã bị đối phương túm vào trong ngực.
Đầu lưỡi Đoàn Triết lại xâm nhập vào miệng anh một lần nữa, được Lâm Nhất câu lấy hôn đáp lại. Anh nhấc chân bước qua mấy thiết bị điện tử vương vãi trên sàn nhà, đi từng bước đẩy hắn về phía trước, cuối cùng đẩy người về bên cạnh cửa.
Sau lưng chạm phải bức tường cách âm lót nệm dày, nhịp tim và nhiệt độ cơ thể Lâm Nhất cách một lớp áo truyền thẳng vào ngực hắn. Đoàn Triết vẫn không quá quen với kiểu hôn áp bách này, hắn khóa eo Lâm Nhất nghiêng người chui ra khỏi vòng giam hãm, xoay người đổi vị trí ấn anh lên mặt tường.
Toàn thân Lâm Nhất chợt căng chặt —— một bàn tay đang luồn vào trong quần anh.
Anh thình lình giơ khuỷu tay lên, lật người đẩy mạnh người phía sau ra, Đoàn Triết ăn một cú đau điếng phải lùi ra sau một bước lớn. Lần này Lâm Nhất dùng hết lực, khuỷu tay trực tiếp chọc thẳng vào xương sườn Đoàn Triết.
Đôi mắt anh phủ đầy sương mù vì tình dục, đôi môi ướt át thở dốc nhưng sắc mặt lại trắng bệch.
"Chuyện gì vậy?" Đoàn Triết đè lại phần xương sườn đau nhói, nâng tay lên sờ thử lên mặt anh.
Lâm Nhất mất tự nhiên đẩy tay hắn ra.
"Về phòng ngủ đi." Dây thần kinh nhạy cảm đã thả lỏng bớt một chút, anh lấy lại nhịp thở, duỗi tay kéo cửa phòng làm việc thuận miệng ném ra một lời giải thích, "Chỗ này không có gì hết, không tiện làm."