================
Trong hai năm đầu Lâm Nhất làm việc cho Dương Khoan, thỉnh thoảng anh sẽ đi cùng nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty đến các buổi buổi diễn hòa nhạc dưới tư cách trợ lý.
Công việc này thật ra không đến phiên anh làm, Lâm Nhất cảm thấy đây tám chín phần là ý của Lâm Thâm —— anh ta luôn tỏ vẻ muốn anh tham gia các hoạt động giao lưu xã hội nhiều hơn.
Mấy tiết mục tiếp theo đều là biểu diễn đàn piano, Lâm Nhất liếc nhìn đồng hồ ước tính số thời gian mình phải chờ đợi.
Còn phải ngồi trong phòng trang điểm này thêm một tiếng đồng hồ nữa.
Chờ đợi lúc nào cũng vừa buồn tẻ vừa chán ngắt, anh dựa vào lưng ghế chuẩn bị thả lỏng đầu óc một lát, kết quả vừa nhắm mắt chưa bao lâu đã nghe được một câu lanh lảnh: "Anh là Lâm Nhất đúng không ạ?"
Lâm Nhất mở mắt quay về hướng phát ra tiếng nói, một cô thiếu nữ trẻ đang đứng cách đó khoảng bốn năm mét, nghiêng đầu nhìn anh.
Lâm Nhất đánh giá qua loa thiếu nữ này một chút, cô nàng buộc hai bím tóc cao trên đỉnh đầu, một trong hai buông lơi xuống bờ vai trắng mịn, mặc bộ váy lễ phục màu đen hơi ôm sát người.
"Không phải." Lâm Nhất lại nhắm mắt.
"Hồi còn nhỏ em từng xem anh biểu diễn thi đấu rồi."
Thiếu nữ kia không bị vẻ lãnh đạm của anh làm nản lòng lui bước, cô đi đến bên cạnh Lâm Nhất, kéo ghế ra ngồi xuống như chuẩn bị tinh thần nói chuyện phiếm: "Em đến xem trực tiếp luôn đấy, lần đó anh nhận giải vàng hạng mục đàn cello.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!
2. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
3. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
4. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
=====================================
Thời niên thiếu Lâm Nhất từng đoạt quá nhiều giải vàng nên không rõ cô nàng kia đang nhắc đến giải nào, mà cũng không mấy quan tâm. Mí mắt anh không buồn nâng lên, chỉ làm như không nghe thấy.
"Em mãi mãi không thể quên được cảm giác của mình vào giây phút đó." Cô gái mê say cảm thán, "Hóa ra tiếng đàn cello lại đẹp như vậy, bắt đầu từ sự kiện kia mà em mới hạ quyết tâm, sau này phải trở thành nghệ sĩ đàn cello giống như anh."
Thấy cô nàng cứ mãi chìm đắm trong thế giới riêng của mình, Lâm Nhất hơi phiền lòng đứng dậy khỏi ghế.
"Chờ một chút." Thiếu nữ thấy Lâm Nhất chuẩn bị bỏ đi cũng đứng dậy theo, "Em có thứ này muốn tặng anh."
Lâm Nhất hoàn toàn không có hứng thú với đồ đạc của cô, chỉ buông một câu: "Cô nhận lầm người rồi."
"Em có biết chuyện gia đình anh." Cô nàng lập tức bổ sung.
Thiếu nữ kia thoạt nhìn cũng không quan tâm đến thái độ lạnh nhạt của anh, cô rời đi mấy bước, đến bên bàn trang điểm nhấc chiếc túi đeo vai màu đen lên.
"Em vẫn luôn chú ý đến hoạt động của anh, nhưng đã rất nhiều năm rồi không thấy anh biểu diễn công khai nữa." Giọng cô hơi khựng lại, mím môi lộ ra chút ngượng ngùng, "Cách kéo đàn của em thực ra cũng cố tình bắt chước anh đấy."
Lâm Nhất cảm thấy quá buồn cười.
Cô nàng lấy một chiếc đĩa CD từ trong túi đưa cho Lâm Nhất. Anh không tiếp, chỉ cụp mắt hỏi cô: "Đây là cái gì?"
Thiếu nữ đáp: "《 Cello concerto in E minor 》."
Lâm Nhất nói thẳng: "Tôi không thích tác phẩm này."
Quả thật anh không thích, bởi vì luôn cảm thấy cello concerto của Elgar nghe quá u sầu.
"Em tự thu âm đấy, người biểu diễn cũng là em." Cô gái trực tiếp đặt đĩa CD lên chiếc ghế Lâm Nhất vừa ngồi, bình thản nói, "Em chỉ làm hai chiếc, chiếc này vốn định để lại cho bản thân."
Cô ngẩng đầu, nở một nụ cười thỏa mãn: "Nhưng hiện giờ em tìm thấy chốn về thích hợp hơn cho nó rồi."
Lâm Nhất chưa từng thấy ai nỗ lực quảng bá bản thân nhiệt tình như vậy nên cảm giác rất mới lạ. Anh nhấc đĩa CD lên nhìn thử, lên tiếng hỏi: "Chiếc còn lại đâu?"
"Chiếc còn lại..." Thiếu nữ trầm ngâm một lát rồi trả lời rất khẽ, "Tặng cho một người em rất biết ơn, cũng rất xin lỗi."
Lâm Nhất thuận miệng hỏi chứ cũng không quan tâm rốt cuộc cô nàng muốn tặng cho ai, cứ thế gật đầu không chút để ý.
"Em phải đi đây." Thiếu nữ khoác túi lên vai, lưu luyến nhìn Lâm Nhất thêm mấy lần, cuối cùng thở dài đầy nặng nề, "Thật sự rất muốn xem anh chơi đàn cello một lần nữa."
—
Nếu quý dị nào từng xem EVA sẽ lập tức nhận ra, cả cách xử sự lẫn nói chuyện của chị Trình đều giống y như Asuka từ trong phim bước ra (nhất là cái kiểu không quan tâm xem đối phương có đang nghe mình nói không lol), ông đốc tờ bị sốc cũng không lạ.