================
Lâm Nhất không đến công ty thu âm đúng hẹn, điện thoại cũng không có ai bắt máy, sau khi Dương Khoan biết tin thì lập tức liên hệ cho Lâm Thâm.
Anh ta không dám chậm trễ một giây mà rời khỏi công ty chạy thẳng qua nhà Lâm Nhất, đến khi thấy anh bình yên vô sự nằm trên giường mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tủ đầu giường vương vãi mấy hộp thuốc mới, bên cạnh là tờ đơn thuốc do Đàm Tư Minh ký tên, thời gian xuất hóa đơn là chiều hôm nay.
Tuy Lâm Thâm không phải bác sĩ nhưng đã có mười mấy năm kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, từng giai đoạn bệnh khác nhau bắt buộc phải dùng những loại thuốc khác nhau, sau khi nhìn thấy mấy hộp thuốc kia anh ta đã hiểu ra ngay lý do.
Lâm Thâm nhìn đơn kiểm tra lượng thuốc giảm bớt, sau khi xác nhận Lâm Nhất không uống nhầm loại nào mới giúp anh cởi áo phao và giày ra, kéo chăn dưới người anh đắp lên, hỏi thử: "Em tự đi bệnh viện à?"
Lâm Nhất không trả lời mà trườn về phía mép giường cuộc người thành một cục.
Lâm Thâm khẽ thở dài: "Sao lại không gọi điện thoại cho anh, Dương Khoan nói em không đến công ty anh mới biết tin đấy."
"Giúp em xin nghỉ đi." Lúc này Lâm Nhất mới chậm rãi mở miệng.
Giọng anh nghe rất thều thào đuối sức, Lâm Thâm không muốn khiến đối phương thấy áy náy nên cách chăn vỗ vỗ vai anh, an ủi cho qua chuyện: "Đừng quá lo lắng, chuyện thu âm cậu ta sắp xếp xong rồi." Anh cầm toàn bộ thuốc và đơn thuốc trên tủ đầu giường lên, dịu giọng nói với Lâm Nhất, "Em nghỉ ngơi đi, lát nữa anh gọi dậy ăn rồi ngủ tiếp."
Lâm Nhất lặng lẽ nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Dựa theo kinh nghiệm trước nay, ít nhất phải mất hai tuần thuốc mới bắt đầu phát huy tác dụng, nếu không có tầng quan hệ tốt của Lâm Thâm chống lưng, có lẽ chẳng ông chủ nào chịu nổi loại bom hẹn giờ như Lâm Nhất. Trong lòng anh biết rất rõ, sở dĩ Lâm Thâm trì hoãn đến năm ba mươi tuổi mới kết hôn cũng là vì có đứa em trai kéo chân như mình.
Nhưng hiện giờ không còn cách nào khác, anh đã xuất hiện các triệu chứng bệnh trạng rõ ràng, choáng đầu mệt mỏi, suy nghĩ chậm chạp, tay chân tê dại, cơn đau đớn từ lồng ngực không ngừng lan tràn ra quanh thân.
Anh chỉ có thể bị động tiếp nhận trợ giúp từ người khác.
Hai người bọn họ đã quá quen thuộc với loại tình huống này, Lâm Thâm không nói gì mà trở lại phòng khách tiếp tục làm việc.
Lâm Nhất nhanh chóng rơi vào trạng thái hỗn độn nửa thức nửa ngủ, sau đó mơ màng nghe thấy đoạn đối thoại của Lâm Thâm và Đoàn Triết lọt vào tai. Anh trở mình trên giường, đổi thành tư thế nằm nghiêng quay lưng về hướng cửa, nghe được Đoàn Triết nói với Lâm Thâm: "Để tôi vào trong xem sao."
Dường như Đoàn Triết cố tình áp chế tiếng bước chân nên nện bước rất nhẹ, cũng rất chậm. Hắn dừng lại chỗ nào đó trong giây lát rồi chậm rãi tiến đến mép giường, yên lặng đứng thẳng một hồi lâu, mãi đến khi một chuỗi tiếng bước chân khác vang lên ngoài phòng khách.
Cậu ta cũng dịu dàng thật.
Lâm Nhất nghiến chặt răng.
Nhưng phần dịu dàng đó lại không thuộc về mình. Nếu đã không thuộc về mình thì không nên cưỡng ép.
Đạo lý này, Lâm Nhất phải trả giá bằng máu và nước mắt trong suốt đoạn quan hệ dây dưa dài dòng với Bạch Nghiên Sơ mới hiểu ra được.
Lâm Thâm đứng cạnh cửa, hạ giọng hỏi: "Nó còn ngủ à?"
Đoàn Triết khẽ "Ừ" một tiếng, ra khỏi phòng ngủ giữ cửa khép lại một nửa.
Lâm Thâm đã chăm sóc cho Lâm Nhất mười mấy năm nên Đoàn Triết khá yên tâm với kinh nghiệm của anh ta. Chuyện quan trọng hơn là, hắn quả thật không có tư cách gì ở lại nơi này.
Hắn không biết nên giải thích với Lâm Thâm như thế nào về mối quan hệ giữa mình là Lâm Nhất.
Sau một hồi lâu suy nghĩ, hắn nói với Lâm Thâm: "Tôi để lại số điện thoại, có việc gì anh cứ gọi ngay cho tôi."
—
Anh Lâm shocku quá nên rớt thẳng vào kỳ trầm cảm không có giảm xóc rồi, thấy cảnh này quen không...