================
Đề tài này lập tức quét sạch khẩu vị ăn cơm của ba người trên bàn. Lâm Nhất đứng dậy trở về phòng ngủ, Đoàn Triết cũng đứng lên theo.
"Tôi no rồi." Hắn nói với Lâm Thâm, "Để tôi vào trong xem anh ấy thế nào."
Lâm Thâm không nâng mắt, chỉ đáp: "Đi đi."
Đoàn Triết trở lại phòng Lâm Nhất, lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo phao dáng dài, lại tìm thêm một chiếc áo len dệt kim cổ thấp và một chiếc quần dài, ném lên giường rồi thử thương lượng với anh: "Ở trong phòng mãi buồn lắm, ra ngoài đi dạo với tôi không?"
Lúc này Lâm Nhất không từ chối nữa.
Ánh đèn đường dịu nhẹ chiếu sáng hai bên con đường đi bộ trong tiểu khu, hai người chậm rãi đi dọc theo lộ tuyến thường ngày vẫn cùng chạy bộ buổi sáng.
"Tiểu khu nhà anh về đêm yên tĩnh thật." Đoàn Triết cúi đầu nhìn hai chiếc bóng kéo dài, thuận miệng tán gẫu với Lâm Nhất, "Trưa hôm nay Kỷ Xuân Sơn đến bệnh viện tìm tôi."
Thấy Lâm Nhất không tiếp lời, hắn quyết định tiếp tục tự kéo đề tài: "Mắng tôi một trận rất ác độc." Dừng một chút lại bất đắc dĩ cười thành tiếng, "Tôi còn không có cách gì phản bác nữa chứ."
Lâm Nhất liếc hắn một cái, hỏi: "Mắng thế nào?"
Đoạn ký ức xảy ra trưa nay không vui vẻ gì, Đoàn Triết lục lọi qua loa trong đầu, cuối cùng chọn ra một câu tổn thương lòng tự trọng nhất: "Cậu ta mắng tôi là đồ lang băm."
Lâm Nhất nhẹ nhàng cong khóe môi, anh biết Kỷ Xuân Sơn vốn ra tay tàn nhẫn, không ngờ đến cả miệng lưỡi cũng rất độc địa.
"Anh có biết danh tiếng của tôi tốt đến mức nào không?" Đoàn Triết càng nghĩ càng giận, dừng chân lại nhân tiện túm luôn cánh tay Lâm Nhất, "Cứ đi hỏi Đàm Tư Minh là biết ngay."
Lâm Nhất bị hắn túm cũng phải dừng theo: "Tôi hỏi làm gì, cũng đâu phải tôi mắng cậu."
Đoàn Triết đến gần anh hơn một bước, đặt hai tay bên eo gác cằm lên vai anh, thấp giọng lẩm bẩm: "Tôi rất là ức chế."
Lúc này đang là thời gian tản bộ sau giờ cơm tối, tuy mùa đông ít người đi lại nhưng vẫn không tránh khỏi trường hợp đụng mặt những người khác sống trong tiểu khu, Lâm Nhất nhắc nhở hắn: "Có người kìa."
Đoạn Triết vẫn duy trì tư thế không động đậy, đáp qua loa: "Làm gì có."
"Về nhà anh kéo đàn cello cho tôi nghe đi, giúp tôi trấn an trái tim bị tổn thương sâu sắc." Hắn suy nghĩ rồi báo luôn tựa đề, "Bài《 Air on G String 》là được."
Hơi thở ấm áp dừng bên cổ, Lâm Nhất cũng dựa mặt vào bờ vai hắn.
Anh biết Đoàn Triết không phải lang băm, ngược lại, hắn thật sự rất thông minh nhạy bén. Hắn luôn dùng vai trò yếu thế hơn để gây dựng lòng tin từ anh, để anh có cảm giác bản thân được người ta "cần đến".
Nhưng hắn vẫn chưa hiểu hết về Lâm Nhất, anh đã sống chung với căn bệnh này mười mấy năm trời, sớm không còn cần người ta cẩn thận che chở như vậy nữa.
Lâm Nhất chậm rãi thở ra một hơi, hỏi theo hắn: "Lần đầu nghe nhạc của Đồ Hoa, cậu nghe bài nào trước?"
Đoàn Triết im lặng vài giây mới đáp: "Chuyện từ lâu lắm rồi ai mà nhớ rõ nữa, nhạc cổ điển tôi nghe bài nào cũng giống bài nào."
Trong không khí loáng thoáng mùi hơi nước ẩm ướt, Lâm Nhất nhìn lên những cụm mây xám dày đặc trên đỉnh đầu. Qua mấy tiếng đồng hồ nữa anh sẽ lại đánh mất toàn bộ sức sống và động lực, trở về làm một cái xác có bộ não trống rỗng, thân thể đau nhức liên hồi.
"Trời đầy mây kìa." Lâm Nhất nói.
"Ừ, dự báo thời tiết nói thứ sáu có tuyết rơi." Đoàn Triết từ cánh tay sờ xuống bàn tay anh, chà xát những ngón tay lạnh lẽo, "Lạnh không? Lạnh quá thì chúng ta về nhà nhé."
"Đoàn Triết." Lâm Nhất nói khẽ, "Cậu thật sự là người bạn trai hoàn hảo của Đồ Hoa đấy."
"Thật à?" Đoàn Triết cười.
"Ừ." Lâm Nhất nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói mang theo ý tiếc nuối không quá rõ ràng, "Ở bên cậu, có lẽ cô ấy sẽ rất hạnh phúc."
Độ cung trên khóe môi Đoàn Triết dần biến mất, hắn hít một hơi thật sâu, bàn tay nắm tay Lâm Nhất cũng siết chặt hơn: "Anh ta nghĩ như thế thật sao?"
"Đúng thế mà." Lâm Nhất kéo cong khóe môi lên một chút, nửa đùa nửa thật, "Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai."
- -------------------
Lời tác giả:
"Gu của cậu khác người thật đấy." Lâm Nhất bật ra một tiếng cười khẽ từ trong xoang mũi, nghe ra một chút ý trào phúng, "Có gì hay mà nghe?"
Nhạc cổ điển đúng là thể loại nhạc khá kén người thưởng thức, đối phương có phản ứng như vậy Đoàn Triết không hề thấy bất ngờ. Nhưng đặt tay lên ngực tự vấn, bản thân hắn cũng không tính là fan nhạc cổ điển chính hiệu, đành thành thật trả lời: "Cách biểu diễn của cô ấy đặc biệt."
Lâm Nhất nhướn mày lặp lại: "Cách biểu diễn của anh ta rất đặc biệt?"
Đây hoàn toàn là đáp án anh không dự đoán được, chỉ cho rằng đối phương vô tình mở trúng album kia ra nghe chơi mà thôi.
Cậu bạn nhỏ này thú vị thật đấy.
Lâm Nhất không nhịn được truy vấn thêm một câu: "Đặc biệt như thế nào?"
Cách phát triển đề tài của bọn họ có hơi kỳ quái, nhưng Đoàn Triết đã kinh qua những lời dạo đầu còn kỳ quặc hơn thế này nhiều, hắn thả mình chìm đắm vào âm nhạc một lát mới nghiêm túc trả lời: "Cách biểu diễn của cô ấy mang đến cảm giác không hòa hợp rất kỳ lạ, vừa đầy đặn vừa trống rỗng." Sợ đối phương nghe không hiểu, hắn lại kiên nhẫn bổ sung, "Cảm xúc rất đầy đặn nhưng linh hồn lại trống rỗng."—— Chương 2
Tới ăn dao của tôi đê, ngôi xưng hô bị đổi ngược rồi nè.
—
Anh Lâm khen ông đốc tờ là "bạn trai hoàn hảo của Đồ Hoa", nghĩa là một người bạn trai chỉ thuộc về nhân vật tưởng tượng (hoặc của Trình Thanh Lộ, maybe) chứ không phải "bạn trai của Lâm Nhất", nghe câu này xong hiển nhiên ai mà vui nổi.