Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)
Chương 495: Thành Thân
Chương 495: Thành Thân #Edit: Culi Lông mày Sư Thanh Y hài lòng mà giãn ra, nhưng ngoài mặt nàng vẫn tận lực khắc chế nội tâm kϊƈɦ động, giả vờ nghiêm túc nói: “Lần này sẽ không… đánh lạc hướng ta nữa chứ?” “… Sẽ không.” Lạc Thần nói. Lúc này Sư Thanh Y mới mặt mày hớn hở, lại nhìn chằm chằm nàng, dán đến gần thấp giọng cường điệu nói: “Dù sao lần này ta đã học xong, mặc kệ ngươi muốn nói thêm cái gì khác phức tạp hơn, lực chú ý của ta cũng không sẽ bị dời đi. Hiện tại ý chí của ta đặc biệt kiên định, nhất định phải thấy ngươi mặc giá y.” Dù sao thủ đoạn của Lạc Thần luôn xoay chuyển trăm ngàn lần, nếu nàng không tỏ ra kiên định một chút, sẽ lại bị lòng dạ hiểm độc này làm cho đi lòng vòng. Lạc Thần bị bọt khí ảnh hưởng mãnh liệt, ánh mắt nàng ôn nhuyễn, lại thêm mê ly tựa như say rượu, nói: “Vậy ngươi nhắm mắt lại.” “Lại muốn ta nhắm mắt?” Sư Thanh Y cảnh giác. Lạc Thần khẽ cười mềm mại giấu đi vài phần bất lực: “Đợi ta đổi xong, ta báo cho ngươi, ngươi lại mở ra.” Sư Thanh Y âm thầm cân nhắc, nếu nàng nhắm hai mắt, chờ mở ra trông thấy khoảnh khắc kia của Lạc Thần, quả thật cũng có một loại cảm giác kinh hỉ. Hơn nữa với tính tình của Lạc Thần, nếu đối mặt với ánh mắt nhìn chằm chằm của nàng mà thay giá y, khẳng định cũng sẽ không được tự nhiên, vẫn là nên nhắm mắt lại. “Được, nghe lời ngươi.” Sư Thanh Y nhắm hai mắt lại, nhịp tim đập như trống cũng theo cõi lòng tràn đầy mong đợi mà nhanh dần lên. Một lát sau, Sư Thanh Y hỏi: “Đổi xong rồi sao?” “… Chưa xong.” Lạc Thần đáp nàng. Sư Thanh Y cảm thấy có điểm kỳ lạ, nhưng hai mắt vẫn nghe lời mà không mở ra: “Đây chỉ là mộng tràng căn cứ vào ký ức trong quá khứ để biến trang mà thôi, bản chất là một loại ngụy trang, cũng không cần trải qua quá trình mặc quần áo, thoáng cái là được rồi, tại sao còn chưa xong?” Lạc Thần thành thật đáp nàng: “Mới vừa rồi ta suy nghĩ một việc, nên trì hoãn.” “Ngươi nghĩ đến cái gì?” Sư Thanh Y hứng thú, cười hỏi. Lạc Thần nói: “Thanh Y, ta cũng muốn một lần nữa nhìn thấy ngươi mặc giá y như ngày đại hôn ở Hoàng Đô.” Sư Thanh Y ngẩn ra. “Được không?” Thanh âm Lạc Thần rất nhẹ. Sư Thanh Y lại cảm thấy đáy lòng giống như bị thứ gì mềm mại chạm đến, loại cảm giác hoài niệm lại thẫn thờ nhất thời khiến xương cốt tứ chi của nàng đều giãn ra. Nàng không chút do dự mà đáp lại: “Đương nhiên là được.” Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, nàng muốn nhìn lại nhiều lần ngày hai người đại hôn ở Hoàng Đô. Không cần ở trong sương mù mờ mịt mà nhìn, lại càng không phải chỉ dựa vào ký ức của nàng, mà muốn chính mắt chứng kiến việc năm xưa một cách rõ ràng. Đáng tiếc thời gian sẽ không đợi nàng. Quỹ đạo thời gian không chút nào lưu tình mà trôi qua, quá khứ thăng trầm đều thất lạc trong khói bụi, mặc dù nàng đã dốc hết sức, ở giữa làn khói bụi trần gian mờ ảo tìm lại mọi thứ của nàng, nhưng luôn luôn không có cách. Hiện tại nàng may mắn có được một cơ hội tuyệt vời, lại có thể cùng Lạc Thần ở mộng tràng. Tuy rằng trước mắt thời gian mộng tràng đặt ra đã bị hạn chế, nhưng ít ra có thể tự do thay đổi trang phục đã tồn tại trong trí nhớ, nàng sao có thể bỏ qua cơ hội này. Sư Thanh Y không tự chủ được mà căng thân mình, một bên chuẩn bị sẵn sàng, vừa đem mở túi chứa dạ minh châu, làm cho ánh sáng thoát ra, vừa nói: “Ngươi cũng nhắm mắt lại, chờ khi cả hai đều đổi xong, nói một tiếng, chúng ta đồng thời mở.” “Ừ.” Đáy lòng Sư Thanh Y nhất thời thấp thỏm, lại bị vui sướиɠ bao quanh, giống như ngậm một viên kẹo đường. Dường như hôm nay chính là ngày đại hỉ của nàng, trong lòng khẩn trương, trêи mặt lại tràn đầy ý cười hạnh phúc, muốn đi qua những khóm hoa cùng tân khách huyên náo, gặp tân nương xinh đẹp nhất của nàng. Mộng chủ trong mộng tràng đổi trang phục đơn giản như vậy, trong nháy mắt là có thể làm được. Tay trái Sư Thanh Y khoát lên trêи cánh tay phải, nhẹ nhàng vuốt, lụa mỏng trêи cánh tay đã dần dần mất hẳn, thay vào đó là giá y mềm mại, đầu ngón tay nàng còn cảm nhận được rõ ràng cảm giác lạnh lẽo của nếp áo. “… Ta đã xong.” Sư Thanh Y thở phào một hơi, nói. Sau đó nàng nghe thấy được thanh âm Lạc Thần: “Ta cũng vậy.” “Chúng ta cùng mở đi.” Ngón tay Sư Thanh Y đan chéo, có chút co quắp mà xoắn lại. Lạc Thần nói: “Ta đã mở.” Sư Thanh Y nghe vậy, cũng mở mắt. Trêи đầu nàng phủ hồng sa, nâng mắt nhìn lại, mọi thứ trước mặt đều chìm vào một mảnh hồng ảnh. Qua phiến hồng ảnh này nàng nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Thần. Lạc Thần cũng che khăn voan hồng sa, vẫn như cũ duy trì tư thế trước đó đệm dưới thân nàng. Nếu là bình thường, dáng vẻ Lạc Thần một thân giá y hồng sắc ngồi ngay ngắn chờ đợi, đương nhiên là tĩnh mĩ xuất trần, nhưng hiện tại ngực của nàng bởi vì bị bọt khí xô đẩy mà phập phồng bất định, hai vai lại có chút khó nhịn mà run rẩy, hô hấp lúc nhanh lúc chậm, hiển nhiên là không gian im lặng đã tạo áp lực lên ham muốn. Chỉ là trong hoàn cảnh hiện tại, loại ham muốn này nhất định không thể được thỏa mãn, nàng chỉ có thể tận lực áp chế, vì thế mà ham muốn này lại trở nên có chút nhu nhược đáng thương, làm cho người ta muốn liều lĩnh mà đem nàng vây vào lòng, hết mực yêu thương. Cho dù chỉ là nhìn thông qua hồng sa, cũng đủ để Sư Thanh Y vốn đang kiềm chế ham muốn lung lay sắp đổ, trong phút chốc đó liền vỡ nát. “Lạc Thần.” Môi Sư Thanh Y run run, nâng tay lên, chạm vào khăn voan hồng sa trước mặt Lạc Thần: “Ta hiện tại có thể vén lên không?” “… Có thể.” Lạc Thần giống như đang miễn cưỡng ổn định hô hấp. “Chúng ta cùng nhau vén lên, được không?” Sư Thanh Y nói. “Được.” Lạc Thần duỗi tay đến. Cho dù hiện tại không phải là ngày thành thân đó, Sư Thanh Y lại khẩn trương giống như cảm giác nghe được tiếng chiêng trống vang trời, tiếng nổ của pháo, cảnh tượng vỡ vụn đã từng náo nhiệt tựa như lần thứ hai quay trở lại, ngay cả hiện tại trong nơi bọt khí yên tĩnh này, cũng dường như vui vẻ đến ồn ào náo động. Năm xưa cùng hiện tại trùng lặp. Hiện thực cùng cõi mộng dung hợp. Sư Thanh Y hai tay nâng lấy hồng sa của Lạc Thần, chậm rãi vén lên. Lạc Thần cũng chầm chậm mà đem khăn voan hồng sa của Sư Thanh Y vén lên. Hồng sa trước mặt bị Lạc Thần nhấc lên, cảnh vật giống như có ánh sáng tràn vào, lụa mỏng che mắt Sư Thanh Y từ mịt mù dần dần đổi thành rõ nét. Nàng có thể nhìn thấy dung nhan Lạc Thần chậm rãi hiện ra trước mắt, từ chiếc cổ xinh đẹp thon dài, cằm tinh xảo, đến khuôn mặt hồng hào môi ướt át, mũi cao thẳng, đợi cho hồng sa trước mặt Sư Thanh Y hoàn toàn bị Lạc Thần vén lên, nàng rốt cục có thể nhìn thấy đôi mắt Lạc Thần sâu xa trôi nổi trong sóng biển. Trong sóng biển kia là một Lạc Thần câu nệ mặc giá y, cùng với lúc nàng ấy bị bọt khí quấn quanh, đều không tránh được ɖu͙ƈ niệm. Rõ ràng là hai loại hơi thở hoàn toàn tương phản, lại đều đọng lại trong mắt Lạc Thần. Sư Thanh Y cơ hồ bị lạc trong đôi mắt mê hoặc của nàng, không tự chủ được mà tiến gần về phía Lạc Thần. Nàng không đem khăn voan hồng sa của Lạc Thần gỡ xuống, mà chỉ là xốc lên một nửa, dưới khăn voan hồng sa xếp chồng nhau hiện lên một bộ phận, như là giấu đi mong muốn mà che trêи đầu Lạc Thần, tóc dài đen nhánh xõa xuống, khoác trêи vai đầu, cùng nổi bật trêи sắc mặt ửng đỏ. Ánh mắt Lạc Thần đưa tới, nhìn Sư Thanh Y. Trêи đầu nàng vén lên nửa hồng sa chìm trong một mảnh hồng ảnh ʍôиɠ lung, rơi vào trêи da thịt trắng nõn của nàng, đều như băng tuyết lạnh thấu xương xen kẽ hoa đào hồng nhạt. Phần lớn thời điểm nàng đều một thân trắng thuần, như tuyết trắng tinh khiết trêи thế gian, đi trêи băng lạnh; Hành tẩu ban đêm, cũng từng mặc hắc y trang nghiêm, trầm trong bóng đêm vắng lặng. Trong ấn tượng, nàng ấy luôn chỉ có hai màu trắng đen nhạt nhẽo. Màu đỏ thẫm như thế này, thật sự là hiếm có, đại khái cũng chỉ khi đại hôn mới có thể nhìn thấy. Nhưng Lạc Thần mặc một thân hồng y, vẫn là yên tĩnh, chẳng qua phiến hồng này hòa cùng vui mừng của đại hôn, lúc này mới lại có vài phần tươi đẹp. Hơn nữa khi nàng mặc giá y, còn được trang điểm tinh xảo, khóe mắt có mạt hồng mờ nhạt, làm cho nàng ấy càng giống đang giấu đi nét an tĩnh dễ thương, giữa ấn đường là chu sa đỏ sẫm rạng rỡ động lòng người. Tay Sư Thanh Y luyến tiếc buông ra, vẫn vuốt khăn voan hồng sa của Lạc Thần, cơ hồ là có chút giật mình mà nhìn Lạc Thần, bên môi mang ý cười, nhưng cũng giấu không được cảm xúc phức tạp bên trong. Vui sướиɠ, buồn bã, lại chua xót. Nàng cuối cùng cũng lại thấy được bộ dáng Lạc Thần mặc giá y. Nàng từng nghĩ mình rốt cuộc đã không lưu giữa được phong tư Lạc Thần mặc giá y năm ấy. Nhưng giờ khắc này, cho dù thời gian năm xưa đã mơ hồ, dưới sự trợ giúp của mộng tràng, nàng rốt cuộc có thể lần thứ hai thấy được dáng vẻ nữ nhân đã bị bỏ lại ở trong quá khứ, đẹp đến mê hồn đoạt phách. Sư Thanh Y không chớp mắt mà nhìn Lạc Thần, sau một lúc lâu cũng không nói gì, Lạc Thần cũng chăm chú nhìn nàng. Lúc trước nàng đổi sang vũ nương sam y lụa mỏng, giống như giá y, đều là màu đỏ. Hồng y vũ nương là quyến rũ chọc người, hiện tại giá y hồng sắc của nàng, cũng càng thêm đoan trang, trang trọng mỹ lệ. Kiểu dáng giá y kỳ thật cũng không phức tạp, nhưng mỗi chỗ chi tiết đều lộ ra tinh tế lịch sự tao nhã, trâm cài trêи tóc đều là lưu ngọc hồng trâm đặc chế cho hôn lễ, ở giữa lấy tơ kim hồng quấn quanh, dấu ở dưới khăn voan hồng sa, như ẩn như hiện. Dung mạo Sư Thanh Y vốn dĩ thanh lệ thông thấu, cao quý xuất trần, đều gói gọn trong vẻ đẹp rạng rỡ này, làm cho người ta không dời mắt được. Lạc Thần nhìn nàng một lát, vươn tay, chậm rãi vuốt ve trêи mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Tân nương tử của ta, thật đẹp.” Sư Thanh Y vốn đang trầm luân trong si mê, nghe được lời này của Lạc Thần, nhất thời có chút xấu hổ quẫn bách mà rũ mắt, nói: “Ta tự nhiên cảm thấy may mắn vì kẻ bố mộng dẫn vào mộng tràng, để ta có thể nhìn thấy bộ dáng ngươi mặc giá y, ta còn nghĩ là mình đang nằm mơ.” Chỉ đáng tiếc là, thời gian của các nàng thật sự quá ngắn. Ánh mắt Sư Thanh Y rơi xuống, nhìn ngọc bội bên hông Lạc Thần. Đó là nửa khối hồng ngọc cá chép, mặt trêи là một cái hoa kết cực tinh xảo phức tạp, bên dưới rũ tua màu đỏ thật dài. Thân mình Lạc Thần khẽ nhúc nhích, khối hồng ngọc cá chép cũng theo đó bị lay động, ánh sáng của dạ minh châu rực rỡ trong trẻo nhưng lạnh lùng, xuyên thấu qua chất ngọc trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy mặt trêи có vết nứt tỉ mỉ, tựa hồ từng được sửa qua, dường như có thể nhìn thấy ánh sáng chảy xuôi bên trong, giống như có loại cảm giác hồng ngọc cá chép đang ở trong nước bơi lội. Sư Thanh Y rất nhanh cũng phát hiện Lạc Thần đang nhìn đai lưng của nàng, vội cúi đầu nhìn chính đai lưng của mình, thấy của mình cùng Lạc Thần giống nhau, cũng rũ xuống nửa khối hồng ngọc cá chép, mặt trêи chạm khắc hai chữ nhỏ, là khắc tên của nàng: “Thanh Y.” Đây là một đôi hồng ngọc cá chép, cùng giá y trêи người các nàng giống nhau, chỉ là ảo ảnh trong mộng, là vật chứng đã mất của thời gian, đều không phải là chân thật tồn tại. Nhìn chằm chằm nửa mảnh hồng ngọc cá chép bên hông, trong yết hầu Sư Thanh Y như nghẹn lại cái gì, nhất thời lại nói không nên lời. Được một lúc lâu sau nàng mới nhìn Lạc Thần, nói: “Khăn voan… cũng vén lên rồi, kế tiếp có phải cần uống rượu giao bôi hay không? Chỉ tiếc… nơi này không có rượu.” Quần áo cùng trang sức là loại từng mặc trêи người các nàng, có thể coi như là một phần của các nàng, thân là mộng chủ các nàng có thể thay đổi trang phục, nhưng các nàng cũng không có căn cứ để lấy ra ảo ảnh rượu. Trừ phi nơi này từng có rượu, mới có thể xuất hiện lại, nhưng nơi này là Triệu Mạch, lại làm sao từng có rượu. Lạc Thần nói: “Có thể giả vờ có rượu.” Sư Thanh Y cười cười, đưa tay làm động tác cầm chén, đưa đến trước mặt Lạc Thần, nói: “Là như thế này sao?” Lạc Thần không nói được một lời, chỉ là duỗi tay đến, cùng tay nàng giao nhau, cũng hướng chính mình quay ngoặt lại, làm thành tư thế uống rượu giao bôi. Sư Thanh Y vốn chỉ là làm động tác tay trước, cũng không nghĩ Lạc Thần thật sự sẽ cùng nàng giao bôi, nhưng thoáng nhìn ánh sáng lay động trong mắt Lạc Thần, nàng mới hiểu được Lạc Thần là thật sự nghiêm túc, nhịn không được cũng ngồi thẳng nghiêm chỉnh, ngồi ở trêи đùi Lạc Thần đến thẳng tắp. Lạc Thần hỏi nàng: “Trước khi uống rượu giao bôi, cần làm cái gì?” Sư Thanh Y thốt ra: “Lời thề giao bôi.” Lạc Thần yên lặng nhìn nàng, mềm nhẹ cười, nói: “Dĩ ngã vi lễ.” Sư Thanh Y sửng sốt, lập tức phản ứng được đây là Lạc Thần muốn cùng nàng nói lời thề giao bôi, mà lời thề cần hai người cùng nhau đọc, nàng vội vã nói theo Lạc Thần: “Dĩ ngã vi lễ.” “Song lý vi thệ.” Thanh âm Lạc Thần kín đáo mà run rẩy, hàng mi dài nhiễm ánh sáng dạ minh châu, đáy mắt như ngọc của nàng rơi xuống trêи da thịt một bóng ảnh yên tĩnh. Sư Thanh Y cũng có chút nghẹn ngào: “Song lý vi thệ.” Lạc Thần một thân hồng y, tóc sau đầu được sợi dây màu hồng vấn lên buông xõa trêи đầu vai, nói: “… Vĩnh dĩ vi hảo.” Sư Thanh Y một câu một câu, run giọng đi theo nàng: “Vĩnh dĩ vi hảo.” Khóe mắt Lạc Thần có nước chảy ra, nước mắt giống như hóa thành trân châu rơi xuống hàng mi dài của nàng, thanh âm đứt quãng phát ra theo hô hấp hỗn loạn tựa như vỡ vụn: “… Lưỡng bất tương ly.” Nước mắt Sư Thanh Y cuối cùng cũng nhịn không được, chảy xuống: “… Lưỡng… Lưỡng bất tương ly” Lạc Thần nhắm mắt lại, ôm lấy cánh tay Sư Thanh Y, cầm trong tay “chén rượu” hư vô kề sát bên môi, uống một ngụm. Sư Thanh Y cũng “uống” rượu, trong lòng muốn khóc, nhưng ngày đại hỉ, nàng sao có thể khóc, vì thế nàng nhìn Lạc Thần nở nụ cười, trong mắt lại cười ra nước mắt chua xót: “Chúng ta lại thành thân .” Lạc Thần đem nàng kéo đến, ôm chặt lấy nàng, nhẹ lẩm bẩm nói: “Phải, chúng ta lại thành thân.” Dĩ ngã vi lễ Song lý vi thệ Vĩnh dĩ vi hảo Lưỡng bất tương ly.*Tạm dịch: Lấy thân ta làm sính lễ Lấy cá chép làm lời thề Vĩnh viễn cùng một chỗ Kiếp này không chia ly) Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tấu chương này cùng chương ngày hôm qua ta mới cập nhật ở cổ đại thiên, chương 295 có liên hệ với nhau, cổ đại thiên vẫn sẽ tiếp tục đăng tải, cảm giác cổ đại và hiện đại có quan hệ xen kẽ với nhau cũng chỉ có các bằng hữu xem tiếp mới có thể cảm nhận được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương