Đồ Khốn, Em Muốn Ôm Đùi Anh
Chương 18
Q: Meo thụ, anh thích uống cà phê không? Em thích nhất là cà phê!
A: Anh không uống cà phê, người nào đó chỉ cho anh uống sữa tươi TUT
***
Khương Tiểu Lạc nằm lì ở trên giường, cắt móng tay mình bỏ vào thùng rác. Thấy Sở Thiếu Tự tắm rửa xong bước ra, cậu vẫy tay để anh tới gần.
Sở Thiếu Tự ngồi xuống bên giường, Khương Tiểu Lạc ngồi dậy, hai chân xếp bằng, lôi tay của Sở Thiếu Tự sang.
Móng tay của anh hơi dài rồi.
Cầm ngón tay cái của anh, để móng tay vào giữa bấm móng tay, nhấn một cái, tiếng “cạch” vang lên, móng tay bị cắt rơi ra ngoài. Khương Tiểu Lạc làm thật nhẹ nhàng, cắt thật cẩn thận.
Cắt xong cả hai bàn tay, cậu giơ từng ngón của anh lên soi thật kỹ, chỗ nào cắt chưa đẹp sẽ lấy dũa móng tay dũa dũa mài mài, mắt mở thật to, dáng vẻ nghiêm túc.
Sở Thiếu Tự lẳng lặng nhìn Khương Tiểu Lạc, để mặc cậu thỏa thích chà đạp tay mình.
“Được rồi.” Khương Tiểu Lạc phủi móng tay còn sót trên giường, cất bấm móng tay vào tủ đầu giường, sau đó lăn cả người vào trong chăn, thò ra mỗi cái đầu nhỏ, “Em buồn ngủ, ngủ trước đây.” Nói xong, cậu lập tức ngáp một cái.
Đợi tới khi Sở Thiếu Tự làm xong việc của mình, Khương Tiểu Lạc đã ngủ say, tai nghe vẫn còn đeo trên tai. Anh tháo tai nghe xuống, bỏ máy mp3 sang một bên, ghé sát vào nhìn gương mặt cậu, trên lông mi vẫn còn vương nước mắt.
Mơ thấy ác mộng sao?
Sở Thiếu Tự lau nước mắt đi, tắt đèn ôm lấy Khương Tiểu Lạc. Cậu rất tự nhiên rúc đầu vào ngực anh.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Khương Tiểu Lạc phát hiện hai mắt mình sưng hổ, may mà Sở Thiếu Tự đã đi làm nên không nhìn thấy.
Mất mấy ngày cậu mới nghe hết kết cục của “Vương triều họ Lý”. Hai nhân vật chính đều chết hết, tuy rằng ngay từ đầu đã biết kịch này BE, nhưng cậu vẫn không tránh khỏi bị giảm sút tinh thần nặng nề.
Quả nhiên cậu không thích nổi kết cục không hạnh phúc.
Một bộ kịch khác của Sở Thiếu có tên là “Vô”, hint BL, tuy rằng hai người ở bên nhau, nhưng quá trình cũng không dễ dàng. Khương Tiểu Lạc quyết định đợi tâm trạng mình trở lại bình thường rồi mới nghe tiếp.
Cậu phát hiện Sở Thiếu Tự đang online QQ, thật hiếm có. Sở Thiếu Tự thường không để ẩn, nếu avatar của anh màu xám, vậy chứng tỏ anh quả thật không online.
Kỳ Meo: Sở Thiếu.
Bên kia trả lời rất nhanh. Khương Tiểu Lạc phát hiện Sở Thiếu Tự đối đãi với người lạ lúc nào cũng dùng thái độ khiêm tốn, rất hiền lành nhưng lại khiến người ta cảm thấy khó tiếp cận. Khương Tiểu Lạc vui vẻ lắm, người đàn ông này chỉ cưng chiều cậu, đau lòng vì cậu.
Anh chỉ thuộc về cậu.
Ngọt ngào nghĩ, cậu càng không chút kiêng kỵ quấy rầy Sở Thiếu Tự.
Thật muốn nhìn… bộ dạng xù lông của anh ấy.
Sở: Gì?
Kỳ Meo: Nghe “Vương triều họ Lý” của anh mà phát khóc, cầu an ủi (>﹏<.)~ hu hu hu hu…
Sở: Ặc, xin lỗi, giờ tôi đang bận.
Kỳ Meo: -_-#
Vì vậy, Khương Tiểu Lạc tiếp tục chiến đấu trên chiến trường weibo.
Kỳ Meo: Đáng ghét, nam thần không thèm an ủi tôi TT @Sở Lạc
Một đám fan cũng nhảy xuống dưới ồn ào theo.
Bình luận 1: Tiểu thụ, để tôi an ủi cậu *dê háo sắc*
Bình luận 2: Làm nũng kìa, thật đáng yêu ( ̄ー ̄)
Bình luận 3: Meo thụ, mau lao vào vòng tay của chị đi.
Bình luận 4: @Sở Lạc @Sở Lạc @Sở Lạc, nam thần, nam thân, có một tiểu thụ đáng yêu cần anh an ủi.
Cho dù biết ngoài đời Kỳ Meo đã có người yêu, nhưng không thể ngăn cản được các fan hâm mộ điên cuồng tưởng tượng, dù sao cũng dán danh nghĩa YY. Huồng hồ, nhân vật chính còn phối hợp cùng, cớ gì không làm (^o^)/~
Khương Tiểu Lạc nhìn weibo của Sở Thiếu Tự, quả nhiên vẫn chỉ có một cái như tước. Bình luận đã tăng tới 2000, chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, đó chính là tình cảm nồng nàn mà cố chấp.
Khương Tiểu Lạc dậy muộn, đồ ăn sáng trở thành đồ ăn trưa, bữa trưa đáng thương mà Sở Thiếu Tự chuẩn bị bị bỏ quên luôn.
Khi trở về phòng, đúng lúc tổ kịch đang kêu gọi cậu lên YY đối kịch.
Khương Tiểu Lạc chưa kịp trả lời đã thấy Sở Thiếu Tự giành trước.
Sở: Đối kịch?
Khương Tiểu Lạc rất sợ Sở Thiếu Tự tới vây xem, trong lòng lo lắng nhưng vẫn rất nhiệt tình giải thích cho Sở Thiếu Tự biết cái gì là đối kịch, cái gì là YY. Trông bộ dáng ngây thơ của anh, thật khiến người ta thắc mắc sao anh lại là CV lão làng phối hai vở kịch kinh điển được cơ chứ, không hiểu trước đây làm thế nào.
Sau đó, Sở Thiếu Tự hiểu ra, Ba cậu giật dây anh tới vây xem khiến Khương Tiểu Lạc giận tới ngứa răng. Đôi khi đối xử nhiệt tình quá cũng không được.
Khi Khương Tiểu Lạc vào YY của tổ kịch, Ba cậu, Mẹ cậu, Song Mộc Lâm, Cối xay gió đều online, ủa không phải đối kịch với một mình Cối xay gió thôi sao? Cả tập thể vây xem thế này là sao đây?
Ba cậu tán ngẫu một chút trước khi đối kịch, Khương Tiểu Lạc không có lòng dạ nào mà nghe họ trò chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào danh sách nick bên trái màn hình.
Sở Thiếu Tự, anh tuyệt đối không được tới nha _(: 3″ ∠)_
Không như cậu mong muốn, một nick trắng đột nhiên xuất hiện giữa đám người, sau đó màu nick của anh thay đổi sang màu đỏ giống cậu trong nháy mắt.
= 口 =
Ba cậu vẫn chỉ đạo như trước, nói rằng Cối xay gió và Kỳ Meo có thể bắt đầu đối kịch rồi. Cối xay gió đã chuẩn bị xong, đến phiến Kỳ Meo, đèn xanh trước nick của cậu sáng lên, nhưng không có tiếng động gì phát ra.
Sau đèn sáng rồi tắt, tắt rồi lại sáng, vừa nhìn cũng biết là thiết bị có vấn đề. Khi đèn xanh tắt hẳn, Khương Tiểu Lạc gõ chữ trên khung chat.
Kỳ Meo: Không nghe thấy gì sao?
Ba cậu mở miệng trả lời: “Không nghe thấy. Micro của cậu có vấn đề à? Đèn sáng nhưng không nghe thấy gì cả.”
Kỳ Meo: Vậy để tôi cắm lại micro.
Ngồi trước màn hình máy tính, Khương Tiểu Lạc không làm gì cả. Cậu lừa tổ kịch, kéo dài thời gian như vậy, thật sự hổ thẹn vô cùng.
Cho tới khi nhìn thấy Sở Thiếu Tự nhắn một câu mới biết hóa ra anh đã đi rồi.
Sở: Tôi có việc.
Trời cũng giúp mình, oh yeah (^o^)/
Khương Tiểu Lạc bình tĩnh tự nhiên mở mic, lần này lên tiếng còn giả vờ ho khan: “Alô, nghe được không?”
“Nghe được rồi, bắt đầu đi.”
Bởi vì đa phần là Khương Tiểu Lạc phản âm, Ba cậu đăng một phần kịch bản lên để tiện phối âm, không làm mất thời gian.
Quả nhiên có người dẫn dắt, Khương Tiểu Lạc cảm thấy chất lượng phối kịch của mình đã tăng lên, bởi vì biết dựa vào hoàn cảnh nhân vật, lời thoại đọc ra cũng toát ra được cảm xúc tự nhiên. Huống hồ, diễn xuất của Cối xay gió rất tốt, dẫn dắt Khương Tiểu Lạc, giúp cậu mau chóng hoàn thành phản âm.
Khương Tiểu Lạc lưu file ghi âm trong CE ra desktop, đợt cắt chỉnh xong sẽ gửi cho Ba cậu.
“Ồ, Sở Thiếu, anh đã trở lại!” Ba cậu đột nhiên thốt lên kinh ngạc, dọa Khương Tiểu Lạc sợ hết hồn.
(Khung chat)
Kỳ Meo: = 皿 =
Xong đời rồi _(: 3″ ∠)_
Giọng của cậu không phải giọng giả, còn nói chuyện bình thường, Sở Thiếu Tự chắc chắn nghe được, tuyệt đối có thể nhận ra. Huống hồ hai người sớm chiều sống chung, không phải vừa mới yêu nhau, làm sao có thể lừa được anh. Chẳng phải chính cậu vừa nghe được kịch Sở Thiếu Tự phối đã nhận ra anh rồi đấy thôi.
Được rồi, phát hiện thì có sao đâu, Khương Tiểu Lạc tự giác ngộ.
Nhưng, ông trời phù hộ.
(Khung chat)
Sở: Mọi người có nói gì sao? Sao tôi không nghe thấy gì?
Chuẩn bị rất tích cực “alô alô” hai tiếng, sau đó gõ trên khung chat hỏi anh có nghe thấy mình nói gì không.
Sở: Không.
Ba cậu: Anh tắt loa ở dưới góc trái màn hình rồi hả?
Sở: Không.
Ba cậu: Ặc, thế thì em cũng không biết _(: 3″ ∠)_ Hay là máy móc có vấn đề gì?
Khương Tiểu Lạc lập tức nhân cơ hội chen vào nói một câu: “Tôi out trước nhé, hẹn gặp lại mọi người.”
Trước khi nhấn vào dấu X ở góc phải, Khương Tiểu Lạc liếc nhìn câu trả lời của Sở Thiếu Tự.
Sở: À, tôi tắt âm máy tính.
Con chuột quyết đoán nhấn một cái, cả thế giới đều lặng yên.
Còn một phần H đáng ghét phải giải quyết, Khương Tiểu Lạc chuyển mấy file âm thanh Ba cậu đề cử sang đuôi mp3, sau đó vừa đeo tai nghe vừa ghi âm bằng CE.
Nhưng nghe những âm này, cậu hoàn toàn không có cảm giác, không có hiệu quả.
Khương Tiểu Lạc đành phải tháo tai nghe, cắm vào điện thoại, mở đoạn ghi âm cậu chưa xóa bỏ ra.
Cúi đầu khẽ rên rỉ như có như không, trong lòng Khương Tiểu Lạc như có lông chim cù nhẹ, hơi thở dần trở nên nặng nề, trên CE cũng hiển thị tần sóng âm thanh lên xuống phập phồng.
“Sở Thiếu…”
Cậu nhận ra mình gọi sai người, lập tức đổi xưng hô.
“Đào Hạ… Ưm…”
Đầu lưỡi tiến quân thần tốc, không hề kiêng kỵ khuấy đảo trong miệng, nước bọt nuốt không kịp trào ra.
Bầu không khí dâng cao cảm giác dâm mỹ.
“Nhẹ… chút…”
Tiếng vỗ tay nhẹ vang lên, thanh âm từ bất an đau nhức lập tức chuyển sang hưởng thụ vui vẻ, tâm trạng cũng mềm nhũn.
“Đào Hạ… Anh chậm một chút…”
Đến cao trào, thanh âm rút cắm qua đi, tiếng hơi thở gấp gáp khi nghỉ ngơi vang lên.
Ghi âm kết thúc, Khương Tiểu Lạc vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng của mình, tháo tai nghe xuống ném qua một bên.
Trong tai còn văng vẳng tiếng thở dốc trầm trầm của người nào đó.
Khương Tiểu Lạc ép bản thân phải tỉnh táo một chút, chỉ là nghe H để ghi âm H thôi mà. Tự an ủi mình như vậy, Khương Tiểu Lạc vùi người trong ghế mềm.
Sở Thiếu Tự…
A: Anh không uống cà phê, người nào đó chỉ cho anh uống sữa tươi TUT
***
Khương Tiểu Lạc nằm lì ở trên giường, cắt móng tay mình bỏ vào thùng rác. Thấy Sở Thiếu Tự tắm rửa xong bước ra, cậu vẫy tay để anh tới gần.
Sở Thiếu Tự ngồi xuống bên giường, Khương Tiểu Lạc ngồi dậy, hai chân xếp bằng, lôi tay của Sở Thiếu Tự sang.
Móng tay của anh hơi dài rồi.
Cầm ngón tay cái của anh, để móng tay vào giữa bấm móng tay, nhấn một cái, tiếng “cạch” vang lên, móng tay bị cắt rơi ra ngoài. Khương Tiểu Lạc làm thật nhẹ nhàng, cắt thật cẩn thận.
Cắt xong cả hai bàn tay, cậu giơ từng ngón của anh lên soi thật kỹ, chỗ nào cắt chưa đẹp sẽ lấy dũa móng tay dũa dũa mài mài, mắt mở thật to, dáng vẻ nghiêm túc.
Sở Thiếu Tự lẳng lặng nhìn Khương Tiểu Lạc, để mặc cậu thỏa thích chà đạp tay mình.
“Được rồi.” Khương Tiểu Lạc phủi móng tay còn sót trên giường, cất bấm móng tay vào tủ đầu giường, sau đó lăn cả người vào trong chăn, thò ra mỗi cái đầu nhỏ, “Em buồn ngủ, ngủ trước đây.” Nói xong, cậu lập tức ngáp một cái.
Đợi tới khi Sở Thiếu Tự làm xong việc của mình, Khương Tiểu Lạc đã ngủ say, tai nghe vẫn còn đeo trên tai. Anh tháo tai nghe xuống, bỏ máy mp3 sang một bên, ghé sát vào nhìn gương mặt cậu, trên lông mi vẫn còn vương nước mắt.
Mơ thấy ác mộng sao?
Sở Thiếu Tự lau nước mắt đi, tắt đèn ôm lấy Khương Tiểu Lạc. Cậu rất tự nhiên rúc đầu vào ngực anh.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Khương Tiểu Lạc phát hiện hai mắt mình sưng hổ, may mà Sở Thiếu Tự đã đi làm nên không nhìn thấy.
Mất mấy ngày cậu mới nghe hết kết cục của “Vương triều họ Lý”. Hai nhân vật chính đều chết hết, tuy rằng ngay từ đầu đã biết kịch này BE, nhưng cậu vẫn không tránh khỏi bị giảm sút tinh thần nặng nề.
Quả nhiên cậu không thích nổi kết cục không hạnh phúc.
Một bộ kịch khác của Sở Thiếu có tên là “Vô”, hint BL, tuy rằng hai người ở bên nhau, nhưng quá trình cũng không dễ dàng. Khương Tiểu Lạc quyết định đợi tâm trạng mình trở lại bình thường rồi mới nghe tiếp.
Cậu phát hiện Sở Thiếu Tự đang online QQ, thật hiếm có. Sở Thiếu Tự thường không để ẩn, nếu avatar của anh màu xám, vậy chứng tỏ anh quả thật không online.
Kỳ Meo: Sở Thiếu.
Bên kia trả lời rất nhanh. Khương Tiểu Lạc phát hiện Sở Thiếu Tự đối đãi với người lạ lúc nào cũng dùng thái độ khiêm tốn, rất hiền lành nhưng lại khiến người ta cảm thấy khó tiếp cận. Khương Tiểu Lạc vui vẻ lắm, người đàn ông này chỉ cưng chiều cậu, đau lòng vì cậu.
Anh chỉ thuộc về cậu.
Ngọt ngào nghĩ, cậu càng không chút kiêng kỵ quấy rầy Sở Thiếu Tự.
Thật muốn nhìn… bộ dạng xù lông của anh ấy.
Sở: Gì?
Kỳ Meo: Nghe “Vương triều họ Lý” của anh mà phát khóc, cầu an ủi (>﹏<.)~ hu hu hu hu…
Sở: Ặc, xin lỗi, giờ tôi đang bận.
Kỳ Meo: -_-#
Vì vậy, Khương Tiểu Lạc tiếp tục chiến đấu trên chiến trường weibo.
Kỳ Meo: Đáng ghét, nam thần không thèm an ủi tôi TT @Sở Lạc
Một đám fan cũng nhảy xuống dưới ồn ào theo.
Bình luận 1: Tiểu thụ, để tôi an ủi cậu *dê háo sắc*
Bình luận 2: Làm nũng kìa, thật đáng yêu ( ̄ー ̄)
Bình luận 3: Meo thụ, mau lao vào vòng tay của chị đi.
Bình luận 4: @Sở Lạc @Sở Lạc @Sở Lạc, nam thần, nam thân, có một tiểu thụ đáng yêu cần anh an ủi.
Cho dù biết ngoài đời Kỳ Meo đã có người yêu, nhưng không thể ngăn cản được các fan hâm mộ điên cuồng tưởng tượng, dù sao cũng dán danh nghĩa YY. Huồng hồ, nhân vật chính còn phối hợp cùng, cớ gì không làm (^o^)/~
Khương Tiểu Lạc nhìn weibo của Sở Thiếu Tự, quả nhiên vẫn chỉ có một cái như tước. Bình luận đã tăng tới 2000, chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, đó chính là tình cảm nồng nàn mà cố chấp.
Khương Tiểu Lạc dậy muộn, đồ ăn sáng trở thành đồ ăn trưa, bữa trưa đáng thương mà Sở Thiếu Tự chuẩn bị bị bỏ quên luôn.
Khi trở về phòng, đúng lúc tổ kịch đang kêu gọi cậu lên YY đối kịch.
Khương Tiểu Lạc chưa kịp trả lời đã thấy Sở Thiếu Tự giành trước.
Sở: Đối kịch?
Khương Tiểu Lạc rất sợ Sở Thiếu Tự tới vây xem, trong lòng lo lắng nhưng vẫn rất nhiệt tình giải thích cho Sở Thiếu Tự biết cái gì là đối kịch, cái gì là YY. Trông bộ dáng ngây thơ của anh, thật khiến người ta thắc mắc sao anh lại là CV lão làng phối hai vở kịch kinh điển được cơ chứ, không hiểu trước đây làm thế nào.
Sau đó, Sở Thiếu Tự hiểu ra, Ba cậu giật dây anh tới vây xem khiến Khương Tiểu Lạc giận tới ngứa răng. Đôi khi đối xử nhiệt tình quá cũng không được.
Khi Khương Tiểu Lạc vào YY của tổ kịch, Ba cậu, Mẹ cậu, Song Mộc Lâm, Cối xay gió đều online, ủa không phải đối kịch với một mình Cối xay gió thôi sao? Cả tập thể vây xem thế này là sao đây?
Ba cậu tán ngẫu một chút trước khi đối kịch, Khương Tiểu Lạc không có lòng dạ nào mà nghe họ trò chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào danh sách nick bên trái màn hình.
Sở Thiếu Tự, anh tuyệt đối không được tới nha _(: 3″ ∠)_
Không như cậu mong muốn, một nick trắng đột nhiên xuất hiện giữa đám người, sau đó màu nick của anh thay đổi sang màu đỏ giống cậu trong nháy mắt.
= 口 =
Ba cậu vẫn chỉ đạo như trước, nói rằng Cối xay gió và Kỳ Meo có thể bắt đầu đối kịch rồi. Cối xay gió đã chuẩn bị xong, đến phiến Kỳ Meo, đèn xanh trước nick của cậu sáng lên, nhưng không có tiếng động gì phát ra.
Sau đèn sáng rồi tắt, tắt rồi lại sáng, vừa nhìn cũng biết là thiết bị có vấn đề. Khi đèn xanh tắt hẳn, Khương Tiểu Lạc gõ chữ trên khung chat.
Kỳ Meo: Không nghe thấy gì sao?
Ba cậu mở miệng trả lời: “Không nghe thấy. Micro của cậu có vấn đề à? Đèn sáng nhưng không nghe thấy gì cả.”
Kỳ Meo: Vậy để tôi cắm lại micro.
Ngồi trước màn hình máy tính, Khương Tiểu Lạc không làm gì cả. Cậu lừa tổ kịch, kéo dài thời gian như vậy, thật sự hổ thẹn vô cùng.
Cho tới khi nhìn thấy Sở Thiếu Tự nhắn một câu mới biết hóa ra anh đã đi rồi.
Sở: Tôi có việc.
Trời cũng giúp mình, oh yeah (^o^)/
Khương Tiểu Lạc bình tĩnh tự nhiên mở mic, lần này lên tiếng còn giả vờ ho khan: “Alô, nghe được không?”
“Nghe được rồi, bắt đầu đi.”
Bởi vì đa phần là Khương Tiểu Lạc phản âm, Ba cậu đăng một phần kịch bản lên để tiện phối âm, không làm mất thời gian.
Quả nhiên có người dẫn dắt, Khương Tiểu Lạc cảm thấy chất lượng phối kịch của mình đã tăng lên, bởi vì biết dựa vào hoàn cảnh nhân vật, lời thoại đọc ra cũng toát ra được cảm xúc tự nhiên. Huống hồ, diễn xuất của Cối xay gió rất tốt, dẫn dắt Khương Tiểu Lạc, giúp cậu mau chóng hoàn thành phản âm.
Khương Tiểu Lạc lưu file ghi âm trong CE ra desktop, đợt cắt chỉnh xong sẽ gửi cho Ba cậu.
“Ồ, Sở Thiếu, anh đã trở lại!” Ba cậu đột nhiên thốt lên kinh ngạc, dọa Khương Tiểu Lạc sợ hết hồn.
(Khung chat)
Kỳ Meo: = 皿 =
Xong đời rồi _(: 3″ ∠)_
Giọng của cậu không phải giọng giả, còn nói chuyện bình thường, Sở Thiếu Tự chắc chắn nghe được, tuyệt đối có thể nhận ra. Huống hồ hai người sớm chiều sống chung, không phải vừa mới yêu nhau, làm sao có thể lừa được anh. Chẳng phải chính cậu vừa nghe được kịch Sở Thiếu Tự phối đã nhận ra anh rồi đấy thôi.
Được rồi, phát hiện thì có sao đâu, Khương Tiểu Lạc tự giác ngộ.
Nhưng, ông trời phù hộ.
(Khung chat)
Sở: Mọi người có nói gì sao? Sao tôi không nghe thấy gì?
Chuẩn bị rất tích cực “alô alô” hai tiếng, sau đó gõ trên khung chat hỏi anh có nghe thấy mình nói gì không.
Sở: Không.
Ba cậu: Anh tắt loa ở dưới góc trái màn hình rồi hả?
Sở: Không.
Ba cậu: Ặc, thế thì em cũng không biết _(: 3″ ∠)_ Hay là máy móc có vấn đề gì?
Khương Tiểu Lạc lập tức nhân cơ hội chen vào nói một câu: “Tôi out trước nhé, hẹn gặp lại mọi người.”
Trước khi nhấn vào dấu X ở góc phải, Khương Tiểu Lạc liếc nhìn câu trả lời của Sở Thiếu Tự.
Sở: À, tôi tắt âm máy tính.
Con chuột quyết đoán nhấn một cái, cả thế giới đều lặng yên.
Còn một phần H đáng ghét phải giải quyết, Khương Tiểu Lạc chuyển mấy file âm thanh Ba cậu đề cử sang đuôi mp3, sau đó vừa đeo tai nghe vừa ghi âm bằng CE.
Nhưng nghe những âm này, cậu hoàn toàn không có cảm giác, không có hiệu quả.
Khương Tiểu Lạc đành phải tháo tai nghe, cắm vào điện thoại, mở đoạn ghi âm cậu chưa xóa bỏ ra.
Cúi đầu khẽ rên rỉ như có như không, trong lòng Khương Tiểu Lạc như có lông chim cù nhẹ, hơi thở dần trở nên nặng nề, trên CE cũng hiển thị tần sóng âm thanh lên xuống phập phồng.
“Sở Thiếu…”
Cậu nhận ra mình gọi sai người, lập tức đổi xưng hô.
“Đào Hạ… Ưm…”
Đầu lưỡi tiến quân thần tốc, không hề kiêng kỵ khuấy đảo trong miệng, nước bọt nuốt không kịp trào ra.
Bầu không khí dâng cao cảm giác dâm mỹ.
“Nhẹ… chút…”
Tiếng vỗ tay nhẹ vang lên, thanh âm từ bất an đau nhức lập tức chuyển sang hưởng thụ vui vẻ, tâm trạng cũng mềm nhũn.
“Đào Hạ… Anh chậm một chút…”
Đến cao trào, thanh âm rút cắm qua đi, tiếng hơi thở gấp gáp khi nghỉ ngơi vang lên.
Ghi âm kết thúc, Khương Tiểu Lạc vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng của mình, tháo tai nghe xuống ném qua một bên.
Trong tai còn văng vẳng tiếng thở dốc trầm trầm của người nào đó.
Khương Tiểu Lạc ép bản thân phải tỉnh táo một chút, chỉ là nghe H để ghi âm H thôi mà. Tự an ủi mình như vậy, Khương Tiểu Lạc vùi người trong ghế mềm.
Sở Thiếu Tự…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương