Đồ Lùn! Đồ Sấc Sược!
Chương 5
Hắn vừa đặt nó xuống giường , đắp chăn lên cho nó thì điện thoại hắn rung lên...._ Alo _Hắn bắt máy_Đại ca, em đây.Em tóm được gần hết rồi nhưng thằng cầm đầu không phải là loại thường nên tụi em...._Bảo với nó là tao: Vũ Anh Nam gọi nó. Còn nếu nó không nghe thì mày phá tan nhà nó ra cho tao, có gì tao chịu hết _Hắn ngắt lời thằng đàn em gắt lên_Dạ, em hiểu. Tới đêm nay là xong thôi ạ_xong rồi hắn cúp máy, đang định ngả mình vào ghế ngủ lại thì chuông điện thoại của hắn lại rung lên, hắn nhấc máy_Nam hả? Hưng đây _Hưng nói_Ờ, sao rùi mày? _Hắn hỏi_Gọi điện thoại báo mày mà, Việt vừa phẩu thuật xong, nó qua khỏi rồi, may quá. Bên mày ổn không? _Hưng thở phào nhẹ nhõm nói với thằng bạn_Ùm, thế là an tâm rồi. Bên này ổn, nhưng con nhóc đó bị sock quá nên phải có người trông, tao không qua được mày giúp tao trông Việt nhé _Hắn nói_K sao, cứ để tao lo _Hưng cười_Ờ, mày cũng nằm nghỉ tý đi, con nhiều viêc phải làm lắm đấy _Hắn nói_Hỉu rùi, ok . Thế nhe, bye bye _Hưng nói-Ờ, bye _Hắn cúp máyHắn chợp mắt thêm được 1 lúc thì bọn đàn em của hắn lúc tờ mờ sáng báo đã bắt xong nên hắn phải dậy đi luôn. Hắn tiêc lại giường của nó, nhìn nó 1 chút rồi khẽ bước ra khỏi phòng. Hắn rút điện thoại ra gọi:_Ông quản gia hả? Mang mô-tô tới bệnh viên K cho tôi, 5 phút thôi.Hắn nói xong cúp máy luôn chẳng đê ông quản gia kịp hỏi han gì thêm. Lúc này, khi bước ra khỏi phòng nó hắn lại trở về là hắn _ 1đại gia uy phong, mạnh mẽ đầy máu lạnh với con mắt sắc lạnh lùng, vô cảm. Hắn bấm số điện thoại gọi tên Hưng_Alo _Hưng vẫn còn đang ngái ngủ_Tao đây, dậy đi giải quyết mấy con chó hôm nay .Tao đợi mày trước của bệnh viện_Hắn nói bằng giọng lạnh lùng_Ok, ra liền _Hưng nói (tỉnh ngủ liền ạ)_Ờ, mày để vệ sĩ ở lại nhé, kêu 2 thằng qua phòng nhỏ "lùn" giùm tao. Không cho ai đi ra và cũng không cho ai đi vào _Hắn nói_Rùi, thế nhe, tao ra liền _Hưng nói rồi cúp máyTại cửa bệnh viện khi hắn vừa ra tới nơi thì chiếc mô-tô phân phối lớn của hắn cũng được 1 tên vệ sĩ đi tới cũng vừa vặn tên Hưng chạy ra. Hắn đi lại xe lấy cái mũ bảo hiểm ném cho thằng bạn rồi 2 thằng phi thẳng tới trỗ hẹn với bọn đàn em...Trỗ đó là nhà kho rộng nhưng lại bị bỏ hoang nằm sau rạp chiếu phim , đường vào duy nhất của nhà kho đo là 1 cái hẻm có rất ít người qua lại trừ hắn là lũ đàn em10 phút sau hắn tới nơi, lao thẳng xe máy vào nhà kho, hắn và tên bạn bước xuống xe, lũ đàn em cúi rạp mình chào hắn . Hắn ngồi vào chiếc ghế mạ vàng được phủ thêm 1 miếng da hổ ở trên chiếc ghế được đặt ở giữa trung tâm căn phòng, còn Hưng ngồi xuống cái ghế y hết vậy nhưng đặt 1 tấm gia báo lên trên được đặt bên cạnh . Hắn nhìn xung quanh 1 lượt rồi nói:_Tụi nó đâu?_Dạ, chúng đang được trói dưới kia ạ_ 1 tên nói_Ờ, thằng Bin cũng ở đây chứ? Gọi nó lên đây và giải mấy thằng đấy lên luôn đi _Hắn ra lệnh1 lúc sau, Bin cùng đi lên và theo sau Bin là cả 1 luc lúc nhúc bị trói...._Bin, ngồi đi _ Hắn nói và chỉ về phía chiếc ghế phủ da hổ bạch còn lại bên cạnh(Khỏi nói các bạn cũng biết chiếc ghế đấy là dành cho ai ạ, là Anh Việt đó ạ. Và người ngồi trên chiếc ghế này cũng đủ cho ta biết họ là người có quyền lực mạnh như thế nào đấy ạ )_Ơ thôi, em đứng đây cũng được_ Bin từ trối ( hixx bao thằng muốn ngồi cũng không được đấy ạ)_Nghe đi, hôm nay nhóc xẽ thay Việt 1 lần _ Hưng cười_Dạ _Bin tiến lại ngồi trên chiếc ghế đóNhìn Bin thế thôi chứ Bin là 1 thằng cao 1m79 và cũng là người dưới quyền của Nam , Hưng và Việt thôi. Bin hoạt động chủ yếu cũng là uýnh nhau và giúp Việt_ người mà Bin trung thành 100% nên đấy là lý do vì sao mà Nam cho Bin ngồi vào chiếc ghế đó thay Việt. Mọi người đừng thấy Bin xuất ngày bị Việt bắt nạt nên tưởng Bin hiền nhá, ở cả cái trường K. W chỉ có mình nó đánh ra tay đánh Bin và là người duy nhất Bin nói chuyện thui, chẳng ai lại gần được Bin trừ 3 người kia và nó đâu._Chậc, lần này tụi mày có vẻ nhẹ tay với tụi nó quá _Hắn nhìn 1 lượt rồi cười đầy mỉa mai_Dạ, tại bọn này toàn hoạt động riêng lẻ nên bắt chúng cũng chẳng tốn mấy công sức ạ _Bin nói_Tụi bây, đánh tất cả cho tao. Đánh không tha 1 thằng nào _Hắn hétSau câu nói của hắn là những tiếng " BỐP... CHÁT.... BÌNH..." cùng những tiếng kêu la oai oái của lũ bị đánh vang lên khắp gian phòng nhưng bên ngoài thì lại không có 1 tiếng động nào (đơn giản vì đây là phòng cách âm, cửa kính thì màu đen chỉ có trong nhìn ra ngoài được chư ngoài nhìn vào trong chỉ có 1 màu đen)1 lúc khi lũ bị đánh đã tả tơi hoa lá , người đầy thương tích thì hắn mới vẫy tay ra hiệu cho lũ đàn em dừng lại. Hắn nhìn lũ đó khẽ nhếch miệng cười đểu, hắn nhìn vào ly rượu vang đang cầm trên tay mình khẽ lắc nhẹ nói:_Bin, chỉ cho anh thằng đứng đầu và thằng đã đánh Việt_Thằng đứng đầu cũng là thằng đã đánh anh Việt , là thằng kia ạ.... _Bin nói và chỉ tay về phía 1 thằng tóc tai dựng đứng nhuộm xanh nhuộm đỏ, tai như quyển sổ nhật kí._Lôi nó lại đây _hắn ra lệnhBọn đàn em lôi thằng đó ra, lúc này thằng đấy cũng bị cơ sso vết thương nhưng vẫn còn hơi để nói khi lúc đàn em của hắn đẩy ngã thằng đó quỳ xuống trước chân hắn:_Anh.... Anh ...anh tha cho em.... Em...._Ồ! Tưởng ai, té ra là thiếu gia nhà họ Trương đây phải không? Trương Bá Danh đây mà _Hắn nói đầy mỉa mai_Anh...đại ca....đại ca tha cho em....em hứa em không bao giờ lam...._Thằng đó lắp bắp quỳ lạy dưới chân hắn_Mày câm, lúc mày đánh người của tao sao mày không nghĩ đến hậu quả đi. Mày không hiểu động vào anh em của tao xẽ là như thế nào à? _Hắn cắt lờiNói xong hắn dơ chân đá văng thăng kia ra xa làm thằng kia ngã văng vào lũ đồng bạn ngã liểng xiểng theo.._Mày nên nhớ, thằng nào động vào tao không xong đâu. Cha mày tham ô, nhận hối lộ của nhà nước vì sao giờ cha mày vẫn sống ha? Mày về bảo ông già mày chuẩn bị vào tù đi_Hắn quát sối sả vào mặt thằng kia_Anh, anh tha cho cha em,... em ...em xin anh..._Tên kia bò lại van xin hắn_Hừ, cái mạng mày con khôn lo được mà còn đòi lo cho cái gia đình mày à? _Hắn nhếch mép cườiSau cái nhếch mép của hắn cũng là lúc Hưng đứng dậy trên tay cầm 1 thanh kiếm Nhật được bọc vỏ bao da màu đen. Hưng tiến lại gần tên đấy với ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn, nhoẻn miệng nở 1 nự cười khinh miệt và nhanh như cắt rát thanh kiếm ra và chém ngay 1 đường ngang lưng tên ấy_ Á.........Á...........Á.........Á........_ Tên kia hét lên đau đớnMáu thấm vào áo ướt nhèm, cả lũ lâu nhau kia tái xanh mặt , chân tay bủn rủn theo. Anh chàng Hưng lém lỉnh , vui vẻ ngày nào đã biến mất và thay vào đó là 1 con người máu lạnh cực kì vô cảm đến tàn nhẫn_Đây là cảnh cáo thôi, mỗi khi nhìn vào vết thương này hãy nhớ lấy: "Đừng bao giờ động vào anh em của tao" .Giờ thì biến đi _ Hưng hét lên ánh mắt nhìn chúng đầy căn phẫnBọn kia đang định chạy thì hắn lên tiếng...._Khoan, biến thì vác cái của nợ này đi đi, bẩn quá _Hắn chỉ tay về phía thằng kia đang nằm quằn quại vì đâu đớnHắn đứng dậy bước đi đầy oai phong cùng Hưng tiến ra ngoài nhưng không quyên dặn dò Bin:_Nhóc, dọn dẹp sạch sẽ trỗ này hộ anh nhé_Dạ, anh cứ để em _Bin cườiXong hắn lấy chiếc điện thoai pro ra gọi:_Alo! _Đầu dây bên kia bắt máy_Tôi đây, trong ngày hôm nay tôi muốn ông đưa công ty tên Trương phá sản và hắn phải vào tù cho tôi _Hắn ra lệnh_Nhưng ... thưa cậu chủ, chăng phải...!!_Đầu dây bên kai ấp úng_Trước tôi giúp ông ta, giờ không. Mau làm đi _ Hắn nói rồi cúp mày----Rồi hắn và Hưng lại phi xe máy quay trở lại bệnh viện . Hắn bảo Hưng vào trước còn mình thì quay xe lại 1 quán cháo nhỏ gần bệnh viện mua cháo về cho nó . Nhưng ai cũng biết hắn nhà giàu nên hắn với bà bán cháo cũng có 1 câu truyện nho nhỏ sảy ra..._Bà, cho 1 cháo mang về đi_Đợi bà chút _Bà lão cười phúc hậu_Nhanh dùm cái bà ơi _Hắn ý ới_Đây, làm gì mà vội vội vàng vàng thế?_Bà đưa hắn hộp cháo còn nóng nguyên_Chậc, tiền đây _ Nói xong hắn đi thẳngNhưng hắn đi được vài bước thì hắn bị bà lão kéo lại và cốc cho 1 cái đau điếng (cả đời hắn lần đầu tiên bị đánh, trước giờ có ai đánh hắn đâu; chạm vào người hắn còn khó nữa là ==.)_oái, bà lão bà làm gì vậy ? _hắn gắt_Cậu trẻ thế là đã lũ rồi à? Bát chào này có 15 ngàn mà cậu đưa gì cho tôi tới 100 ngàn vậy?_Trời, vậy bà chê tiền sao? _Hắn trố mắt nhìn bà lão_Tôi không chê nhưng tôi không phải ăn cướp tiền người ta_Bà lão mắng hắn_Trời, vậy bà muốn gì đây? Tôi kiếm đâu ra tiền lẻ cho bà? _Hắn gắt_ "BỐP" Cậu thanh niên, cậu đáng tuổi cháu già đấy, tôi tớ với ai thế? _ Bà lão cốc vào đầu hắn thêm 1 cái_Bà.... _Hắn tức lắm nhưng không làm gì được_Hừ, đưa cặp lồng cháo đây_Bà lấy cặp lồng cháo từ tay hắnBà cầm hộp cháo mang vào trong, bỏ thêm cháo và thịt vào trong hộp đó và đưa trả lại cho hắn_Đây, bà khuyến mãi thêm cho cậu, mau vào bệnh viện đưa cháo cho bệnh nhân đi.Tiền thừa của cậu đây _Bà dúi vào tay hắn hộp cháo_Hả? Sao bà biết đây là cháo dành cho người bệnh? _Hắn ngạc nhiên nhìn bà lão_Thì người ta mua cháo của ta toàn cho người bệnh mà _Bà cười_Bà lão này đúng là quái dị, trên đời này có ai chê tiền đâu cơ chứ...Mà cũng ngộ, bà nói thế nhỡ có người mua để ăn trả phải bà chù ẻo người ta bị bệnh à? _Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm 1 mình (Sặc, có mà hắn đang rủa người ta thì có)Hắn phi thẳng xe về bệnh viên, vào phòng bệnh của nó; hắn khẽ đẩy cửa để tiếng của kêu làm nó không bị tỉnh giấc. Còn nó, lúc ấy vẫn đang thiêm thiếp trên dường bệnh có lẽ là do thuốc ngủ được tiêm vào nó chưa tan hết. Đặt hộp cháo xuống bàn, hắn vào phòng tắm giặt 1 chiếc khăn ướt đắp lên chán cho nó, 1 chiếc thì hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ bé của nó.Hắn nhìn nó khẽ nở 1 nụ cười và dường như 1 đại ca máu lạnh đã biến mất trong hắn khi hắn ở bên nó. Xong hắn ngồi nhìn nó ngủ, lần đầu tiên hắn phải chăm sóc 1 ai đó xuốt cả 1 đêm không ngủ như ngày hôm nay nhưng không hiểu sao khi thấy khuôn mặt và đôi má hồng hồng ví sốt , đôi mắt nhắm thơ ngây, hơi thở đều đều trên đôi môi đỏ của nó khiến hắn chẳng còn thấy chút mệt mỏi nào nữa cả...Đôi mắt nó khẽ lim dim rồi từ từ mở ra , nó ngơ ngác nhìn dáo dác sung quanh 1 hồi rồi khẽ nói bằng cái giọng yếu ớt_Ơ....đây là đâu?_ "Lùn" đây là bệnh viện đó _Hắn lên tiếng trả lời nóVừa nói hắn vừa nhẹ nhàng đỡ nó ngồi dậy tựa lưng vào 1 chiếc gối mềm đươc để dựng trên đầu giường_Cô ổn chứ? Thấy mệt mỏi gì không? Cần gọi bác sĩ không? Có cháo này, ăn nhé? Hay là uống chút nước? _Hắn hỏi nó liên tằng tằng_Tui không sao, kể tui nghe rốt cục truyện gì đi _Nó khẽ mỉm cười_Um, thì truyện là............._Hắn kể lại từ đầu trí cuối cho nó nghe mọi truyện_Hả? Thế....thế hai....hai...hai tui sao rồi??? _Nó nghe xong rối rít hỏi hắn_Hử? Hai nào cơ? _hắn không hiểu_A...a...không phải....nhầm...nhầm...anh Việt, anh Hoàng Anh Việt ổn chứ ?_Nó nhận ra mình lỡ lời liền vội vàng ấp úng sửa lại ngay_Chậc, Việt ổn cả rồi, nó qua được ca phẫu thuật rồi, giờ đang ở phòng hối sức nhưng chưa tỉnh _Hắn nói_Trời, phải phẫu thuật sao? Tôi..tôi muốn đi thăm anh ấy..._Nó nói và bước xuống giườngNhưng nó chưa bước được bước nào thì nó đã bị hắn túm cổ giữ lại không cho đi_Cô xem người thì yếu sìu như cọng bún vậy thì đi đâu hả? Việt đã tỉnh đâu mà cô đòi đi. Nào, mau ăn cháo đi cho khỏe đã rồi hẵng tính _Hắn quát nó nhưng với cái giọng cực dịu dàng (==.)_Không ăn, tôi muốn đi ?_Nó nói giọng kiên quyết_Hừ, đước rồi, vậy cô cứ đi đi để xem cô có tìm được Việt không?Cô nên nhớ, bệnh viện này là của nhà tôi đấy_Hắn nhìn nó nở 1 nụ cười đầy ranh mãnh_Ngươi.... _Nó cứng họng_Sao? Có ăn không? _Hắn nhìn nó_Có.... _Giọng nó yếu xìuChỉ đợi có thế hắn cầm cái thìa lon ton chạy ra bưng âu cháo vẫn còn nóng nguyên bón cho nó ._Ấy, tui tự ăn được _Nó lắc đầu quầy quậy_Ngồi yên xem nào. Người thì yếu xìu ra mà con`....Được đại thiếu gia như tôi bón cháo cho là cô hơi bị có phước đó "Lùn" _ hắn cười sung sướngHắn thì cho nó 1 chàng còn nó thì bít giờ nó vừa ốm lại xước xát hết tay chân nên chẳng thể làm gì hắn được nên đành ngoan ngoãn chịu đựng nghe lời hắn..._A....a.....a.........._Nó hét bằng giọng yếu ớt_Oái, cô làm sao vậy ?_hắn lúng túng_Bỏng...bỏng...bỏng quá...._Nó ấp úng nói không nên lời_Hơ? Thế hả? _hắn nói mà mặt vẫn đần ra nhìn nó_Nước...nước....Lấy nước.... _Nó lườm hắn nhưng không thế làm gì được vì yếu wa_À, ờ...đợi tý _Nói rồi hắn chạy ra lấy cốc nước lọc đưa cho nóNó cầm cốc nước uống 1 hơi hết sạch ( =~= thế mới biết cháo bỏng như thế nào)_Không ăn nữa, bỏng wa\' _Nó mếu máo_Mới được có 1 thìa, không được, phải ăn thêm, tui thổi cho là được ế gì? Lắm truyện quá _ Hắn nói_Nhưng.... _Nó ấp úng_Không nhưng nhị chi hết, ăn đi " phù....phù....phù....."_Nói rồi hắn chu miệng thổi thìa cháo cho nó_Rồi đó, ăn đi _Hắn đưa thìa cháo lên miệng nó_Hết bỏng thiệt chư đó? _Nó e dè nhìn thìa cháo_Trời, vậy cô còn muốn tôi thử rồi mới ăn như mấy em bé à? Nguội rồi, mau ăn đi _Hắn gắtTrước khi nó há miệng ăn thía cháo đó thì nó lè lưỡi ra nếm thử xem cháo đã nguội hẳn chưa (ặc, hết biết) làm cho hắn cũng phải bó tay với nó; muốn cáu cũng không được mà ngược lại hắn phải bật cười vì biết nó trẻ con rồi nhưng không ngờ lại trẻ con tới mức như vậy... (=~=)Và rồi cứ thế hắn bắt ó ăn hết cả hộp cháo to ụ mới chịu tha cho nó_Hixx....nó quá _ Nó rên_Có bấy nhiêu cũng kêu_Hắn mắng_Bấy nhiêu gì chớ? Ca cái hộp cháo to ụ ra thế kia mà bấy nhiêu à? Tui sắp thành con heo rồi nè _Nó ren rỉ_Xì, người như con cá nắm thì heo nỗi gì? Co bít tui mua cho cô mà phải chịu thêm 2 cái cốc đầu đau điếng người không hả? _ hắn lèm bèm_Hả? Thiệt á? Ai mà giám cốc đầu mi zị? _ Nó tròn xoe mắt nhìn hắn_Thì...RÈ.....È.....È....È.....Tiếng chuông điện thoại của hắn rung lên xen ngang câu nói của hắn_Alo ! _Hắn nhấc máy_Mày à? Việt tỉnh rồi, qua đi _ Hưng nói_Uk, ok _nói rồi hắn cúp máy_Gì vậy? _Nó hỏi_Việt tỉnh rồi _hắn nhìn nó cười dịu dàng_Hả? Tôi muốn qua _Nó vội vàng bước xuống giường
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương