Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!
Chương 11
Sáng nay không có tiết học, mẹ lại không có ở nhà nên tôi không phải gấp gáp đi làm. Mở cửa nhà chủ đi vào, tôi ngạc nhiên vô cùng khi thấy nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, chắc hôm qua tên Nhật Nam không dẫn ai về nhà.Tinh thần thoải mái, tôi ngồi vung tay vung chân xuống sofa thư giãn, ghế nhà giàu có khác êm dễ sợ luôn.-Sung sướng quá ha.Đang tận hưởng cảm giác sảng khoái đó thì giọng Nhật Nam vang lên làm tôi giật mình muốn rớt ghế. Tôi vội luống cuống đứng lên đi vào bếp.-Đứng đó, cô chính thức bị đuổi việc.Câu nói của Nhật Nam như sét đánh ngang tai, tôi đâu có làm gì quá đáng đâu mà đuổi tôi chứ, giờ tìm đâu ra chỗ trả lương khá như vậy. Tôi ấm ức muốn chảy nước mắt.-Sao lại đuổi việc tôi chứ? Tôi có làm gì đâu.-Có làm gì đâu? Cô không làm gì vậy vết răng này ở đâu ra?Anh ta vừa nói vừa đưa chiến tích trên tay ra, thì ra là vụ này, cũng là do anh ta nên tôi mới tức giận mà cắn chứ, giờ còn trách ai được.-Tại anh say quá chẳng còn cách nào khác tôi mới phải làm vậy thôi.-Vậy lợi dụng lúc tôi say là cô có thể làm bất cứ điều gì sao?-Tôi…..Tức ơi là tức, tôi uất ức chỉ biết khóc chứ không biết làm gì khác, anh ta là người có tiền, thích đuổi khi nào là đuổi thôi. Đúng là làm ơn mắc oán, nghỉ thì nghỉ, tôi không tin là không tìm được việc tốt hơn ở đây.Thấy tôi khóc anh ta đột nhiên cười lớn rồi chìa cái túi nho nhỏ trước mặt tôi.-Mới giỡn có xíu mà đã khóc rồi, công nhận cô mít ướt thật. Cái này là đền lại bộ đồ hôm trước tôi làm hỏng.Tai tôi như ù đi, có khi nào đang nằm mơ không, sao đột nhiên anh ta lại tốt thế chứ.-Nãy giờ anh đang đùa hả? Vậy là tôi không bị đuổi việc?-Ừm, chọc cô xíu cho vui nhà vui cửa thôi.Người gì đâu mà rảnh dễ sợ, làm tôi tốn nước mắt vì những trò đùa quái quỷ. Ba mẹ sanh tôi ra đâu phải để ai muốn chọc là chọc chứ, tôi tức tối.-Chọc tôi khóc anh vui lắm hả? Từ giờ tôi sẽ chẳng thèm làm việc ở đây nữa, anh đi mà tìm người khác đi.Thấy tôi dứt khoát anh ta đâm hoảng, chắc không nghĩ tôi sẽ làm liều nghỉ thiệt.-Ơ, cái cô này, tôi chỉ giỡn thôi mà, tôi xin lỗi được chưa?Nhật xuống nước, thấy vậy tôi làm tới luôn.-Xin lỗi là xong chuyện được sao, anh đừng có nghĩ mình có tiền rồi thích chà đạp nhân phẩm ai là chà.Nói xong mới thấy mình bị hố, gì mà nghe ghê rợn quá, lỡ anh ta điên lên đuổi thiệt là tiêu đời.-Có nghiêm trọng như cô nói không hả? Chỉ là đùa một xíu mà cô gọi là chà đạp nhân phẩm?-Còn hơn cả thế nữa.-Vậy chứ cô muốn gì?-Đứng im cho tôi chém một cái.-Hả?????Cái mặt đơ của Nhật Nam làm tôi cười sặc sụa, nhìn phách lối như vậy mà lại sợ chết thế.-Đùa thôi, tôi chẳng dại dột mà đi bóc lịch đâu.Tôi lấy túi đồ trên tay anh ta, vỗ vỗ vai rồi đi làm việc. Nhật Nam vẫn đơ mấy giây rồi quay lại nói với theo.-Cô cũng ngon lắm đó, làm xong việc rồi về, tôi đi làm đây.Quái lạ, bình thường tôi chỉ đến làm việc khi có anh ta ở nhà, chắc sợ người làm táy máy đồ đạc. Vậy mà hôm nay để mình ở nhà một mình, vậy cũng tốt, làm việc cũng tự nhiên hơn.…Vừa lau nhà vừa nghĩ đến bộ phim hồi tối làm tôi rợn da gà, ngộ nhỡ bây giờ mà con ma đó xuất hiện ở đây chắc tôi chết quá. Đang miên man suy nghĩ chợt nghe tiếng bước chân từ cầu thang đi xuống. Nhà có một người, tôi ở đây vậy thì ai đang đi xuống? Có khi nào là ăn trộm, hay là con ma nữ đó? Lần này tiêu rồi, bao nhiêu tóc gáy tôi dựng cả lên, mồ hôi chảy ướt cả áo. Bước chân càng ngày càng gần, tôi cố can đảm ngước mặt lên nhìn thi mém xỉu. Chân tay rụng rời tôi ngã xuống sàn.Rõ ràng lúc nãy đã nhìn thấy Nhật Nam ra khỏi nhà, sao bây giờ lại đi từ trên đó xuống? Vậy cái người lúc nãy mình nói chuyện hay người đang đứng đây là ma? Tôi chỉ nói đùa chứ có chém anh ta đâu mà bây giờ tìm tôi trả thù chứ, làm ơn biến khỏi đây đi mà ma ơi. Con ma đó tiến lại mỗi lúc một gần, tôi hoảng quá hét lớn lên.-Maaaaaaaaaaaaa, cứu tôi với, cứu tôi với.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương