Đồ Ngốc, Tôi Chỉ Cần Mình Em Thôi!!
Chương 7: Đi Chơi- Ngày Đầu Tiên Không Có Khánh Minh (2)
-“Hoàng Khánh An”-Một giọng nói âm lạnh thân thuộc phát lên sau lưng nó khiến nó rung mình. Là Hắc Thiên Phong. Sao anh ta lại ở đây chứ? -“Cô bé, có người đến bảo lãnh em rồi kìa.”-Anh cảnh sát nhìn nó rồi lại nhìn cậu ở sau lưng nó. “Cậu nhóc” này có khuôn mặt đẹp trai ưa nhìn a. -“Anh cảnh sát à, làm gì có ai chứ.”-Nó nhìn anh phủ định. -“Rõ ràng là có, ở đằng sau lưng em kìa.” -“Không hề. Không có. Em không thấy ai hết.”-Nó cật lực phủ định. Anh chàng nhìn nó như vậy nheo mắt khó hiểu. Ý nó là sao chứ? -“Hoàng Khánh An. Cô hôm nay chết với tôi.”-Một bàn tay thọc vào cổ áo nó rồi xách nó lên ngang với khuôn mặt sọc đen. Thôi rồi, hết đường lui rồi. -“Thiên Phong, anh đến đây từ lúc nào thế.”-Nó cười giả lả hỏi cậu. -“Tự thú hay tra khảo?”-Cậu lạnh lùng hỏi nó. -“Tự thú.” -“Nói.” -“Tôi đang đi dạo thì gặp đám côn đồ này đang hiếp đáp một chị gái.”- Nó chỉ sang đám người đang ngồi bên kia.-“Vì muốn giúp chị ấy nên tôi đã đánh họ hơi nặng một chút.”- Nó hai tay đối diện nhau biểu thị chỉ số một chút của nó, ánh mắt lén lút nhìn chàng trai đang nhăn mặt nhìn mình tức giận ở trước mặt. -“Hơi nặng.”-Cậu nghi hoặc nhìn sang năm người đang ngồi bên kia. Như vậy mà hơi nặng sao? Nếu như mà nó mà nặng tay thật thì chuyện gì sẽ xảy ra. -“Đúng vậy. Tôi chỉ là cứu người thôi mà. Hơn nữa, chị ấy còn từng là thành viên của hội học sinh đó.”- Nghe nói đó là thành viên của hội học sinh, đã thế còn là nữ khiến lông mày cậu nhăn lại. Không lẽ… -“Anh thả tôi xuống được chưa?”-Nó rụt rè hỏi cậu. Từ nãy đến giờ cậu cứ xách nó lên như con nít vậy, nó lớn rồi chứ bộ. Cậu thả nó xuống. Trong lòng vẫn còn thắc mắc về người mà nó nói. -“Cậu bé, em ký vào tờ giấy bảo lãnh này giúp tôi. À, em trên 16 chưa vậy?”-Anh cảnh sát đưa tờ giấy bảo lãnh hỏi một câu hỏi rất tự nhiên mà nó nhìn cậu cố nén cười. Em chưa 16. Mắt cậu giật giật. Ý anh ta là cậu còn là trẻ con sao. Thật là không biết nói làm sao nữa. -“Tôi 17 tuổi rồi. Anh ăn nói cho cẩn thận.” –Cậu cầm tờ giấy ký, ánh mắt phóng ra tia âm lạnh vào anh chàng cảnh sát. Khi nó và cậu vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát. Nó nhịn không nổi nữa bật cười đến gập người, vai run lên bần bật khiến ai kia thẹn quá hóa giận. -“Cô cười cái gì.”-Cậu hét lên với nó. -“Haha… em… em trên…em trên 16… chưa vậy…. haha hahaha.”-Nó vừa cười vừa nói đứt quãng khiến cho ai kia hận không thể bóp chết nó ngay lập tức. -“Cô im ngay cho tôi.” -“Tại sao tôi phải im lặng?”-Nó nghênh mặt nhìn cậu.-“Nếu Tử Vi, anh Khánh Minh và mọi người biết chuyện này thì….”-Nó xoa xoa cằm nói giọng nham hiểm. -“Cô muốn gi?”-Cậu lập tức ra điều kiện. -“Dẫn tôi đi ăn đi.” Thế là bây giờ có cảnh tượng một chàng trai… à không… hai chàng trai ngồi trong một quán café mèo. Một người chân gác lên lên bàn ngồi chơi game, đôi lúc lên giọng cãi nhau với người con trai đang ăn như hổ báo trước mặt. -“Nyaaaaa.”-Một con mèo tam thể mập mạp chui vào chân nó dụi dụi, một cảm giác mềm mềm. Nó mỉm cười nhấc bổng con mèo lên. -“Hể. Kawaiiiiiiiiiii.”-Nó cười tươi dụi dụi má vào cổ con mèo. Nó rất rất rất thích mèo a (San: * mắt sáng rực* Mọi người có thấy mèo dễ thương không ạ. Mình cực cực thích mèo luôn. KA: Hê, ai chung niềm vui thích mèo không nek. Kết hội đi) -“Cô thích mèo?”-Cậu tạm thời rời mắt khỏi điện thoại nhìn cái con người đáng ghét đang đùa giỡn với mèo trước mặt mình. -“Ò. Anh lo mà chơi game của mình đi.”-Nó vừa giỡn mèo vừa hất mặt sang cậu. -“Đưa tôi”-Cậu cất điện thoại đưa tay ra trước mặt nó. Nó mím môi đưa con mèo cho cậu. Khi cậu đón lấy con mèo trong đầu lập tức nghĩ “có gì dễ thương mà con gái thích đến như vậy chứ. Tầm thường.”. Con mèo như hiểu được ý của cậu hoặc có thể vì thấy ánh mắt của cậu nhìn như muồn ăn tươi nuốt sống nó khiến con mèo trừng mắt giơ nanh vuốt cào thẳng vào khuôn mặt “xinh đẹp” của cậu rồi nhảy thẳng vào lòng Khánh An. Thiên Phong sau khi bị cào liền ôm mặt nhăn nhó. -“Hắc Thiên Phong, anh ăn ở thế nào mà đến cả mèo cũng không ưa nổi anh thế.”-Nó vừa vuốt ve con mèo vừa lên giọng trêu chọc cậu. Bảo bối nhỏ, em làm rất tốt. -“Cô im miệng.”-Cậu vừa ôm một bên má vừa nhăn nhó. Nó nhìn thấy cậu ôm một bên má bị mèo cào đến chảy máu liền lấy một miếng gạc urgo không biết từ đâu ra rồi bưng mặt cậu đến trước mặt mình. -“Làm cái gì vậy?”-Cậu né mặt tránh tay nó đang bưng mặt mình. Nó nghiêm mặt giật mặt cậu lại. -“Anh nếu muốn để lại xẹo thì cứ tiếp tục ương bướng. Ngồi im đi cho tôi nhờ.”-Nó gỡ miếng gạc ra dán vào má cậu. Cậu xoa má nhìn nó. Rồi tiện tay đè đầu nó xuống xoa xoa tóc nó mấy cái khiến tóc nó bị bung ra mà xõa xuống. -“Về.”-Cậu nhìn nó rồi nói một câu xanh rờn. Lúc ra tính tiền, mọi người nhìn cậu và nó khó hiểu. Không lẽ họ nghĩ hai người họ đồng tính sau những hành động vừa rồi chăng? -“Lúc này con mèo của chúng tôi có cào anh. Chúng tôi thành thật xin lỗi. Hôm nay chúng tôi sẽ giảm giá 50% cho quý khách.”-Cô thu ngân cuối đầu thành khẩn nói. -“Không sao, tôi không chấp. Cứ tính tiền như bình thường.”-Cậu lạnh lùng rút tiền từ trong ví ra đưa cho cô thu ngân rồi quay lưng bỏ đi ra ngoài. Hự.- Vâng, có lẽ nó đã nghe tiếng mũi tên của thần tình ái Cuppic phóng thẳng một mũi tên xuyên tim. Không những thế, những cô gái xung quanh nhìn cậu với con mắt hình tim. -“Anh thật sự rất hút con gái đấy.”-Nó gác tay ra sau lưng nói. -“Giờ mới biết sao.”-Cậu vênh mặt kiêu ngạo. -“Cô gái nào yêu anh chắc là kiếp trước ăn ở thất đức lắm đây mà.” -“Cô đúng là chẳng ưa nổi.” -“Tôi đây không cần anh ưa.” -“Tôi đã thực hiện điều kiện của cô. Giờ thì cô phải im lặng không được nói cho ai biết chuyện lúc nãy nếu không cô coi chừng tôi”- Cậu không quên nhắc nó( Hăm dọa thì đúng hơn!!!). Không được tiết lộ chuyện lúc nãy nếu không cậu mất mặt chết mất. -“Im lặng về chuyện gì?”- Nó ngây thơ nhìn cậu. Nó bây giờ rất thích chọc giận cậu a. -“Cô giỡn mặt với tôi sao?”-Cậu trừng mắt nhìn nó. -“À, tôi không thất hứa đâu, nhưng nếu anh ức hiếp tôi thì….”- Nó cười một nụ cười nham hiểm. Hắc Thiên Phong cậu hận, hận tại sao ông trời đã sinh ra cậu mà còn sinh ra cái con người đáng ghét Hoàng Khánh An nó chứ. -“Nãy giờ quên hỏi, Tử Vi đâu mà anh lại đến đồn cảnh sát bảo lãnh tôi?” -“Học. Không trốn học được nên chạy xuống phòng hội nhờ tôi.”- Cậu hồi tưởng lại lúc nãy mà buồn cười. Một cô gái xông vào phòng hội năn nỉ nhờ cậu giúp đỡ. -“Anh Thiên Phong, Khánh An gặp chuyện.” -“Cô ta thì gặp chuyện gì được?”-Cậu cầm điện thoại thản nhiên chơi game. -“Cô ấy không biết vì sao lại bị bắt đến đồn cảnh sát, giờ em không đi được. Anh đi bảo lãnh cô ấy giúp em được không?” -“Tôi không rãnh.” -“Anh Thiên Phong, em năn nỉ anh. Cứ coi như Khánh An nó làm nhiều chuyện không phải với anh đi nhưng không lẽ anh thấy chết không cứu hay sao?” -“Được rồi. Cô về lớp đi.” Cậu thất sự không hiểu nổi. Không biết kiếp trước anh đã làm nên nghiệp chướng gì mà bây giờ lại cứ phải dính vào nó nữa. Đúng là định mệnh mà. -“Giờ cũng đang trong giờ học. Anh muốn đi chơi tiếp hay về trường.”- Nó nhìn đồng hồ hỏi cậu. -“Giờ về cũng không có chuyện gì làm. Đi chơi đi.” Nó và cậu cùng nhau đến khu vui chơi. Đây là khu vui chơi Tropical Land nổi tiếng của thành phố này. Ở đây có rất nhiều trò chơi, nhìn qua nhìn lại trò nào nó cũng thích. -“Nè, đi nhanh lên.”-Nó lôi tay cậu đi thật nhanh đến khu trò chơi. Cậu chán nản nhìn, cậu thật sự rất ghét những nơi đông người. -“Hắc Thiên Phong, tôi thách anh chơi trò này với tôi đấy.”-Nó chỉ tay vào trò tàu lượn siêu tốc. Đường ray của trò này tạo thành đường tròn uốn lượn nhiều vòng, bên trong còn có đường hầm sâu. Bên trong có rất nhiều mô hình con vật hoang dã. Chơi trò rất kích thích. -“Được. Tôi chiều.”-Cậu nhếch mép cười. Hắc Thiên Phong cậu không sợ trời không sợ đất không lẽ lại đi sợ cái trò chơi quái quỷ này hay sao? Người sợ phải là nó mới đúng. Cậu và nó bước lên ghế, thắt dây an toàn. Khi tàu chạy, tốc độ cũng dần dần được tăng lên. Chiếc dây buộc tóc trên đầu nó do chịu lực mạnh mà bị dứt dẫn đến tóc bị bung ra. Lúc đó, mái tóc nó bay bay trong gió khiến ai kia hơi sững người nhìn. -“Oa, chơi đã quá.”-nó giơ hai tay thẳng hình chữ V lên trời, cậu mỉm cười nhìn nó. Trẻ con. -“Chơi tiếp không?”-Mắt cậu hững hờ nhìn nó hỏi. -“Chơi hết”-Nó mỉm cười nhìn cậu. Sau đó, cả khu chơi này không chỗ nào là hai người chưa đặt chân đến. À không.. còn một chỗ.. đó là… NGÔI NHÀ HẠNH PHÚC. -“Ngôi nhà hạnh phúc gì chứ? Rõ ràng là lừa người mà.”-Mặt nó hậm hực chỉ tay về phía ngôi nhà trước mặt. Trò này là trò không thể thiếu trong các khu vui chơi. Ngôi nhà ma. -“Cô sợ chứ gì?”-Cậu nhìn nó. Có dịp trêu chọc không thể bỏ qua. -“Tôi mà thèm sợ. Chơi thì chơi.”-Nó mạnh miệng. Lúc đi vào, ở trước có một khu nghĩa trang nhỏ chờ đón cả hai. Cộp cộp cộp Từng tiếng bước chân nặng nề trong âm thanh. Hiu hiu hiu. Hú Hú Hú Từng tiếng gió rít khẽ. Ánh đèn chớp mở kì ảo. Không khí nặng nề, mùi ẩm thấp âm u phát tán trong không khí. Một cái đèn giấy cổ xưa ở phía trước. -“Ực”- Cậu và nó cùng nuốt trọng nước bọt. Bên trong cái đèn, hình ảnh một con mèo xuất hiện. (San: Tại sao lại có mèo ở đây???) -“Mèo kìa.”-Nó chỉ vào bức ảnh la lên. Phụt. Chiếc đèn biến mất. -“Cái quái gì vậy?”- Nó nhăn mặt hỏi. -“Đi tiếp thôi.”- Nó và cậu cùng bước tiếp. -“Hai chàng trai trẻ.” (-_-)- Một giọng nói vang lên ở sau lưng nó. Giọng nói, tiếng động. -“Ai.”-Nó quay lưng lại, không có ai cả. Một bàn tay xương xẩu đặt lên vai nó. -“Yaaaaaaaaa”-Nó dùng tay vật ngược con ma đó ra đằng trước. -“Hahahahahah.”-cậu không để ý hình tượng vừa đi vừa cười ngặt ngẽo. -“Anh cười cái gì chứ?”-Khánh An đỏ mặt ghắt cậu. -“Cô đúng là phi thường. Ban tổ chức chắc phải phá sản vì cô mất.” -“Anh ngậm miệng.” -“Cô có thể tay không phá tan hoang ngôi nhà ma đó thì tôi thật không biết nói sao về cô đây nữa.”- Nó nghe cậu nói mà tức không chịu được. Ai bảo mấy con ma đó chơi dại chứ. Vì nó nhỏ con hơn cậu nên họ đều nhắm tới nó hay sao? -“Giờ thì về hội thôi.”-Cậu lấy tay xoa xoa đầu nó. có một sự thật là tóc nó rất mượt xoa rất thích a. -“Đừng xoa đầu tôi. Xoa nhiều tôi không lớn nổi đó.”- -“Vậy tôi cho cô khỏi lớn luôn.”-Cậu kẹp cổ nó giữa tay trái, tay phải cật lực xoa đầu nó. -“Bỏ ra.”-Nó cố vùng vẩy ra khỏi cánh tay rắn rỏi của cậu. -“Tha cho cô lần này.”- Cậu thả tay nó ra. Khánh An nhìn cậu như muốn giết chết cái con người mà-ai-cũng-biết-là-ai. -0-0-0-0-0 Nó nói về kí túc trước nên bây giờ một mình cậu mệt mỏi đi về hội. Hôm nay chơi vui nhưng mệt quá. -“Thiên Phong.”-Một cô gái nhìn thấy Thiên Phong liền lao ra ôm chầm lấy cậu. Chị Thiên Băng!!! -0-0-0-0-0 Mình biết văn miêu tả mình viết dở nhưng không ngờ nó lại dở đến như vậy. TT-TT Aizz, chap này cảnh khó nhất là viết về ngôi nhà ma a. Trịnh Nhược Hy!!!!! Bữa nào hai vợ chồng mình đi nhà ma chơi đê. Chồng muốn rủ vợ đi lâu rồi mà chưa có dịp a. Chap sau sẽ có nhân vật mới xuất hiện. Mọi người đón xem.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương