Đồ Thần Chi Lộ
Chương 66: Kiền đại sự đích nhân! (Kẻ làm đại sự!)
"Quả là một phong thái vương giả!"Nhìn dáng bộ "vinh nhục lòng không rối" (nguyên văn: sủng nhục bất kinh) của Trương Dương, Tiêu Viễn Hành ngồi ở phòng giám sát cảm thán. Hắn dĩ nhiên còn chưa biết trong đầu của Trương Dương hiện không hề quy đổi giá trị đống phỉnh thành nhân dân tệ."A a, ta giờ lại hy vọng ba gã ngoại nhân kia sẽ đến sớm một chút." Phía sau Tiêu Viễn Hành, một gã trung niên vóc người tựa thiết tháp nói."Bọn họ sẽ đến, sẽ đến. Đỗ trường ngầm ở thành phố C là ngân hàng vô tận để bọn họ rút tiền, bọn họ có thể không đến sao?" Trong mắt Tiêu Viễn Hành thoáng loé lên tia mục quang khiến lòng người rúng động."Lại đặt nữa……" Chứng kiến Trương Dương đẩy chồng phỉnh lên mấy ô số mà bởi số lượng phỉnh quá nhiều đã che mất ở phía trước, gã hán tử nọ vẻ mặt kinh hãi than. Cái kiểu đánh này, cho dù là mấy lão giảo hoạt lăn lộn tại đổ trường hơn mười năm như hắn cũng phải chấn kinh.Trương Dương đặt càng lúc càng nhanh, mà chồng phỉnh chất trước ngực cũng càng ngày càng nhiều. Nếu tên Hà Quan* kia không mấy lần đem đống phỉnh giá trị nhỏ của Trương Dương đến quầy để đổi lấy loại lớn hơn, thì mấy cái ô số nhỏ xíu ở trên mặt bàn căn bản sẽ không thể nào chứa nổi chồng phỉnh cao như núi kia.Ở sau lưng, những người đặt theo Trương Dương đến cũng càng ngày càng nhiều, ngay cả mấy người đổ khách cũng không nhịn được cầm lấy phỉnh trong tay đặt theo.Chầm chậm, đổ trường rơi vào sự yên ắng cực độ. Mọi người cũng ngưng không đặt theo Trương Dương, bởi vì Tiêu Viễn Hành đứng ở ngay phía sau Trương Dương.Trương Dương tốc độ đặt đã bắt đầu trở nên điên cuồng, càng lúc càng nhanh, cơ hồ lần nào cũng đặt. Hơn nữa mỗi lần đặt đều trúng. Đến nỗi, ngay cả khi luân bàn còn chưa có bắt đầu quay thì chồng phỉnh của hắn đã được đẩy tới trước ……Trương Dương không hề chú ý tới những gương mặt đứng nhìn ngây ngốc chung quanh, cũng không có chú ý tới Hà Quan đầu đã toát đầy mồ hôi. Tinh thần hắn đã hoàn toàn đặt lên trên chiếc máy tính. Bây giờ trong lòng Trương Dương đang tràn ngập cảm giác rất thành công."Mịa, lão tử không tin chơi không chết cái máy tính này của ngươi……" Rốt cục, Trương Dương nói ra một câu. Bây giờ, hắn đã không cần tính toán nữa, chỉ cần luân bàn vừa chuyển động, hắn liền có thể dựa vào trực giác mà đánh.Mọi người nghe được ai nấy đều toát mồ hôi."Trương Dương, vẫn còn chơi sao?" Hà Quan một bên quệt mồ hôi một bên đếm số phỉnh, cẩn thận nhỏ nhẹ hỏi, con mắt ngắm liếc phía sau lưng Trương Dương một cái."Chơi …… tại sao không chơi, thật vất vả mới hiểu được, còn phải chơi nhiều lắm……" Trương Dương bây giờ đang rất hưng phấn."Nhưng mà ……" Hà Quan nháy nháy mắt."A …… Tiêu đại ca ……" Thấy Hà Quan nháy mắt, Trương Dương lúc này mới phát hiện không khí dường như có chút không đúng. Vừa quay đầu lại nhìn, thấy Tiêu Viễn Hành cười cười đứng ở sau lưng, nhất thời hoảng sợ đứng lên. Mấy người chơi theo, kể cả mấy người đổ khách cũng đều đứng câm như hến."A a, đừng lo lắng, cứ việc chơi đi, đổ trường sẽ bồi hoàn cho." Tiêu Viễn Hành cười nói."Khục khục, không chơi, không có tính khiêu chiến, không phải chỉ là một cái máy tính ngu si sao ……" Trương Dương hướng về Tiêu Viễn Hành cười nịnh một chút, sau đó xoay người đếm hai mươi chồng phỉnh trên bàn rồi nói với những người chung quanh: "Tiểu đệ mới đến lần đầu. Số phỉnh này hãy để cho mọi người phân chia đi, xem như là chút kính ý của tiểu đệ."……Mọi người nhìn Trương Dương nhất thời trợn mắt há hốc mồm. Cuối cùng, mọi ánh mắt đều hướng lên người Tiêu Viễn Hành.Tiêu Viễn Hành cũng ngẩn ngơ."Khục khục …… ngươi xác định, ngươi thật sự muốn đem số phỉnh này đem chia cho bọn chúng?" Tiêu Viễn Hành vẻ mặt nghiêm túc nói."Ừm ừm, hai phỉnh thắng được này là của ta, tiểu Cường đã được nhiều hơn đó." Trương Dương gật đầu nói."Vậy thì chia đi……" Tiêu Viễn Hành trong ánh mắt chợt loé lên một tia kỳ dị, thở dài nói."Ha ha ha ha …… phát tài rồi, ta phát tài rồi a …… nhanh, nhanh đếm đầu người đi, tiểu Cường ta cũng không tham lam, đã được hơn năm mươi vạn rồi, mọi người sẽ chia ra như thế nào?"Tiêu Viễn Hành vừa dứt lời, tiểu Cường liền gấp rút cúi xuống bàn ôm đống phỉnh cười to, mà bọn người kia cũng lập tức đồng tình, tựa hồ việc tiểu Cường có năm mươi vạn là một chuyện hết sức tự nhiên.Năm mươi vạn?!Tim Trương Dương chợt nhói lên, mình có nghe lầm hay không?Trương Dương vẻ mặt đần độn nhìn Cường ca ở trên bàn cẩn trọng tỉ mỉ đếm năm mươi thẻ phỉnh hạn mức lớn nhất. Đó là chồng phỉnh cuối cùng mà Hà Quan bồi hoàn.Cơ mặt của Trương Dương giật giật một trận. Hắn không dám cử động, hắn sợ mình sẽ té xỉu trên mặt đất. Hắn rốt cục đã nhớ, những phỉnh này đều là tiền, đều là hiện kim! Đầu Trương Dương như một cái máy tính siêu cấp lập tức tính tính toán toán, bắt đầu từ hai phỉnh nọ của Cường ca……Tim Trương Dương lại nhói lên lần nữa. Bởi vì, trí nhớ siêu tuyệt cùng năng lực tính toán đã giúp hắn lập tức tính ra. Hắn vừa rồi đã thắng hơn bảy trăm vạn! Đúng vậy, là hơn bảy trăm vạn! Mịa nó, hơn bảy trăm vạn đã bị mình tùy tiện dễ dàng đem cho người ta!Trương Dương không khỏi nhìn kiếm cửa sổ chung quanh, trong lòng đang suy nghĩ không biết nhảy từ lầu hai xuống có thể chết hay không. Bởi vì Trương Dương đột nhiên có một loại dục vọng muốn tự sát mãnh liệt, không cách nào khống chế……Hơn bảy trăm vạn đã mất…… Text được lấy tại Truyện FULLTrương Dương khóc không ra nước mắt."Làm rất tốt, ta xem trọng ngươi." Tiêu Viễn Hành thấy Trương Dương vẻ mặt vô thần, không khỏi âm thầm than thở. Quả nhiên là kẻ làm đại sự, bảy trăm vạn lại cứ như vậy đem cho người, mặt không đỏ tim không run (nguyên văn: kiểm bất hồng tâm bất khiêu). Trong mắt Tiêu Viễn Hành, vẻ mặt đờ đẫn vô hồn của Trương Dương lại là một sự bình thản không lo lắng."Nga ……"Nhìn bóng lưng Tiêu Viễn Hành rời đi, Trương Dương hận không thể giết người. Chung quanh đều là một đám người cuồng hoan (vui vẻ điên cuồng), duy nhất chỉ có Trương Dương tựa như một xác chết di động. Mãi cho đến khi đổ trường đóng cửa, Trương Dương vẫn còn hoảng hốt thẫn thờ, còn đang tưởng tượng xem bảy trăm vạn là nhiều cỡ nào?"Dương ca, đổi phỉnh đi."Bây giờ Trương Dương đã được thăng cấp, Cường ca giờ cũng gọi Trương Dương là Dương ca. Hiển nhiên bảy trăm vạn nhân dân tệ kia chính là còn có một chút tác dụng. Chí ít, địa vị của Trương Dương bên trong đổ trường cỏn con này đã được đề cao lên rất nhiều. Ngoại trừ giám đốc ra, thậm chí là mấy lão mụ châm trà ai nấy cũng đều gọi Trương Dương là Dương ca.Đỗ trường kẻ lớn người nhỏ kể cả nhân viên quét dọn vệ sinh cũng có hơn hai mươi người, mỗi người cũng được chia gần ba mươi vạn, trong đó Cường ca mà giờ trở thành tiểu Cường được chia nhiều nhất, được tám mươi vạn. Nhìn đổ trường đưa tờ chi phiếu tám mươi vạn cho tiểu Cường, Trương Dương cố khống chế một dục vọng mãnh liệt muốn chạy đến cướp, cầm lấy hai mươi phỉnh đáng thương của mình đưa đến quầy đổi tiền."Dương ca, muốn chi phiếu hay là muốn hiện kim?" Đứng ở quầy, cô gái có giọng nói ngọt ngào hướng về Trương Dương chớp mắt một cái. Nàng chính là nhờ phước của Trương Dương cũng được chia hơn hai mươi vạn. Số tiền này so với tiền lương một năm của nàng còn cao hơn rất nhiều, một cái chớp mắt tuyệt đối đáng giá."Hiện kim đi."Trương Dương cúi đầu ủ rũ. Bất quá, trong mắt cô gái, cái vẻ mặt này của hắn lại đem đến một cảm giác khác biệt: quả nhiên là kẻ làm đại sự a, hai vạn quan tiền căn bản chẳng là gì cả!Kẻ làm đại sự a ……*Hà Quan: ý chỉ người cầm cái đếm phỉnh
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương