Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn
Chương 3: Cố Nhân Gặp Nhau (2)
- Hạ a di, tôi thật không phải là quỷ, hôm nay tới đây tìm ngài là muốn hỏi một chút ngài có biết địa chỉ bây giờ của mẹ tôi hay không?Diệp Hiên trở về đô thị, tự nhiên từng trở lại chỗ ở năm đó, chỉ là mảnh đất kia đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác, số điện thoại của mẹ trước đây đều không thể gọi được, hắn mới nghĩ đến Hạ Thu, nên có một màn hiện tại.Lúc này, Hạ Thu hoàn toàn tỉnh táo, cũng dần dần tiếp thu sự thực Diệp Hiên còn sống.- Năm đó cậu trốn đi, để cho mẹ cậu cực kỳ bi thương, trước đây tôi còn liên hệ với mẹ cậu, chỉ là bốn năm trôi qua, tôi cũng không biết bà ở nơi nào?Hạ Thu khẽ nhíu mày nói.Nghe được tin tức này, trong mắt Diệp Hiên xẹt qua vẻ thất vọng, ngay cả Hạ Thu cũng không biết tung tích của mẹ và đệ đệ, em gái hạ, hắn nên tìm kiếm như thế nào?Lẽ nào... Muốn đến Diệp gia ở kinh đô hay sao?Diệp gia?Ah!Nghĩ đến Diệp gia, trong lòng Diệp Hiên cười lạnh không ngừng, hai tròng mắt khép mở, còn có một luồng màu máu hiện lên.- À, tôi nghĩ ra rồi.Chợt, Hạ Thu kinh hô một tiếng, khuôn mặt hiện ra vẻ kích động nói:- Năm đó sau khi cậu trốn đi, mẹ cậu đến nghĩa địa công cộng ở Bắc Sơn lập một ngôi mộ chôn y phục và di vật của cậu, hàng năm đến sinh nhật cậu, bà tất sẽ đi tảo mộ.- Mộ chôn y phục và di vật của tôi?Diệp Hiên lặp lại một lần, sau đó khép hờ hai tròng mắt, trong đầu hiện lên gương mặt của mẹ, thân thể không tự chủ khẽ run, càng làm cho không gian xung quanh bị kiềm nén.Diệp Hiên mãi mãi nhớ kỹ, thời điểm hắn năm tuổi, hắn cùng với mẹ đã bị đuổi ra khỏi cửa lớn Diệp gia, một năm kia đệ đệ em gái mới ba tuổi, nhiều năm như qua đi, mẹ chịu rất nhiều đau khổ, hắn hoàn toàn nhìn ở trong mắt.Mình biến mất bốn năm, Diệp Hiên có thể tưởng tượng ra được, mẹ mang theo đệ đệ em gái sẽ khó khăn cỡ nào.- Diệp gia, các ngươi tốt nhất cầu khẩn ta có thể tìm được mẹ, nếu không thì....Một nụ cười tàn khốc hiện ra trên khóe miệng Diệp Hiên, âm thanh của hắn vẫn bình tĩnh, nhưng làm cho mọi người cảm giác được cực kỳ khủng bố, gần giống như một ma vương đang ngủ say chậm rãi mở hai mắt ra.Hạ Thu không biết mình có phải bị ảo giác, bà nhìn thấy trong mắt Diệp Hiên lóe lên ánh sáng màu máu một mới biến mất, cả người bỗng nhiên lui lại mấy bước, một tầng mồ hôi lạnh ướt nhẹp sau lưng.Chuyện này... Đây là ánh mắt gì, tiểu Diệp biến mất bốn năm đến cùng đã trải qua chuyện gì?Xương sống lưng phát lạnh, như rớt xuống vực sâu, đây chính là cảm giác của Hạ Thu, bà giống như trông thấy hình ảnh toàn là bên trong mắt của Diệp Hiên.Một người, một mình, vô tận biển máu ở bốc lên, hai bờ sông là từng chồng bạch cốt, hàng vạn hàng nghìn huyết hồn đang kêu rên, vô tận sinh linh đang khóc, ở trong biển máu đầy trời kia, một bóng hình đưa lưng về phía chúng sinh, đạp từng chồng bạch cốt, cuối cùng đứng trên Bạch Cốt Vương Tọa.Có thể cảm nhận được Hạ Thu khủng hoảng, Diệp Hiên nhanh chóng tỉnh dậy từ trong trầm tư, càng thu liễm khí tức bản thân đến tận cùng, sau đó quay sang đối mặt với Hạ Thu nở nụ cười áy náy.- Hạ a di... Ừm?Diệp Hiên vừa muốn nói, khẽ cau mày, hai tròng mắt nhìn về phía ngoài cửa phòng.- Không được... Không được... Các người không thể vào....- Ai nha.Ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng ồn ào, kèm theo tiếng hộ sĩ kêu đau, điều này cũng làm cho Hạ Thu biến sắc, vội vàng đối với Diệp Hiên nói:- Tiểu Diệp cậu chờ một hồi ở nơi này, a di có việc phải xử lý, một hồi sẽ trò chuyện với cậu.Nhìn Hạ Thu vội vàng rời khỏi, hai tròng mắt Diệp Hiên híp lại, bước chậm theo sau.Đại sảnh y viện.Vài người bảo tiêu mặc âu phục màu đen vòng quanh một đôi thanh niên nam nữ đứng ở đây, gương mặt hộ sĩ bác sĩ xung quanh đều hiện ra vẻ sợ hãi, nhưng vẫn ngăn cản thanh niên nam nữ đi tới.- Lý thiếu, đệ đệ của ngài đột phát tính thở khò khè, lúc đưa tới đây đã không còn hô hấp, chuyện này thật không có quan hệ gì với bác sĩ Hạ, ngài....- Cút ngay.Lý Minh Trạch tung một cước đạp người bác sĩ ngăn cản ở trước lăn vòng, mặt sắc âm trầm nói:- Đệ đệ tôi bất quá là tái phát chứng thở khò khè cấp tính, làm sao dễ dàng chết như vậy?- Nhất định là Hạ Thu hại chết đệ đệ tôi, bảo bà ta lăn ra đây cho bản thiếu.- Lý gia chúng tôi không muốn làm khó các người, việc này không quan hệ với các người, hi vọng mấy người tự giải quyết cho tốt.Cô gái trẻ tuổi có dung mạo diễm lệ, đồ mặc trên người càng có giá trị không nhỏ, nói chuyện mềm dẻo lễ độ, chỉ là lúc này khuôn mặt xinh đẹp cũng hơi lộ ra vẻ âm trầm.Lý gia, danh môn vọng tộc thành phố Giang Nam, bất luận là ở thương giới hay chính giới đều là đại gia tộc, tập đoàn Khải Thịnh của họ càng kéo dài qua mấy thập niên phồn thịnh, tuyệt đối là một đầu sỏ lớn của thành phố Giang Nam, còn có nghe đồn, thân sau Lý gia còn có thế lực hắc đạo, chỉ là không có ai chứng thực.Trải qua kiểm nghiệm xác thực, anh em Lý gia tự nhiên biết em trai mình chết không quan hệ gì tới Hạ Thu, chỉ là Lý gia lão gia tử đau mất cháu trai yêu quý, anh em hai người vì xoa dịu đau lòng của ông, cũng chỉ có thể đem Hạ Thu ra làm hình nhân thế mạng.Bình dân bách tính, như thế nào có thể chọc được người Lý gia, đây cũng lý do vì sao những thầy thuốc hộ sĩ này sợ hãi anh em Lý gia.- Em trai cậu chết không có quan hệ gì với tôi, cậu có thể đi đến Đại Lý Tự cáo tội tôi, nếu tôi thật sự có tội, Huyền Kính Ti tự nhiên sẽ phái người đến bắt tôi, xin Lý gia các người đừng sinh sự những việc không đâu.Hạ Thu lạnh lùng lên tiếng, bước nhanh đi tới đại sảnh y viện, nhìn về phía ánh mắt anh em Lý gia, không chút sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương