Từ trước đến nay người nhà họ Dương luôn giữ thái độ khinh thường Tần Duy.
Đặc biệt là Dương Đình Lâm và Trần Tuệ Hòa.
Người con rể lý tưởng nhất trong mắt bọn họ là Tiết Hải Sâm!
Bàn về hoàn cảnh gia đình, quyền thế và tài sản... Tiết Hải Sâm hơn tên rác rưởi là Tần Duy này rất nhiều!
Mặc dù Tần Duy có một số mối quan hệ đặc biệt nhưng như vậy thì sao nào? Đũa mốc mà chòi mâm son (*), có biết nhiều nữa thì cũng chỉ là đũa mốc mà thôi!
(*) Chế giễu, coi thường những người nghèo hèn mà đòi với tới những người giàu sang; bởi họ không “môn đăng hộ đối”.
Cho nên từ đầu đến cuối đôi vợ chồng này vẫn cho rằng Tần Duy không xứng với con gái mình!
Lần này thấy Dương Nhã Tinh dẫn Tần Duy đến đây nên tất nhiên hai người bọn họ rất khó chịu.
Bây giờ toàn bộ nhà họ Dương đều có ý thù địch với Tần Duy!
“Ba mẹ, con thật sự không hiểu tại sao hai người lại nhỏ mọn như vậy. Dù sao Tần Duy cũng giúp nhà họ Dương chúng ta nhiều lần rồi kia mà. Anh ấy còn chữa bệnh cho ông nội nữa, sao hai người lại không biết cảm ơn người ta vậy?"
“Dù sao thì con cũng đã nói rồi đó, nếu hai người không cho anh ấy tham gia thì thôi con cũng về đây”
Dương Nhã Tinh nói.
"Con!!!"
Ánh mắt Dương Đình Lâm trở nên u ám. Ông ta tức xì khói.
“Dương Nhã Tinh, nhớ lời con nói đấy, chờ lát nữa con sẽ hối hận cho xem!”
Dương Đình Lâm tức giận vứt lại lời này rồi dẫn Trần Tuệ Hòa vào khách sạn Đại Đường.
“Chú à, anh đừng để ý, ba mẹ em lúc nào cũng vậy, mặc kệ bọn họ đi."
Dương Nhã Tinh nói với Tần Duy.
Tần Duy lắc đầu cười nói: “Không sao, anh quen rồi.
Từ khi trở thành rể nhà họ Lâm đến giờ anh đã quen với loại móc mỉa này rồi.
Mới đầu anh còn để ý chứ sau thì dần trở nên chết lặng, cuối cùng không còn quan tâm nữa.
Bây giờ thì anh khinh thường.
Nghe vậy, Dương Nhã Tinh rất đau lòng.
“Chú à, nếu sau này bọn họ lại nói anh thì anh cứ mạnh miệng nói lại đi. Anh có thua kém gì ai đâu? Sao phải đứng im cho bọn họ nói chứ?!”
Dương Nhã Tinh bất bình.
"Ừ."
Tần Duy gật đầu.
Sau đó hai người sóng vai nhau cùng đi vào khách sạn Đại Đường.
Nhà họ Dương bao trọn cả một tầng chỉ dùng để mở tiệc đãi khách.
Khách khứa ngồi đầy phòng.
Có thể thấy được tầm ảnh hưởng của nhà họ Dương trong giới này lớn cỡ nào.
Thấy khách khứa ngồi xuống, Dương Nhã Tinh cũng dẫn Tần Duy đi tìm một chỗ ngồi xuống.
Nhưng hai người vừa ngồi được chốc lát thì Dương Diệu Bình cười lạnh đi tới.
“Ôi chà chẳng phải Tần Duy đây sao? Sao anh lại tới đây thế này?”
“Tôi nhớ trong danh sách khách mời của nhà họ Dương đâu có tên anh nhỉ?”
Giọng của Dương Diệu Bình rất lớn. Anh ta cố ý nói cho mọi người ở đây nghe thấy.
Sau lời này, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía Tần Duy.
Đầu tiên là người nhà họ Dương. Tất nhiên bọn họ biết Tần Duy là ai.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, vẻ mặt ai cũng u ám khó coi.
Tần Duy làm loạn nhà họ Dương hai lần đã để lại ấn tượng khó phai cho người nhà này!
Hơn nữa phần lớn còn là thù địch và oán hận.
Tần Duy là một kẻ phách lối!
Còn khách khứa xung quanh thì đa số không biết Tần Duy là ai.
Bỗng nhiên có người nhớ ra.
“Mọi người còn nhớ tin tức đăng trên báo lần trước đó không?”
“À tôi nhớ rồi, chẳng phải đây là đứa con rể bị nhà họ Lâm đuổi ra ngoài đó sao?”
“Tôi nghe nói Tần Duy rất giỏi, được rất nhiều cư dân mạng gọi là Chạn Vương top 1 Trung Hải đấy!”
“Đúng vậy, nghe nói người này thích hưởng thụ, tham ăn lười làm nên cuối cùng bị nhà họ Lâm đuổi ra khỏi nhà.
“Mới chớp mắt cái mà anh ta đi cùng cô cả nhà họ Dương rồi!”
Đây là thời đại dư luận không bị khống chế nên tất cả mọi người hóng được chuyện là bàn tán xôn xao.
Chỉ cần có một chút tin tức thôi là đã đủ cho người ta tưởng tượng ra đủ thứ rồi.
Mặc dù tính cách Tần Duy điềm tĩnh nhưng nghe những lời đồn đãi như vậy vẫn không nhịn được mà siết chặt nắm đấm.
Tới bây giờ anh mới cảm nhận được một cách sâu sắc tại sao người ta lại nói đáng sợ nhất là miệng thiên hạ.
Dương Diệu Bình rất hài lòng khi thấy hiệu quả này.
Anh ta cười khẩy: "Dương Nhã Tinh, cô nghe thấy rồi chứ? Đây chính là hình tượng của tên rác rưởi bên cạnh cô đấy”
“Nổi tiếng là Chạn Vương kia mà! Dương Nhã Tinh, gu của cô mặn quá ha, còn dám dẫn anh ta tới đây trong trường hợp này nữa chứ. Cô muốn gì đây? Cố ý bôi đen nhà họ Dương à?”
Mặt mày Dương Nhã Tinh tái nhợt.
Cô không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
“Dương Diệu Bình, chuyện này có liên quan gì đến anh đâu? Mời anh câm miệng giùm!”
Dương Nhã Tinh căm tức nói.
Nhưng Dương Diệu Bình lại cười lớn: “Cô cảm thấy không liên quan gì đến tôi ư? Cũng vì tên rác rưởi này mà tất cả mọi người đều biết cô cả nhà họ Dương chúng ta tìm một đứa con rể không ai cần, một tên Chạn Vương nổi tiếng khắp Trung Hải!”
“Cô cảm thấy như vậy không liên quan gì đến tôi ư?”
Ánh mắt Dương Diệu Bình cay độc khó lường.
Chỉ một lát sau, những lời mỉa mai khó nghe lại vang lên.
“Trông cô Dương cũng đâu có ngu, sao lại tìm một người bạn trai như này cơ chứ?”
“Có khi gu của người ta đặc biệt thì sao?”
“Nhưng đúng là bây giờ Tần Duy rất nổi tiếng”
“Nổi tiếng kiểu này mà ông còn hiếm lạ nữa à?”
“Đúng là hiếm thật mà, cóc ghẻ mà đòi ở bên thiên nga...
Nghe thấy những ngôn luận này, Dương Nhã Tinh tức tối vô cùng, thế nhưng người ở đây toàn là khách mời nên cô không thể trách mắng bọn họ được.
Cuối cùng cô kéo tay Tần Duy.
“Chú, đi thôi, chúng ta không thèm bữa cơm này nữa”
Dương Nhã Tinh không muốn Tần Duy phải chịu uất ức ở chỗ này.
Mặt Dương Diệu Bình đầy vẻ châm biếm. Đây chính là kết quả mà anh ta cần.
Anh ta muốn Tần Duy bị đuổi ra ngoài như chó nhà có tang, để anh hiểu ra rằng!
Người nhà họ Dương sẽ không bao giờ chấp nhận một thẳng con rể rác rưởi như vậy!
Xưa nay nhà họ chú trọng môn đăng hộ đối, còn Tần Duy thì không có tư cách đó.
“Tần Duy, anh nhanh cút giùm cái. Chỗ chúng tôi không hoan nghênh anh!”
“Một kẻ như anh mà còn mơ tưởng hão huyền muốn vào cửa nhà họ Dương à? Anh cứ nằm mơ đi. Dù có nhận người ở rể chúng tôi cũng sẽ không nhận rác rưởi đâu.
Dương Diệu Bình sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên cảnh tượng hai cha con anh ta phải quỳ xuống trước mặt Tần Duy trong phòng họp lần trước.
Lúc đó vì Tần Duy có Lưu Giang làm chỗ dựa nên bọn họ mới không thể không làm vậy.
Bây giờ công văn thi công đã có rồi nên bọn họ không cần phải nể mặt Tần Duy và Lưu Giang nữa.
Một khi không còn rào cản thì trong mắt bọn họ, Tần Duy lại trở thành tên rác rưởi không hơn!
“Đúng vậy, Tần Duy, cậu cút ra ngoài cho tôi. Nhà họ Dương chúng tôi không chào đón cậu!”
“Dương Nhã Tinh, hôm nay là ngày mừng thọ gia chủ, cô ngại nhà họ Dương còn chưa đủ mất mặt à?”
“Cút nhanh lên!”
“Không phải chó chó mèo mèo nào cũng có thể bước vào nhà họ Dương đâu!”
Tất cả mọi người đều châm chọc đùa cợt lên tiếng.
Dương Đình Lâm và Trần Tuệ Hòa đang đứng cách đó không xa cũng rất thoả mãn.
Thấy Tần Duy bị nhiều người nhằm vào như vậy, trong lòng hai người bọn họ sướng phải biết.
“Tần Duy, bây giờ cậu đã biết mình là mặt hàng gì rồi chứ?”
“Một kẻ rác rưởi như cậu không xứng với con gái tôi!”
“Nếu cậu thật sự muốn tốt cho con gái tôi thì mau rời khỏi con bé đi
Dương Đình Lâm cũng đứng dậy, mặt đầy vẻ mỉa mai.
Vẻ mặt Dương Nhã Tinh càng nóng nảy hơn. Cô hoảng đến mức nước mắt sắp trào ra ngoài.
Nếu biết trước Tần Duy đến đây sẽ bị nhiều người nhằm vào như vậy thì cô đã không dẫn anh tới rồi.
Cô không hiểu. Rõ ràng là anh chẳng làm gì cả, cũng chẳng động chạm ai, trái lại còn giúp nhà họ Dương rất nhiều chuyện nhưng lại chỉ nhận lại được những lời giễu cợt và chửi rủa.
Rốt cuộc là tại sao vậy!!!