Dương Thiệu Sơn tỏ vẻ ngờ vực, Tần Duy có thể nhận ra dạ minh châu là giả thì cũng thôi đi.
Nhưng làm sao anh biết viên dạ minh châu giả này sẽ gây ung thư chứ?
Không chỉ Dương Thiệu Sơn nghi ngờ mà những người khác cũng thế.
Nhưng đa số mọi người cho rằng Tần Duy chỉ đơn giản là đang lừa người khác.
"Nếu ông không tin, chúng ta có thể làm một thí nghiệm.
Tần Duy cười một tiếng, cầm viên dạ minh châu lên rồi nhờ người mang một chậu nước tới.
Trong chậu thả rất nhiều cá chép, những con cá chép này đều vô cùng khỏe mạnh, bơi tới bơi lui trong chậu.
Tần Duy thả viên dạ minh châu vào chậu, mọi người im lặng quan sát.
Đột nhiên, mọi người đều biến sắc.
Chỉ trong giây lát, toàn bộ cá chép trong chậu đều ngửa bụng trắng hếu...
Những con cá chép đang tràn đầy sức sống vừa rồi bỗng dưng lăn ra chết sạch.
Lúc này mọi người mới chợt nhận ra thứ này quả thực có độc.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Dương Thiệu Sơn cũng không kìm được nữa, nhìn về phía Dương Diệu Bình với sắc mặt lạnh lẽo.
Dương Diệu Bình sợ tái mặt, hai chân run lẩy bẩy.
"Ông nội ơi, cháu không biết mà, cháu thực sự không biết thế này là thế nào."
"Nếu cháu biết thứ này có độc, làm sao cháu dám đưa cho ông chứ!"
"Cháu cũng bị người ta lừa mà."
Dương Diệu Bình sợ đến toàn thân run lên bần bật, mồ hôi vã ra như tắm.
Sắc mặt Dương Thiệu Sơn sa sầm, ông ấy cũng biết Dương Diệu Bình không cố ý. Hơn nữa, ở đây lại có đông khách khứa như vậy, ông ấy cũng không tiện nổi giận.
"Làm thế nào mà cậu phát hiện ra trong thứ này có phóng xạ thế?"
Dương Thiệu Sơn nhìn Tần Duy chằm chằm, trong lòng nghĩ lại mà hãi.
Nếu không phát hiện ra sớm thì có lẽ sức khỏe của ông ấy đã gặp vấn đề thật.
"Sở dĩ viên ngọc này phát sáng là vì lớp ngoài được phủ một lớp bột huỳnh quang và chất tẩy rửa. Các chất hóa học vượt mức tiêu chuẩn quá cao, đương nhiên sẽ gây ung thư thôi" Tần Duy đáp.
Dương Thiệu Sơn khẽ gật đầu, nhưng cũng không phải gật đầu cảm ơn Tần Duy.
"Dương Diệu Bình, anh hay thật đấy, anh đưa đồ có độc cho ông nội là có ý gì?"
Lúc này, Dương Nhã Tinh đứng lên chất vấn Dương Diệu Bình.
Dương Diệu Bình sầm mặt: "Tôi đã nói là tôi bị lừa rồi mà. Nhưng ít ra thì tôi cũng có lòng, không giống như đồ bỏ đi nào đó đến nhà họ Dương chúng tôi ăn chùa uống chùa. Không biết tại sao trên đời lại có người mặt dày như thế nhỉ?"
Nói xong, Dương Diệu Bình đưa mắt nhìn Tần Duy với vẻ căm thù.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Tần Duy cũng đầy vẻ chế giễu.
Họ đều nóng lòng chờ Tần Duy làm trò cười.
Tần Duy mỉm cười, lấy một bức tranh ra từ trong balo.
"Ông Dương, tôi nghe nói ông thích thư pháp và hội họa nên tôi tặng bức tranh này cho ông, mong là ông sẽ thích.
Nói xong, Tần Duy đưa bức tranh cổ cho Dương Thiệu Sơn.
Dương Thiệu Sơn nhướng mày, lần trước Tần Duy cũng tặng ông ấy một bức tranh, nhưng đã bị Tần Duy lấy lại vì không có ai đó tin là thật.
Lẽ nào đây là bức "Sơn Lan Văn Phong Đồ" lần trước?
Nhưng khi mở ra xem, ông ấy chợt nhướng mày.
Không lâu sau đó, hơi thở của ông ấy trở nên gấp gáp, không khỏi hô lên: "Đây... Đây là bức "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" của Đường Bá Hổ"
Những lời này như tiếng sấm rền vang vọng khắp hội trường.
Đây là một tác phẩm kinh điển của Đường Bá Hổ.
Ở đây không có ai là không biết "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" cả.
Nếu là tranh gốc thì ít nhất cũng phải có giá 150 tỷ đổ lên.
Không ai dám ngờ tới, Tần Duy vừa ra tay đã lấy ra một bức tranh cổ trị giá hàng trăm tỷ.
Nhưng vấn đề là... Bức tranh này là thật ư?
Dương Diệu Bình cũng trợn tròn mắt, không ngờ Tần Duy lại tặng tranh.
Còn tặng một bức tranh của danh họa nữa.
Lần trước Tần Duy tặng tranh, anh ta nghi ngờ là tranh giả nên đã ném vào thùng rác.
Sau lần đó, anh ta suýt bị ba mình đánh chết.
Dương Thiệu Sơn nhìn kỹ hơn rồi cau mày.
Ông ấy chế nhạo: "Cậu Tần, mặc dù tôi không rành về tranh cổ nhưng tôi có thể khẳng định rằng bức tranh của cậu là giả."
Giả ư?
Ông ấy nói xong, mọi người bừng tỉnh.
Tranh giả mới là bình thường chứ.
Tần Duy là ai nào?
Một kẻ vô dụng nghèo hèn, đừng nói đến tranh gốc của Đường Bá Hổ.
E là một một món quà tử tế anh cũng không thể mua nổi ấy chứ.
Tặng tranh giả làm quà, đúng là một tên hề thích lòe thiên hạ.
Lúc này Dương Diệu Bình mới dám cười to lên, mỉa mai nhìn Tần Duy.
"Tần Duy, anh đang đùa đấy à? Anh vừa mới nói dạ minh châu của tôi là giả, chẳng phải anh cũng tặng đồ giả đấy sao?"
"Chó chê mèo lắm lông, anh có tư cách gì mà cười nhạo tôi?"
Dương Diệu Bình giống như một con gà trống đắc thắng vậy.
Tất cả cùng cười ầm lên.
Những người khác cũng cười nhạo anh.
"Ha ha ha cười chết mất. Tần Duy này có thể hài hước hơn được nữa không? Tôi thấy chắc là cậu ta tốn sáu chục nghìn mua bức tranh này ở một quán vỉa hè nào đó rồi.
"Ha, khéo còn là loại sản xuất theo dây chuyền ấy chứ, sáu chục tôi còn thấy đắt."
"Tên này tặng cái gì mà không được chứ? Cứ phải tặng một bức tranh giả, cậu ta lòe ai thế? Cậu ta cho rằng nhà họ Dương là đồ ngốc à?"
Mọi người lúc này đều bật chế độ cười cợt, chế nhạo Tần Duy.
Nhưng Tần Duy vẫn bình thường, dù là vinh hay nhục đều không hoảng.
Ngược lại, trên môi anh còn hiện lên một nụ cười châm biếm, rồi nhìn Dương Thiệu Sơn.
"Ông Dương, sao ông lại nói thế?"
Bức tranh này là do chính Lệ Nho Sinh tặng cho anh.
Lệ Nho Sinh chuyên kinh doanh đồ cổ, sao có thể tặng tranh giả cho anh được?
"Trên thế giới chỉ có một bức "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" gốc của Đường Bá Hổ thôi đúng không?"
Giọng điệu của Dương Thiệu Sơn cũng đầy sự giễu cợt và khinh thường.
Tần Duy gật đầu: "Đúng vậy.
"Thật trùng hợp, tôi có một ông bạn già cũng sưu tập "Bách Điểu Triều Phượng Đồ", tôi may mắn được nhìn thấy nó một lần. Ông ấy đã bỏ ra 204 tỷ để mua nó từ một buổi đấu giá, đã được vô số chuyên gia kiểm định, chắc chắn đó là bản gốc"
"Vậy nếu bức tranh kia là thật thì bức tranh của cậu đương nhiên là đồ giả"
Mặc dù Dương Thiệu Sơn không biết giám định đồ cổ.
Nhưng ông ta có thể chắc chắn bức tranh Tần Duy tặng mình là chắc chắn là đồ giả.
Lúc đó ông ấy cũng may mắn được nhìn thấy nó một lần ở chỗ người bạn già.
Ông bạn thân của ông ấy thích bức tranh này không rời tay, ngay cả Dương Thiệu Sơn cũng không có tư cách chạm vào nó.
Tần Duy cười: "Không biết người bạn già của ông Dương đây tên là gì nhỉ?"
"Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết ông ấy họ Lệ thôi. Còn những thứ khác, cậu chưa đủ tư cách để biết."
Dương Thiệu Sơn cười khẩy, trong mắt không hề che giấu sự khinh thường.
Nói xong, ông ấy liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay.
Sau đó, ông ấy nói: "Ông bạn thân này của tôi sắp đến rồi, cậu sẽ được gặp ông ấy ngay thôi. Tốt nhất là cậu nên cất bức tranh của mình đi, đỡ để ông ấy nhìn thấy lại bị thiên hạ chê cười."
"Ô?"
Tần Duy cười rồi nói: "Nếu ông Dương không thích "bức tranh giả" này của tôi thì tôi đành lấy lại vậy, tránh làm trò hề trước mặt ông"
Dương Thiệu Sơn cười nhạt, thấp giọng nói: "Coi như cậu còn biết tự lượng sức mình.
Sau đó, ông ấy tùy tiện ném trả bức tranh cổ đó cho Tần Duy.
Tần Duy gấp bức tranh lại, cẩn thận cất đi.
Nếu người ta đã không cần, đương nhiên anh cũng sẽ không cố chấp tặng nữa.
"Dương Nhã Tinh, tên bạn trai vô dụng của cô thật đúng là hài hước, tôi cười sắp chảy cả nước mắt rồi"
Dương Diệu Bình nhịn không được cười ầm lên.
Những người khác cũng phá ra cười.
Tặng tranh giả bị bóc mẽ, bị trả lại ngay trước mặt mọi người.
Thực sự không hiểu Tần Duy này còn có mặt mũi nào ở lại đây nữa.
Sắc mặt Dương Nhã Tinh càng ngày càng khó coi, trên mặt đầy giận dữ, đám người này đúng là quá đáng mà!
"Các người đủ rồi đấy! Ông chú nhà tôi chưa từng động gì đến các người, sao các người cứ bám riết không tha cho anh ấy thế?"
Thấy tâm trạng của Dương Nhã Tinh trở nên kích động, Tần Duy kéo tay cô.
Anh khẽ cười nói: "Được rồi, đừng nóng mà. Em có tin không? Chẳng mấy chốc bọn họ sẽ không cười nổi nữa"