Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 1045
Dương Tâm vội vàng đi lên đưa tay bắt mạch cho ông, không có gì khác lạ, chỉ là huyết sắc vô cùng nhợt nhạt, thân thể hoàn toàn bị rút cạn, cái chết ở ngay trước mắt.
“Khụ khụ.”
Lại là vài tiếng ho khan, Dương Thành đưa tay chộp về phía Dương Tâm.
Dương Tâm vô thức lui lại, ông ta bắt hụt.
Một giây sau, thân thể ông ta lắc mạnh một cái, cánh tay rủ xuống, hai mắt dần khép lại.
Dương Tâm đưa tay thăm dò ở chóp mũi ông ta, sau đó khàn khàn nói với quản gia: “Đã tắt thở, nhanh đi thông báo Tôn Bích Như và Dương Nhã, để bọn họ chuẩn bị hậu sự đi.”
Quản gia gào khóc.
Dương Tâm nhìn Dương Thành đã nhắm mắt nằm trên giường, sau khi im lặng một chút cô bái lạy ông ta, sau đó kéo Lục Gia Bách đi ra ngoài.
“Đi thôi, chỗ này không có chuyện của chúng ta.”
“Ừm.”
Hai người vừa đi ra phòng bệnh thì đụng phải Tôn Bích Như đang vọt về bên này.
Bà ta giơ tay chuẩn bị tát Dương Tâm một bạt tay.
Tốc độ của Dương Tâm cực nhanh, trong khoảnh khắc bàn tay bà ta rơi xuống thì cô giữ cổ tay bà ta lại.
“Thế nào, còn muốn cắn người linh tinh à?”
Tôn Bích Như hung ác trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: “Mày hại chết bố mày, đồ sói mắt trắng. Tốt xấu gì ông ấy cũng từng nuôi mày, sao mày có thể… Chẳng lẽ mày không sợ bị thiên lôi đánh xuống sao?”
Bỗng nhiên Dương Tâm hất bà ta ra, kéo Lục Gia Bách đi về phía bậc thang.
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, nhà họ Dương không còn liên quan đến tôi.”
Sau đó Dương Nhã chạy tới, nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, môi đỏ cong lên nụ cười tàn nhẫn.
“Quản gia, cô ta uống ly rượu kia chưa?”
Quản gia hơi khó khăn, giọng nói run rẩy nói: “Cô, cô cả không uống.”
Nụ cười trên mặt Dương Nhã đông cứng lại, ánh mắt sắc bén nhìn ông ta.
“Không uống? Cô ta không uống?”
Quản gia nhắm mắt nói: “Cô cả không uống, nhưng ngài Lục đã uống.”
Sắc mặt Dương Nhã thay đổi, trừng to mắt không dám tin nhìn ông ta.
Lục, Lục Gia Bách uống?
Nhưng mà nghĩ lại thì cô ta liền bình thường lại.
Lục Gia Bách uống, cuối cùng anh ta chết rồi thì người đau thấu tim gan nhất định là Dương Tâm.
Cũng tốt, cứ tùy tiện bỏ độc chết cô ta thì cũng quá hời cho cô ta rồi.
Trên đời này, chuyện đau khổ nhất chính là sống không bằng chết.
Để đồ đê tiện kia trơ mắt nhìn thấy Lục Gia Bách chết ở trước mặt cô ta mà không có cách nào chính là cực hình tàn nhẫn nhất.
Cho dù cô ta nỗ lực, cố gắng thế nào, Lục Gia Bách cũng sẽ không liếc nhìn cô ta một cái, vậy thì để anh ta chết đi, để Dương Tâm sống trong dày vò khi mất đi người yêu, mãi mãi không được giải thoái.
“Sai người chú ý động tĩnh của bọn họ mọi lúc cho tôi, vừa có tin tức thì lập tức nói cho tôi.”
“Vâng, cô hai.”
“Khụ khụ.”
Lại là vài tiếng ho khan, Dương Thành đưa tay chộp về phía Dương Tâm.
Dương Tâm vô thức lui lại, ông ta bắt hụt.
Một giây sau, thân thể ông ta lắc mạnh một cái, cánh tay rủ xuống, hai mắt dần khép lại.
Dương Tâm đưa tay thăm dò ở chóp mũi ông ta, sau đó khàn khàn nói với quản gia: “Đã tắt thở, nhanh đi thông báo Tôn Bích Như và Dương Nhã, để bọn họ chuẩn bị hậu sự đi.”
Quản gia gào khóc.
Dương Tâm nhìn Dương Thành đã nhắm mắt nằm trên giường, sau khi im lặng một chút cô bái lạy ông ta, sau đó kéo Lục Gia Bách đi ra ngoài.
“Đi thôi, chỗ này không có chuyện của chúng ta.”
“Ừm.”
Hai người vừa đi ra phòng bệnh thì đụng phải Tôn Bích Như đang vọt về bên này.
Bà ta giơ tay chuẩn bị tát Dương Tâm một bạt tay.
Tốc độ của Dương Tâm cực nhanh, trong khoảnh khắc bàn tay bà ta rơi xuống thì cô giữ cổ tay bà ta lại.
“Thế nào, còn muốn cắn người linh tinh à?”
Tôn Bích Như hung ác trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: “Mày hại chết bố mày, đồ sói mắt trắng. Tốt xấu gì ông ấy cũng từng nuôi mày, sao mày có thể… Chẳng lẽ mày không sợ bị thiên lôi đánh xuống sao?”
Bỗng nhiên Dương Tâm hất bà ta ra, kéo Lục Gia Bách đi về phía bậc thang.
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, nhà họ Dương không còn liên quan đến tôi.”
Sau đó Dương Nhã chạy tới, nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, môi đỏ cong lên nụ cười tàn nhẫn.
“Quản gia, cô ta uống ly rượu kia chưa?”
Quản gia hơi khó khăn, giọng nói run rẩy nói: “Cô, cô cả không uống.”
Nụ cười trên mặt Dương Nhã đông cứng lại, ánh mắt sắc bén nhìn ông ta.
“Không uống? Cô ta không uống?”
Quản gia nhắm mắt nói: “Cô cả không uống, nhưng ngài Lục đã uống.”
Sắc mặt Dương Nhã thay đổi, trừng to mắt không dám tin nhìn ông ta.
Lục, Lục Gia Bách uống?
Nhưng mà nghĩ lại thì cô ta liền bình thường lại.
Lục Gia Bách uống, cuối cùng anh ta chết rồi thì người đau thấu tim gan nhất định là Dương Tâm.
Cũng tốt, cứ tùy tiện bỏ độc chết cô ta thì cũng quá hời cho cô ta rồi.
Trên đời này, chuyện đau khổ nhất chính là sống không bằng chết.
Để đồ đê tiện kia trơ mắt nhìn thấy Lục Gia Bách chết ở trước mặt cô ta mà không có cách nào chính là cực hình tàn nhẫn nhất.
Cho dù cô ta nỗ lực, cố gắng thế nào, Lục Gia Bách cũng sẽ không liếc nhìn cô ta một cái, vậy thì để anh ta chết đi, để Dương Tâm sống trong dày vò khi mất đi người yêu, mãi mãi không được giải thoái.
“Sai người chú ý động tĩnh của bọn họ mọi lúc cho tôi, vừa có tin tức thì lập tức nói cho tôi.”
“Vâng, cô hai.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương