Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 1054
Lạc Hà kinh ngạc nhìn cô, trầm mặc trong chốc lát sau đó nói một tiếng “Cảm ơn”.
Cô ấy nên cảm ơn Dương Tâm, nếu như không có người phụ nữ này có lẽ cô ấy đã chết rồi.
Trải qua những đau khổ đó, mỗi một lần hô hấp đều kịch liệt đau đớn.
Vốn dĩ cô ấy có thể chống đỡ đến bây giờ, toàn bộ là nhờ có Dương Tâm cho cô ấy động lực và dũng khí vượt qua.
“Dương Tâm, người đời đều nói thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cô quá thông minh, người giống như cô có thể phá giải thiên cơ vốn không thích hợp ở trong thế tục này, cho nên sau này cô nên giả vờ đần một chút thì sẽ tốt hơn, cô có nhiều người ở bên cạnh che chở như vậy rồi, cho nên cô không cần quá thông minh đâu, hưởng thụ cảm giác được bọn họ che chở là được rồi.”
Dương Tâm trầm thấp cười một tiếng, hỏi: “Sau này có dự tính gì không? Thật ra nếu như cô không muốn về Ám Long thì đừng về, một đao giết Tô Yến chẳng phải là xong hết mọi chuyện rồi sao.”
Có lẽ Ám Long là nỗi đau mà cô ấy không muốn nhắc tới nhất.
Cánh tay của cô ấy bị chặt đứt ở ngay chỗ đó.
Hơn nữa còn là chặt đứt trước mắt Nam Kiên.
Cô ấy biết sự đau đớn khi đứt tay vẫn trong phạm vi chịu đựng của cô ấy.
Có thể do người yêu ngoảnh mặt làm thinh, thẳng thừng đẩy cô ấy xuống vực sâu đau khổ để cho cô ấy nếm được đau đớn như ruột gan bị thiêu cháy.
Có lẽ cô sẽ khuyên Trần Uyên bỏ qua quá khứ, chấp nhận Lâm Thanh và cũng sẽ khuyên Hải Vy từ bỏ hiềm khích lúc trước nối duyên xưa với Lạc Hồ nhưng cô tuyệt đối sẽ không khuyên Lạc Hà tha thứ cho Nam Kiên.
Lời khuyên của bạn bè thì chắc chắn là đau càng thêm đau, làm cho cô ấy đau càng sâu hơn thôi.
Nỗi đau khi bị đứt tay, nỗi đau khi mất con rồi lại thêm tử cung bị mất, cô không biết Lạc Hà còn có lý do gì mà tha thứ cho Nam Kiên.
Cô không biết giữa họ còn có lý do gì để ở chung một chỗ.
Cho nên lúc chia ly cái gì cô cũng không nói, cái gì cũng không khuyên, chỉ hỏi sau này cô ấy có tính toán gì không.
Nếu như cô ấy chỉ muốn thoát khỏi sự quấy rầy của Nam Kiên thì cô có thể giúp cô ấy một tay.
Dường như Lạc Hà có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, khẽ cười nói: “Trước kia cô không quen biết Lục Gia Bách, tất nhiên cũng không biết Nam Kiên nhưng bây giờ không giống như trước, cô và Lục Gia Bách đã đến với nhau, Nam Kiên phải gọi cô một tiếng ‘chị dâu’, tôi sẽ không đề cập tới yêu cầu làm cô khó xử, về việc trở về Ám Long thì đây là mơ ước của tôi, mặc dù tẩy trắng tội danh cũng không có bao nhiêu ý nghĩa với tôi, nhưng nếu mẹ tôi và anh cả mong đợi thì tôi liền thuận theo ý họ.”
Dương Tâm than nhẹ: “Cũng được, nếu cô đã có lựa chọn vậy tôi sẽ ủng hộ cô, cô có suy nghĩ gì cho sau này chưa?”
Lạc Hà nhún vai một cái, trên mặt có vẻ không có vấn đề: “Có lẽ sẽ nhận nuôi một cô bé, sau đó tìm một thành phố ít người biết, nuôi dưỡng con lớn lên, chờ đến khi tôi già rồi, con bé sẽ phụng dưỡng tôi đến cuối đời, chăm sóc cho bà lão này rồi chọn một thành phố để chết.”
Nói xong, cô ấy xoay người đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Chăm sóc cho bản thân thật tốt, gặp lại cô sau.”
Hốc mắt Dương Tâm dần trở nên ươn ướt.
Họ đều nói cô ấy có tính cách cứng cỏi, nhưng cô cảm thấy trên cõi đời này chỉ có người sau khi trải qua gian khổ như Lạc Hà mới có thể kiên cường mà sống mới xứng đáng với từ ‘cứng cỏi’.
Lạc Hà, câu chuyện của cô còn xuất sắc hơn tôi, mặc dù có hiện thực đầy đau đớn nhưng chung quy không uổng công.
Nếu như có thể thì tôi vẫn hy vọng cô và Nam Kiên có thể giúp đỡ lẫn nhau và đến với nhau.
Cô ấy nên cảm ơn Dương Tâm, nếu như không có người phụ nữ này có lẽ cô ấy đã chết rồi.
Trải qua những đau khổ đó, mỗi một lần hô hấp đều kịch liệt đau đớn.
Vốn dĩ cô ấy có thể chống đỡ đến bây giờ, toàn bộ là nhờ có Dương Tâm cho cô ấy động lực và dũng khí vượt qua.
“Dương Tâm, người đời đều nói thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cô quá thông minh, người giống như cô có thể phá giải thiên cơ vốn không thích hợp ở trong thế tục này, cho nên sau này cô nên giả vờ đần một chút thì sẽ tốt hơn, cô có nhiều người ở bên cạnh che chở như vậy rồi, cho nên cô không cần quá thông minh đâu, hưởng thụ cảm giác được bọn họ che chở là được rồi.”
Dương Tâm trầm thấp cười một tiếng, hỏi: “Sau này có dự tính gì không? Thật ra nếu như cô không muốn về Ám Long thì đừng về, một đao giết Tô Yến chẳng phải là xong hết mọi chuyện rồi sao.”
Có lẽ Ám Long là nỗi đau mà cô ấy không muốn nhắc tới nhất.
Cánh tay của cô ấy bị chặt đứt ở ngay chỗ đó.
Hơn nữa còn là chặt đứt trước mắt Nam Kiên.
Cô ấy biết sự đau đớn khi đứt tay vẫn trong phạm vi chịu đựng của cô ấy.
Có thể do người yêu ngoảnh mặt làm thinh, thẳng thừng đẩy cô ấy xuống vực sâu đau khổ để cho cô ấy nếm được đau đớn như ruột gan bị thiêu cháy.
Có lẽ cô sẽ khuyên Trần Uyên bỏ qua quá khứ, chấp nhận Lâm Thanh và cũng sẽ khuyên Hải Vy từ bỏ hiềm khích lúc trước nối duyên xưa với Lạc Hồ nhưng cô tuyệt đối sẽ không khuyên Lạc Hà tha thứ cho Nam Kiên.
Lời khuyên của bạn bè thì chắc chắn là đau càng thêm đau, làm cho cô ấy đau càng sâu hơn thôi.
Nỗi đau khi bị đứt tay, nỗi đau khi mất con rồi lại thêm tử cung bị mất, cô không biết Lạc Hà còn có lý do gì mà tha thứ cho Nam Kiên.
Cô không biết giữa họ còn có lý do gì để ở chung một chỗ.
Cho nên lúc chia ly cái gì cô cũng không nói, cái gì cũng không khuyên, chỉ hỏi sau này cô ấy có tính toán gì không.
Nếu như cô ấy chỉ muốn thoát khỏi sự quấy rầy của Nam Kiên thì cô có thể giúp cô ấy một tay.
Dường như Lạc Hà có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, khẽ cười nói: “Trước kia cô không quen biết Lục Gia Bách, tất nhiên cũng không biết Nam Kiên nhưng bây giờ không giống như trước, cô và Lục Gia Bách đã đến với nhau, Nam Kiên phải gọi cô một tiếng ‘chị dâu’, tôi sẽ không đề cập tới yêu cầu làm cô khó xử, về việc trở về Ám Long thì đây là mơ ước của tôi, mặc dù tẩy trắng tội danh cũng không có bao nhiêu ý nghĩa với tôi, nhưng nếu mẹ tôi và anh cả mong đợi thì tôi liền thuận theo ý họ.”
Dương Tâm than nhẹ: “Cũng được, nếu cô đã có lựa chọn vậy tôi sẽ ủng hộ cô, cô có suy nghĩ gì cho sau này chưa?”
Lạc Hà nhún vai một cái, trên mặt có vẻ không có vấn đề: “Có lẽ sẽ nhận nuôi một cô bé, sau đó tìm một thành phố ít người biết, nuôi dưỡng con lớn lên, chờ đến khi tôi già rồi, con bé sẽ phụng dưỡng tôi đến cuối đời, chăm sóc cho bà lão này rồi chọn một thành phố để chết.”
Nói xong, cô ấy xoay người đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Chăm sóc cho bản thân thật tốt, gặp lại cô sau.”
Hốc mắt Dương Tâm dần trở nên ươn ướt.
Họ đều nói cô ấy có tính cách cứng cỏi, nhưng cô cảm thấy trên cõi đời này chỉ có người sau khi trải qua gian khổ như Lạc Hà mới có thể kiên cường mà sống mới xứng đáng với từ ‘cứng cỏi’.
Lạc Hà, câu chuyện của cô còn xuất sắc hơn tôi, mặc dù có hiện thực đầy đau đớn nhưng chung quy không uổng công.
Nếu như có thể thì tôi vẫn hy vọng cô và Nam Kiên có thể giúp đỡ lẫn nhau và đến với nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương