Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 1097
Khách sạn Thế Kỷ.
Trong một dãy phòng cao cấp.
Ân Doãn Duy lười biếng dựa vào ghế sô pha, trên tay cầm một ly rượu có bỏ đá, đang cẩn thận nếm thử.
“Ting.”
Chiếc điện thoại đặt trên bàn vang lên, thoáng nhìn qua là thuộc hạ gọi tới.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cậu chủ, anh Thẩm đã điều tra được tung tích của anh rồi, chắc là đã biết rằng anh đã đến nhà tang lễ Bạch Lạc để gặp ông Dương và cũng biết rằng chúng ta đã phá hủy hài cốt của ông Dương.”
Sau khi Ân Doãn Duy nghe xong, khuôn mặt đẹp đẽ không hề lộ ra một chút sự ngạc nhiên nào.
Đây là địa bàn của Dương Tâm và Thẩm Thành, nền tảng của anh ta không đủ, đi ra ngoài dạo một vòng, bọn họ mà không tìm ra tung tích của anh ta thì mới gọi là kỳ lạ đấy.
“Ừm, tôi biết rồi, các cậu ẩn nấp ở trong bóng tối, đừng để bị Dương Tâm phát hiện ra, tôi sợ người phụ nữ này sẽ trút giận lên người các cậu đấy.”
“Vâng.”
Sau khi cắt đứt cuộc gọi, Ân Doãn Duy lấy một cái chai sứ từ trong người ra.
Những viên thuốc ở bên trong đó, là do anh ta dày công nghiên cứu và phát triển, có thể phá vỡ thuật thôi miên và thuật tạo mộng của Dương Tâm.
Anh ta đã từng bị rơi vào thuật thôi miên của cô, bị cô làm cho hủy hoại nhan sắc và phải giương mắt nhìn cô trốn thoát dưới tầm mắt của anh ta, đó là lần mà anh ta bị thất bại nhất.
Sau này trở về nhà họ Ân, anh ta đã đặc biệt nghiên cứu loại thuốc này, uống một viên vào là đã có thể chống lại thuật thôi miên của Dương Tâm.
Bây giờ cô đã biết anh ta đến nhà tang lễ gặp Dương Thành rồi, nhất định sẽ tới tra hỏi anh ta, mà nếu muốn anh ta nói ra sự thật, chỉ có một cách mà thôi, đó là tiến hành thôi miên anh ta.
Trong đời anh ta đã bị giam trong tay cô một lần là đủ rồi, anh ta không muốn bị giam lần thứ hai nữa đâu.
“Ting”
Chuông cửa ngoài hành lang vang lên.
Anh nghiêng đầu nhìn laptop bên cạnh, nhìn bóng dáng mảnh mai trên màn hình, nụ cười trên môi của anh ta càng đậm.
Anh ta biết cô nhất định sẽ đến tìm anh ta mà, tìm anh ta để hỏi lý do thiêu hủy thi thế của Dương Thành, tìm anh ta để hỏi xem liệu Lục Gia Bách có phải là đã bị trúng độc rồi hay không.
Sau một lúc im lặng, anh từ từ mở nắp bình sứ, đổ một viên thuốc ra và ném vào miệng.
Đợi đến khi viên thuốc tan hết, anh đi tới hành lang và mở cửa.
“Sao hả, nghĩ thông suốt rồi, chuẩn bị đá Lục Gia Bách và đến nhà họ Ân với tôi à?”
Đáp lại anh ta là một cái nắm đấm đập tới.
Ân Doãn Duy liên tục lui về phía sau, tránh né những đòn công kích chí mạng của cô, trầm giọng nói: “Dương Tâm, cô phát điên cái gì vậy, ông đây đã trêu chọc cô chỗ nào? Là cô đã gọi điện thoải bảo tôi đến Hải Thành, đây là thành ý và đạo lý tiếp đón khách của cô sao?”
Dương Tâm không có đáp trả, lại vung nắm đấm vào ngay mặt anh ta lần nữa.
Ân Doãn Duy bị ép buộc đến bất lực, không còn cách nào khác đành phải giơ tay chào hỏi, cuối cùng là vỗ vào vai cô một cái, vỗ mạnh đến mức khiến cô phải lùi về sau.
Trong một dãy phòng cao cấp.
Ân Doãn Duy lười biếng dựa vào ghế sô pha, trên tay cầm một ly rượu có bỏ đá, đang cẩn thận nếm thử.
“Ting.”
Chiếc điện thoại đặt trên bàn vang lên, thoáng nhìn qua là thuộc hạ gọi tới.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cậu chủ, anh Thẩm đã điều tra được tung tích của anh rồi, chắc là đã biết rằng anh đã đến nhà tang lễ Bạch Lạc để gặp ông Dương và cũng biết rằng chúng ta đã phá hủy hài cốt của ông Dương.”
Sau khi Ân Doãn Duy nghe xong, khuôn mặt đẹp đẽ không hề lộ ra một chút sự ngạc nhiên nào.
Đây là địa bàn của Dương Tâm và Thẩm Thành, nền tảng của anh ta không đủ, đi ra ngoài dạo một vòng, bọn họ mà không tìm ra tung tích của anh ta thì mới gọi là kỳ lạ đấy.
“Ừm, tôi biết rồi, các cậu ẩn nấp ở trong bóng tối, đừng để bị Dương Tâm phát hiện ra, tôi sợ người phụ nữ này sẽ trút giận lên người các cậu đấy.”
“Vâng.”
Sau khi cắt đứt cuộc gọi, Ân Doãn Duy lấy một cái chai sứ từ trong người ra.
Những viên thuốc ở bên trong đó, là do anh ta dày công nghiên cứu và phát triển, có thể phá vỡ thuật thôi miên và thuật tạo mộng của Dương Tâm.
Anh ta đã từng bị rơi vào thuật thôi miên của cô, bị cô làm cho hủy hoại nhan sắc và phải giương mắt nhìn cô trốn thoát dưới tầm mắt của anh ta, đó là lần mà anh ta bị thất bại nhất.
Sau này trở về nhà họ Ân, anh ta đã đặc biệt nghiên cứu loại thuốc này, uống một viên vào là đã có thể chống lại thuật thôi miên của Dương Tâm.
Bây giờ cô đã biết anh ta đến nhà tang lễ gặp Dương Thành rồi, nhất định sẽ tới tra hỏi anh ta, mà nếu muốn anh ta nói ra sự thật, chỉ có một cách mà thôi, đó là tiến hành thôi miên anh ta.
Trong đời anh ta đã bị giam trong tay cô một lần là đủ rồi, anh ta không muốn bị giam lần thứ hai nữa đâu.
“Ting”
Chuông cửa ngoài hành lang vang lên.
Anh nghiêng đầu nhìn laptop bên cạnh, nhìn bóng dáng mảnh mai trên màn hình, nụ cười trên môi của anh ta càng đậm.
Anh ta biết cô nhất định sẽ đến tìm anh ta mà, tìm anh ta để hỏi lý do thiêu hủy thi thế của Dương Thành, tìm anh ta để hỏi xem liệu Lục Gia Bách có phải là đã bị trúng độc rồi hay không.
Sau một lúc im lặng, anh từ từ mở nắp bình sứ, đổ một viên thuốc ra và ném vào miệng.
Đợi đến khi viên thuốc tan hết, anh đi tới hành lang và mở cửa.
“Sao hả, nghĩ thông suốt rồi, chuẩn bị đá Lục Gia Bách và đến nhà họ Ân với tôi à?”
Đáp lại anh ta là một cái nắm đấm đập tới.
Ân Doãn Duy liên tục lui về phía sau, tránh né những đòn công kích chí mạng của cô, trầm giọng nói: “Dương Tâm, cô phát điên cái gì vậy, ông đây đã trêu chọc cô chỗ nào? Là cô đã gọi điện thoải bảo tôi đến Hải Thành, đây là thành ý và đạo lý tiếp đón khách của cô sao?”
Dương Tâm không có đáp trả, lại vung nắm đấm vào ngay mặt anh ta lần nữa.
Ân Doãn Duy bị ép buộc đến bất lực, không còn cách nào khác đành phải giơ tay chào hỏi, cuối cùng là vỗ vào vai cô một cái, vỗ mạnh đến mức khiến cô phải lùi về sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương