Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 1101
Bà Phó mím môi, rồi lại hỏi tiếp: “Bố của cô thật sự là nhà thôi miên nổi tiếng quốc tế tôn sư Cố Tranh Tùng sao? Nghe nói ông ấy đã nắm chắc được thuật tạo mộng, cô cũng biết thuật pháp sao?”
Cố Viên Tranh hơi cúi đầu, trong mắt thoáng qua một tia âm u lạnh lẽo.
Thuật tạo mộng…
Bố cô ta không truyền thuật tạo mộng cho cô ta, nói cô ta không có cái thiên phú đó.
Cuối cùng, ống ấy đã truyền cái thuật pháp nghịch thiên đó lại cho người phụ nữ kia.
Cô ta thèm muốn, cô ta đố kỵ, cô ta căm hận!
Cái thứ đó vốn dĩ là của cô ta, cha truyền con nối, phải do cô ta tiếp tục kế thừa thuật pháp của bố cô ta, điều đó là đạo lý hiển nhiên. Nhưng chính sự xuất hiện của con nhỏ đê tiện Phiêu Diểu đó đã khiến cho bố cô ta tạm thời thay đổi chủ kiến và truyền cái bí thuật duy nhất này cho một người ngoài.
Cô ta hận vô cùng!
Hận không thể băm con nhỏ để tiện Phiêu Diểu đó ra thành vạn mảnh.
Nhưng cô ta không biết Phiêu Diểu là ai, đó là một sự tồn tại như một người đã từng nghe thấy tên nhưng chưa bao giờ được gặp mặt, ngay cả khi con nhỏ khốn khiếp đó là đồ đệ của bố cô ta, cô ta cũng chưa bao giờ gặp ả.
“Biết chứ, trước khi qua đời bố tôi đã truyền dạy một số bí quyết cho tôi, dùng để điều trị cho ông Phó chắc là cũng đã dư dả rồi.”
“Tốt, tốt, tốt lắm.” Bà Phó đưa tay ra nắm lấy các ngón tay của cô ta và vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô ta vài cái.
“Nếu cô chữa khỏi bệnh cho chồng tôi, cô sẽ là người có công của toàn Hoa Hạ này, đến lúc đó cô muốn cái gì, tôi cũng đều sẽ giúp cô thực hiện bằng được.”
Đồng tử của Cố Viên Tranh lay động.
Nói không chừng có thể nhờ vào thế lực của Phó Thị để điều tra tung tích của Phiêu Diểu.
Cục tức này cô ta đã ngậm quá lâu rồi, nến không nôn ra sẽ không thể thoái mái được.
“Được ạ, lời bà Phó như vàng như ngọc, tôi sẽ xem nó là thật đấy.”
“Ừm, chỉ cần cô chữa khỏi bệnh cho chồng tôi, tôi sẽ đồng ý với bất kỳ điều kiện nào.”
Cố Viên Tranh mỉm cười đứng dậy, gật đầu nói: “Tôi phải trở về phòng thí nghiệm để chuẩn bị một ít thuốc, nên đi trước một bước đây.”
“Đi đi, tôi sẽ chờ tin tốt của cô.”
Cố Viên Tranh gật đầu với bà ta, rồi quay người đi về phía cửa.
Khi rời khỏi phòng trà và đi qua một ngã rẽ, cô ta đã chạm phải Phó Đức Chính.
Cô ta kinh ngạc thốt lên một tiếng, rồi sau đó cả cơ thể ngả ra sau.
Một chút sự do dự thoáng qua trong mắt Phó Đức Chính, nhưng với phong thái của một quý ông, anh ta vẫn vươn tay ra và nắm lấy cánh tay cô ta.
Cố Viên Tranh đột ngột nghiêng người và trực tiếp bổ nhào vào trong vòng tay của anh ta.
Trong khoảnh khắc, một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng thấp thoáng trên mi mắt.
Người đàn ông này, cô ta chỉ mới gặp vài lần, nhưng mỗi lần gặp đều khiến tim của cô ta đập điên cuồng.
“Phó, cậu chủ Phó.”
Phó Đức Chính vươn tay đẩy cô ta ra, lùi lại hai bước, cúi đầu nói: “Xin lỗi, không cẩn thận đã đụng phải cô rồi.”
Nói xong, anh ta cất bước lách qua người cô ta để đi về phía phòng trà.
Cố Viên Tranh từ từ quay người lại, ánh mắt dán vào bóng dáng rắn rỏi của anh ta.
Cố Viên Tranh hơi cúi đầu, trong mắt thoáng qua một tia âm u lạnh lẽo.
Thuật tạo mộng…
Bố cô ta không truyền thuật tạo mộng cho cô ta, nói cô ta không có cái thiên phú đó.
Cuối cùng, ống ấy đã truyền cái thuật pháp nghịch thiên đó lại cho người phụ nữ kia.
Cô ta thèm muốn, cô ta đố kỵ, cô ta căm hận!
Cái thứ đó vốn dĩ là của cô ta, cha truyền con nối, phải do cô ta tiếp tục kế thừa thuật pháp của bố cô ta, điều đó là đạo lý hiển nhiên. Nhưng chính sự xuất hiện của con nhỏ đê tiện Phiêu Diểu đó đã khiến cho bố cô ta tạm thời thay đổi chủ kiến và truyền cái bí thuật duy nhất này cho một người ngoài.
Cô ta hận vô cùng!
Hận không thể băm con nhỏ để tiện Phiêu Diểu đó ra thành vạn mảnh.
Nhưng cô ta không biết Phiêu Diểu là ai, đó là một sự tồn tại như một người đã từng nghe thấy tên nhưng chưa bao giờ được gặp mặt, ngay cả khi con nhỏ khốn khiếp đó là đồ đệ của bố cô ta, cô ta cũng chưa bao giờ gặp ả.
“Biết chứ, trước khi qua đời bố tôi đã truyền dạy một số bí quyết cho tôi, dùng để điều trị cho ông Phó chắc là cũng đã dư dả rồi.”
“Tốt, tốt, tốt lắm.” Bà Phó đưa tay ra nắm lấy các ngón tay của cô ta và vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô ta vài cái.
“Nếu cô chữa khỏi bệnh cho chồng tôi, cô sẽ là người có công của toàn Hoa Hạ này, đến lúc đó cô muốn cái gì, tôi cũng đều sẽ giúp cô thực hiện bằng được.”
Đồng tử của Cố Viên Tranh lay động.
Nói không chừng có thể nhờ vào thế lực của Phó Thị để điều tra tung tích của Phiêu Diểu.
Cục tức này cô ta đã ngậm quá lâu rồi, nến không nôn ra sẽ không thể thoái mái được.
“Được ạ, lời bà Phó như vàng như ngọc, tôi sẽ xem nó là thật đấy.”
“Ừm, chỉ cần cô chữa khỏi bệnh cho chồng tôi, tôi sẽ đồng ý với bất kỳ điều kiện nào.”
Cố Viên Tranh mỉm cười đứng dậy, gật đầu nói: “Tôi phải trở về phòng thí nghiệm để chuẩn bị một ít thuốc, nên đi trước một bước đây.”
“Đi đi, tôi sẽ chờ tin tốt của cô.”
Cố Viên Tranh gật đầu với bà ta, rồi quay người đi về phía cửa.
Khi rời khỏi phòng trà và đi qua một ngã rẽ, cô ta đã chạm phải Phó Đức Chính.
Cô ta kinh ngạc thốt lên một tiếng, rồi sau đó cả cơ thể ngả ra sau.
Một chút sự do dự thoáng qua trong mắt Phó Đức Chính, nhưng với phong thái của một quý ông, anh ta vẫn vươn tay ra và nắm lấy cánh tay cô ta.
Cố Viên Tranh đột ngột nghiêng người và trực tiếp bổ nhào vào trong vòng tay của anh ta.
Trong khoảnh khắc, một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng thấp thoáng trên mi mắt.
Người đàn ông này, cô ta chỉ mới gặp vài lần, nhưng mỗi lần gặp đều khiến tim của cô ta đập điên cuồng.
“Phó, cậu chủ Phó.”
Phó Đức Chính vươn tay đẩy cô ta ra, lùi lại hai bước, cúi đầu nói: “Xin lỗi, không cẩn thận đã đụng phải cô rồi.”
Nói xong, anh ta cất bước lách qua người cô ta để đi về phía phòng trà.
Cố Viên Tranh từ từ quay người lại, ánh mắt dán vào bóng dáng rắn rỏi của anh ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương