Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 1104
Lạc Hà đứng ngay giữa căn phòng bí mật, đôi mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang gào khóc đau đớn thảm thiết trong vũng máu, trong lòng dâng lên một niềm vui sướng của việc trả thù.
Giây phút này, cô ấy đã mong ngóng rất lâu đợi rất lâu rồi, lửa giận dồn nén trong lòng như nước sông không ngừng tuôn ra từ một con đê vỡ vậy.
Thật căm thù!
Nỗi đau mất tay, nỗi đau mất con, nỗi đau khi cả đời cũng không thể làm mẹ được nữa, ai có thể chịu đựng được nhiều nỗi khổ đau như vậy chứ?
Cô ấy sống như một cái xác không hồn đến tận bây giờ, chỉ có một lòng tin đang chống đỡ lấy cô ấy, đó chính là trả thù.
Bây giờ đã đợi được đến giây phút này, đương nhiên là cô ấy sẽ trút hết tất cả những nỗi căm hận và nỗi đớn đau lên người của kẻ đầu sỏ này.
“Đau lắm đúng không? Tổn thương mà cô đem đến cho tôi, cũng đau như thế đấy, à không, bây giờ cô chỉ chịu đựng nỗi đau về thể xác, còn tôi lại là nỗi đau trong tim, cho nên hơn cô gấp mười lần, chỉ đáng tiếc là người phụ nữ như cô không để ý đến ai cả, nếu không tôi sẽ giết người đó để cho cô nếm trải thử mùi vị sống không bằng chết này.”
Hai bàn tay của Tô Yến chống xuống nền đất, chậm rãi ngẩng đầu lên, cắn răng gằn từng chữ nói: “Tiếp tục hành hạ tôi đi nào, cho dù cô có nghiền xương tôi thành tro, thì cánh tay của cô cũng không thể trở lại được nữa, con trai của cô cũng không thể trở lại được nữa, ha ha, nói đi nói lại, đều là cô lỗ rồi, bởi vì quãng đời còn lại đến mấy chục năm, đủ cho cô đau đớn.”
“Vậy sao.” Lạc Hà thản nhiên cười, chậm rãi nói: “Nếu tất cả những chuyện này đều không phải do Nam Kiên sai khiến, vậy tôi cũng không cần phải căm thù anh ấy nữa, chúng tôi yêu thương lẫn nhau, quãng đời còn lại ở bên cạnh nhau cũng là năm tháng bình yên.”
Nụ cười ác độc trên mặt của Tô Yến trở nên cứng đờ.
“Không, không không, cô đã trở nên như thế này rồi, làm sao có thể tha thứ cho Nam Kiên được chứ, năm đó anh ta đã tận mắt chứng kiến cánh tay của cô bị bỏ đi mà không nói một tiếng nào cả, cô không thể nào tha thứ cho anh ta được, làm sao cô có thể tha thứ cho anh ta được chứ?”
Có lẽ Lạc Hà đã tìm được điểm yếu chí mạng của cô ta rồi.
Người phụ nữ này, điều mà cô ta không muốn đối mặt nhất có lẽ chính là việc mà cô, người đã từng bị cô ta hãm hại vô cùng thê thảm, lại được sống hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại.
Đây có lẽ là đòn giáng mạnh nhất đối với cô ta.
Nghĩ đến đây, cô ấy quay đầu hét lớn ra bên ngoài: “Nam Kiên, cô ta không tin rằng chúng ta đã xóa bỏ hết thù hận cũ, anh có muốn đi vào trong đây chứng minh một chút không.”
Đương nhiên Nam Kiên sẽ không từ chối.
Dù cho bây giờ Lạc Hà muốn lấy mạng sống của anh ta, thì anh ta cũng sẽ không hề do dự mà đâm vào lồng ngực của mình, sau đó moi trái tim ra cho cô ấy.
Đợi sau khi Nam Kiên đi đến trước mặt của Lạc Hà, Lạc Hà liền cong môi cười một cái, sau đó vươn một tay ra ôm lấy cổ của anh ta, kiễng chân lên hôn lên đôi môi mỏng của anh ta.
Tô Yến đã hoàn toàn trở nên điên cuồng.
Hiện tại cô ta nhếch nhác không chịu nổi, cuối cùng e rằng phải xuống tầng mười tám dưới địa ngục thì làm sao cô ta có thể để yên cho con đĩ nhỏ này chết yên lành được?
Tại sao nó lại có một kết thúc tốt đẹp chứ?
Bất chấp đau đớn như bị chém ngàn dao trên người, Tô Yến hét lên với hai người bọn họ: “Hai người đến với nhau chắc chắn sẽ không có một cái kết đẹp, bởi vì giữa các người có hàng ngàn thứ ngăn cách, thậm chí còn có cả một mạng người, chính là mạng của con trai tôi.”
Giây phút này, cô ấy đã mong ngóng rất lâu đợi rất lâu rồi, lửa giận dồn nén trong lòng như nước sông không ngừng tuôn ra từ một con đê vỡ vậy.
Thật căm thù!
Nỗi đau mất tay, nỗi đau mất con, nỗi đau khi cả đời cũng không thể làm mẹ được nữa, ai có thể chịu đựng được nhiều nỗi khổ đau như vậy chứ?
Cô ấy sống như một cái xác không hồn đến tận bây giờ, chỉ có một lòng tin đang chống đỡ lấy cô ấy, đó chính là trả thù.
Bây giờ đã đợi được đến giây phút này, đương nhiên là cô ấy sẽ trút hết tất cả những nỗi căm hận và nỗi đớn đau lên người của kẻ đầu sỏ này.
“Đau lắm đúng không? Tổn thương mà cô đem đến cho tôi, cũng đau như thế đấy, à không, bây giờ cô chỉ chịu đựng nỗi đau về thể xác, còn tôi lại là nỗi đau trong tim, cho nên hơn cô gấp mười lần, chỉ đáng tiếc là người phụ nữ như cô không để ý đến ai cả, nếu không tôi sẽ giết người đó để cho cô nếm trải thử mùi vị sống không bằng chết này.”
Hai bàn tay của Tô Yến chống xuống nền đất, chậm rãi ngẩng đầu lên, cắn răng gằn từng chữ nói: “Tiếp tục hành hạ tôi đi nào, cho dù cô có nghiền xương tôi thành tro, thì cánh tay của cô cũng không thể trở lại được nữa, con trai của cô cũng không thể trở lại được nữa, ha ha, nói đi nói lại, đều là cô lỗ rồi, bởi vì quãng đời còn lại đến mấy chục năm, đủ cho cô đau đớn.”
“Vậy sao.” Lạc Hà thản nhiên cười, chậm rãi nói: “Nếu tất cả những chuyện này đều không phải do Nam Kiên sai khiến, vậy tôi cũng không cần phải căm thù anh ấy nữa, chúng tôi yêu thương lẫn nhau, quãng đời còn lại ở bên cạnh nhau cũng là năm tháng bình yên.”
Nụ cười ác độc trên mặt của Tô Yến trở nên cứng đờ.
“Không, không không, cô đã trở nên như thế này rồi, làm sao có thể tha thứ cho Nam Kiên được chứ, năm đó anh ta đã tận mắt chứng kiến cánh tay của cô bị bỏ đi mà không nói một tiếng nào cả, cô không thể nào tha thứ cho anh ta được, làm sao cô có thể tha thứ cho anh ta được chứ?”
Có lẽ Lạc Hà đã tìm được điểm yếu chí mạng của cô ta rồi.
Người phụ nữ này, điều mà cô ta không muốn đối mặt nhất có lẽ chính là việc mà cô, người đã từng bị cô ta hãm hại vô cùng thê thảm, lại được sống hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại.
Đây có lẽ là đòn giáng mạnh nhất đối với cô ta.
Nghĩ đến đây, cô ấy quay đầu hét lớn ra bên ngoài: “Nam Kiên, cô ta không tin rằng chúng ta đã xóa bỏ hết thù hận cũ, anh có muốn đi vào trong đây chứng minh một chút không.”
Đương nhiên Nam Kiên sẽ không từ chối.
Dù cho bây giờ Lạc Hà muốn lấy mạng sống của anh ta, thì anh ta cũng sẽ không hề do dự mà đâm vào lồng ngực của mình, sau đó moi trái tim ra cho cô ấy.
Đợi sau khi Nam Kiên đi đến trước mặt của Lạc Hà, Lạc Hà liền cong môi cười một cái, sau đó vươn một tay ra ôm lấy cổ của anh ta, kiễng chân lên hôn lên đôi môi mỏng của anh ta.
Tô Yến đã hoàn toàn trở nên điên cuồng.
Hiện tại cô ta nhếch nhác không chịu nổi, cuối cùng e rằng phải xuống tầng mười tám dưới địa ngục thì làm sao cô ta có thể để yên cho con đĩ nhỏ này chết yên lành được?
Tại sao nó lại có một kết thúc tốt đẹp chứ?
Bất chấp đau đớn như bị chém ngàn dao trên người, Tô Yến hét lên với hai người bọn họ: “Hai người đến với nhau chắc chắn sẽ không có một cái kết đẹp, bởi vì giữa các người có hàng ngàn thứ ngăn cách, thậm chí còn có cả một mạng người, chính là mạng của con trai tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương