Đóa Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn
Chương 6
Thanh niên co rúm lại như trong tưởng tượng của hắn, sợ sệt nhìn hắn bằng đôi mắt đào hoa ẩn tình hệt như hôm qua.
Nhìn xong cậu cúi đầu xuống khiến cần cổ hiện ra trước mắt hắn, da trắng như tuyết, rất mảnh, mảnh đến nỗi một tay hắn cũng có thể nắm trọn.
Hắn mơ hồ ngửi thấy một mùi hương khó tả trong không khí, hệt như mùi hương đọng lại trên ngón tay hắn hôm qua, là mùi thơm tỏa ra từ da thịt người trước mặt.
Dường như mọi thứ vẫn giống hôm qua, lại giống như có gì đó khác đi.
Sợi dây mang tên lý trí trong đầu Tống Quắc đã bị kéo đến độ căng nguy hiểm, có nguy cơ đứt phựt bất cứ lúc nào.
Hơi thở của hắn chợt trở nên nặng nề, ngồi xổm trước mặt Thẩm Kiều hỏi, "Sao lại trốn tôi?"
Hắn nói thêm, "Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi mà."
Ở nơi hắn không nhìn thấy, khóe miệng Thẩm Kiều âm thầm nhếch lên như đang giễu cợt.
Nhưng trong mắt Tống Quắc, thanh niên lùi lại một bước, cả người gần như khuất sau cửa, trong giọng nói lộ ra vẻ sợ hãi, "Cậu là bạn Tiểu Ngọc, nó không thích tôi chơi chung với người quen của mình đâu."
Mặc dù trốn tránh nhưng cậu vẫn ngẩng đầu quan sát vẻ mặt Tống Quắc, vô thức cắn môi dưới.
Tống Quắc thấy màu môi cậu dần đậm hơn, cuối cùng đỏ rực như thoa son.
Hắn vịn khung cửa rồi mở cửa rộng hết mức, thân hình cao lớn cam tâm tình nguyện cúi xuống trước mặt cậu.
"Cậu sợ cô ta lắm à?"
Thẩm Kiều trả lời câu hỏi của hắn bằng sự im lặng.
Bộ dạng này của cậu đã khẳng định mô tả của Thẩm Ngọc về anh trai mình, nhút nhát, yếu đuối, rụt rè, là loại người mà Tống Quắc ghét nhất, nhưng gương mặt này thực sự quá đẹp, đẹp đến nỗi Tống Quắc có thể tạm thời bỏ qua những điểm kia.
Hắn không biết mình có thể kiên nhẫn bao lâu, nhưng giờ phút này hắn thật sự rất có hứng thú với cậu.
Tống Quắc lấy điện thoại ra, "Tôi tên Tống Quắc, add nhau nhé?"
"Tống Quắc......" Thẩm Kiều đọc nhẩm cái tên này, vẻ mặt càng thêm bất an, "Cậu là con út của nhà họ Tống đúng không?"
Tống Quắc nhíu mày, "Cậu biết tôi à?"
Thẩm Kiều lùi ra sau, muốn đóng cửa lại nhưng sức cậu thua xa Tống Quắc, có cố gắng cách mấy cũng chỉ làm trò cười.
Cuối cùng cậu nhụt chí thả tay xuống rồi trừng Tống Quắc, "Rốt cuộc cậu muốn gì?"
Đây là lần thứ hai cậu hỏi hắn câu này, lần đầu tiên là ở cửa toilet, lần thứ hai là ở cửa phòng cậu.
Tống Quắc bị con tin hỏi đi hỏi lại cũng không giận mà cười tủm tỉm lắc lắc điện thoại trong tay, "Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Tôi chỉ muốn xin số liên lạc thôi."
Thẩm Kiều mím môi, "Cho xong cậu sẽ đi đúng không?"
Đi?
Khó khăn lắm Tống Quắc mới vào nhà họ Thẩm lần nữa, sao có thể đi dễ dàng vậy chứ? Hắn đang định mở miệng thì điện thoại của hắn reo lên.
Màn hình điện thoại đối diện với Thẩm Kiều nên cậu thấy rõ hai chữ nhấp nháy trên đó——
Thẩm Ngọc.
Mặt cậu lập tức trắng bệch.
Tống Quắc lật điện thoại lại, thấy tên người gọi thì vô thức nhíu mày, nhưng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Thẩm Kiều, quỷ thần xui khiến thế nào hắn lại ấn nút nghe.
Giọng nói trong trẻo của Thẩm Ngọc vang lên giữa hai người.
"Tống Quắc, cậu đi đâu vậy? Sao không thấy cậu?"
Tống Quắc thấy thanh niên thấp thỏm ngẩng đầu nhìn chằm chằm điện thoại trong tay hắn, đôi môi bị cắn hơi hé ra, từ góc độ của hắn có thể thấy loáng thoáng răng cửa trắng tinh.
Ánh mắt cậu nhìn hắn lộ ra vẻ khẩn cầu.
Cậu đang cầu xin hắn, xin hắn đừng nói ra.
Ác ý của Tống Quắc bỗng nhiên được thỏa mãn, hắn đứng thẳng lên trước mặt Thẩm Kiều, hờ hững nói.
"Đi vệ sinh."
"Thế à? Lúc nãy tớ vào toilet mà không thấy cậu."
"Tớ đi toilet ở cuối hành lang ấy."
"Vậy à......"
Thẩm Ngọc cười trong điện thoại, giọng nói hết sức dịu dàng, Thẩm Kiều chưa bao giờ thấy ả dịu dàng như vậy.
"Dì bếp mới nướng bánh quy, có vị cậu thích nhất nè, cậu mà không tới thì tụi nó ăn hết cho xem."
Tống Quắc vừa nghe Thẩm Ngọc nói vừa ngắm nghía Thẩm Kiều.
Thanh niên lặng lẽ cúi đầu, hàng mi dài rậm che khuất đôi mắt nên hắn không thấy được cảm xúc nơi đáy mắt.
"Tới ngay đây."
Hắn đáp lại một câu rồi cúp máy, mở mã QR đưa tới trước mặt Thẩm Kiều.
"Nếu cậu thật sự không muốn bị Thẩm Ngọc phát hiện thì biết mình phải làm gì rồi chứ?"
Cuối cùng Thẩm Kiều vẫn lấy điện thoại ra kết bạn với hắn.
Thẩm Kiều nhìn bóng lưng nam sinh biến mất trước mặt mình rồi đóng cửa lại.
Nắng chiều rọi qua ô cửa sổ nhỏ hắt xuống một tia sáng vàng vọt dưới chân Thẩm Kiều, cậu khuất sau ánh sáng, cả người chìm trong bóng tối, vẻ mặt không còn sợ hãi như khi gặp Tống Quắc mà lộ ra vẻ thờ ơ lạnh lùng.
Thẩm Kiều cầm điện thoại xem trang cá nhân của Tống Quắc.
Không hổ là phú nhị đại sinh ra đã ngậm thìa vàng, trang cá nhân của Tống Quắc rất đặc sắc, mỗi bài đăng đều lộ rõ thân phận con nhà giàu.
Điều thú vị là dưới mỗi bài đăng của hắn đều có một cái tên quen thuộc thả like.
Là Thẩm Ngọc.
Thậm chí cậu còn thấy được bình luận nịnh nọt của ả, nhưng Tống Quắc không hề trả lời.
Đúng là......
Thẩm Kiều chậm rãi nhếch môi.
Cực kỳ thú vị.
......
Buổi chiều Thẩm Kiều không livestream được vì cha mẹ Thẩm trở về.
Lần này Thẩm Thu Hòa đi công tác chẳng thuận lợi chút nào, mấy năm nay địa vị của mụ ngày một hạ thấp, từ tâm điểm của gia tộc bị đá ra rìa, thậm chí còn thảm đến mức phải ra ngoài tìm nhà đầu tư.
Nhưng vẫn chưa tìm được.
Không khí bữa tối trong nhà họ Thẩm căng như dây đàn, dì Vương đặt đồ ăn lên bàn nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn.
Thẩm Kiều ngồi trong góc, cố giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Quý Thành Miên gắp đồ ăn vào chén mụ rồi an ủi, "Người này không được thì mình tìm người khác, thể nào cũng có người chịu đầu tư mà."
Thẩm Thu Hòa nhớ lại ánh mắt chị Cả nhìn mình rồi liếc sang lão chồng bên cạnh, nổi nóng vớ lấy đôi đũa trên bàn ném vào người lão.
"Ngoài lẻo mép ra ông còn biết gì nữa không? Sao tôi lại gả cho một kẻ rác rưởi như ông chứ! Ông nhìn chồng chị Cả mà xem, giờ người ta đã lên chức trưởng phòng rồi, còn ông thì sao? Tôi đi gặp khách hàng ông cũng chỉ biết nấp sau lưng tôi, ngay cả rượu cũng không uống được."
Đũa ném vào người không đau nhưng trên bàn còn có Thẩm Kiều và Thẩm Ngọc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Quý Thành Miên khiến lão xấu hổ.
"Thu Hòa, anh biết mà, nhưng anh đâu rành mấy chuyện này."
"Không rành?" Thẩm Thu Hòa rít lên the thé, "Chẳng lẽ tôi rành chắc? Trời sinh tôi ra để bàn chuyện làm ăn hay sao? Tay thằng cha đối diện sắp vươn tới ngực tôi rồi, lúc đó anh đang làm gì hả?"
"Anh......"
Thẩm Ngọc nhanh nhẹn lấy một đôi đũa đưa cho Thẩm Thu Hòa, "Mẹ đừng nóng, tính cha vốn vậy mà, mẹ có bắt cha thay đổi cũng đâu đổi ngay được. Với lại đây chỉ là một mối làm ăn thôi mà, đâu có đáng để mẹ tức giận hại thân."
Nhà họ Thẩm xưa nay đều do phụ nữ nắm quyền, Thẩm Ngọc tốt nghiệp xong sẽ làm việc cho công ty gia đình. Ả chính là chỗ dựa của Thẩm Thu Hòa trong tương lai.
Đối mặt với con gái, dù Thẩm Thu Hòa đang tức giận cũng phải dịu xuống.
"Ngọc nhi, tại con không biết đấy thôi, mất mối làm ăn chẳng sao hết, chủ yếu là ánh mắt bác Cả của con nhìn mẹ kìa, chỉ thiếu điều mở mồm chế nhạo mẹ thôi."
"Không sao......" Thẩm Ngọc gắp thịt gà cho mụ, "Tạm thời cứ để bà ta đắc ý đi."
"Chắc mẹ chưa biết đâu nhỉ, con và con trai út Tống gia quen nhau rồi, hai ngày nay cậu ấy còn tới nhà mình chơi nữa."
"Tống gia?" Thẩm Thu Hòa sững sờ, "Tống gia nào?"
"Còn có thể là Tống gia nào nữa, ở đây có mấy Tống gia?"
Thẩm Thu Hòa chẳng đoái hoài gì tới ăn cơm mà kích động nắm tay Thẩm Ngọc, "Nó có ý với con thật hả?"
Thẩm Ngọc thẹn thùng nhếch môi, "Trước đây vẫn chưa chắc nhưng giờ thì chắc rồi, cậu ấy còn chủ động liên lạc với con nữa."
Không ai chú ý tới Thẩm Kiều ngồi trong góc âm thầm siết chặt đôi đũa, nhìn hai mẹ con mặc sức tưởng tượng sau này dựa hơi Tống gia sẽ nở mày nở mặt cỡ nào, cậu cúi đầu xuống, đôi mắt cong cong.
"Ngọc nhi vẫn là giỏi nhất." Thẩm Thu Hòa vỗ nhẹ lên tay Thẩm Ngọc, liếc thấy Thẩm Kiều cúi thấp đầu thì bực bội nhíu mày, "Chứ đâu giống ai đó, chẳng khác nào sao chổi, biết đâu chuyện làm ăn thất bại do nó cũng nên."
Thẩm Thu Hòa càng nghĩ càng thấy đúng, lập tức lạnh mặt nạt, "Cút đi, tao không muốn thấy mày nữa."
Thẩm Kiều yên lặng đặt đôi đũa trong tay xuống.
Quý Thành Miên có chút không nỡ, "Nó chưa ăn gì mà."
"Ăn?" Thẩm Thu Hòa dằn mạnh đôi đũa trong tay, "Ăn gì mà ăn? Nhà mình bị nó hại còn chưa đủ sao? Ông không thấy mấy năm nay tôi sống thế nào à? Đều do nó ban tặng hết."
Quý Thành Miên buột miệng nói, "Đó chỉ là đạo sĩ nói nhăng nói cuội thôi......"
Thẩm Thu Hòa ngắt lời lão, "Nói nhăng nói cuội gì chứ? Đạo sĩ tính mệnh rồi nói thế đấy, tại nó nên tôi bị cả nhà cho ra rìa, giờ làm gì cũng không được, chuyện làm ăn tụt dốc không phanh."
"Nhưng......"
Thẩm Thu Hòa trừng lão, "Còn nói nữa thì ông cút theo nó luôn đi!"
Quý Thành Miên lập tức ngậm miệng.
Thẩm Kiều để đũa xuống rồi cúi đầu nói, "Con đi trước ạ."
Đương nhiên lời cậu bị phớt lờ.
Thẩm Ngọc thân mật ôm cánh tay Thẩm Thu Hòa, "Mẹ đừng giận nữa, để con cho mẹ biết một tin nhé, nghe nói có một tỷ phú lâu nay làm ăn ở nước ngoài sắp về nước, hình như lần này về sẽ không đi nữa mà định làm ăn ở đây luôn, ngành kinh doanh của họ bao gồm cả nước hoa nữa."
"Thật không?"
"Chắc là thật đó, con nghe Tống Quắc nói vậy mà, cha cậu ấy đang nghĩ trăm phương ngàn kế làm quen với anh ta."
"Ý con là ngay cả Tống gia cũng chưa chắc làm quen được với anh ta à?"
"Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta......"
Tiếng nói chuyện càng lúc càng nhỏ, Thẩm Kiều vào phòng mình, hoàn toàn ngăn cách với âm thanh bên ngoài.
Cậu mở tủ dưới ngăn kéo ra, tìm hồi lâu chỉ thấy một gói bánh quy.
Bánh quy hơi nghẹn, Thẩm Kiều lại cầm ly nước trên bàn, chợt thấy màn hình điện thoại sáng lên.
Là người cậu mới kết bạn.
【 Đang làm gì vậy? Ăn cơm chưa?】
Câu mở đầu vừa nhàm chán vừa sáo rỗng.
Thẩm Kiều nuốt một ngụm nước, bánh quy khô khốc trộn với nước trôi xuống thực quản khiến cậu khó chịu nhíu mày.
Ánh mắt Thẩm Thu Hòa nhìn cậu vẫn hiện rõ mồn một, tràn đầy căm ghét, chỉ muốn cậu biến mất ngay lập tức. Một khắc này, cậu không phải miếng thịt cắt ra từ người mụ mà là sao chổi mụ chỉ muốn vứt đi cho rảnh nợ.
Cậu nghĩ mãi vẫn không hiểu, đã không thích mình thì còn sinh mình ra làm gì?
À không......
Thẩm Kiều cười tự giễu.
Vốn dĩ họ đâu có ý định sinh cậu.
Thẩm Thu Hòa vẫn luôn ước ao con đầu lòng là một bé gái.
Cậu tên Thẩm Kiều, cậu để tóc dài, nhưng cậu lại là nam.
Cho nên cậu mới trở thành quái vật gớm ghiếc như bây giờ.
Nhìn xong cậu cúi đầu xuống khiến cần cổ hiện ra trước mắt hắn, da trắng như tuyết, rất mảnh, mảnh đến nỗi một tay hắn cũng có thể nắm trọn.
Hắn mơ hồ ngửi thấy một mùi hương khó tả trong không khí, hệt như mùi hương đọng lại trên ngón tay hắn hôm qua, là mùi thơm tỏa ra từ da thịt người trước mặt.
Dường như mọi thứ vẫn giống hôm qua, lại giống như có gì đó khác đi.
Sợi dây mang tên lý trí trong đầu Tống Quắc đã bị kéo đến độ căng nguy hiểm, có nguy cơ đứt phựt bất cứ lúc nào.
Hơi thở của hắn chợt trở nên nặng nề, ngồi xổm trước mặt Thẩm Kiều hỏi, "Sao lại trốn tôi?"
Hắn nói thêm, "Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi mà."
Ở nơi hắn không nhìn thấy, khóe miệng Thẩm Kiều âm thầm nhếch lên như đang giễu cợt.
Nhưng trong mắt Tống Quắc, thanh niên lùi lại một bước, cả người gần như khuất sau cửa, trong giọng nói lộ ra vẻ sợ hãi, "Cậu là bạn Tiểu Ngọc, nó không thích tôi chơi chung với người quen của mình đâu."
Mặc dù trốn tránh nhưng cậu vẫn ngẩng đầu quan sát vẻ mặt Tống Quắc, vô thức cắn môi dưới.
Tống Quắc thấy màu môi cậu dần đậm hơn, cuối cùng đỏ rực như thoa son.
Hắn vịn khung cửa rồi mở cửa rộng hết mức, thân hình cao lớn cam tâm tình nguyện cúi xuống trước mặt cậu.
"Cậu sợ cô ta lắm à?"
Thẩm Kiều trả lời câu hỏi của hắn bằng sự im lặng.
Bộ dạng này của cậu đã khẳng định mô tả của Thẩm Ngọc về anh trai mình, nhút nhát, yếu đuối, rụt rè, là loại người mà Tống Quắc ghét nhất, nhưng gương mặt này thực sự quá đẹp, đẹp đến nỗi Tống Quắc có thể tạm thời bỏ qua những điểm kia.
Hắn không biết mình có thể kiên nhẫn bao lâu, nhưng giờ phút này hắn thật sự rất có hứng thú với cậu.
Tống Quắc lấy điện thoại ra, "Tôi tên Tống Quắc, add nhau nhé?"
"Tống Quắc......" Thẩm Kiều đọc nhẩm cái tên này, vẻ mặt càng thêm bất an, "Cậu là con út của nhà họ Tống đúng không?"
Tống Quắc nhíu mày, "Cậu biết tôi à?"
Thẩm Kiều lùi ra sau, muốn đóng cửa lại nhưng sức cậu thua xa Tống Quắc, có cố gắng cách mấy cũng chỉ làm trò cười.
Cuối cùng cậu nhụt chí thả tay xuống rồi trừng Tống Quắc, "Rốt cuộc cậu muốn gì?"
Đây là lần thứ hai cậu hỏi hắn câu này, lần đầu tiên là ở cửa toilet, lần thứ hai là ở cửa phòng cậu.
Tống Quắc bị con tin hỏi đi hỏi lại cũng không giận mà cười tủm tỉm lắc lắc điện thoại trong tay, "Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Tôi chỉ muốn xin số liên lạc thôi."
Thẩm Kiều mím môi, "Cho xong cậu sẽ đi đúng không?"
Đi?
Khó khăn lắm Tống Quắc mới vào nhà họ Thẩm lần nữa, sao có thể đi dễ dàng vậy chứ? Hắn đang định mở miệng thì điện thoại của hắn reo lên.
Màn hình điện thoại đối diện với Thẩm Kiều nên cậu thấy rõ hai chữ nhấp nháy trên đó——
Thẩm Ngọc.
Mặt cậu lập tức trắng bệch.
Tống Quắc lật điện thoại lại, thấy tên người gọi thì vô thức nhíu mày, nhưng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Thẩm Kiều, quỷ thần xui khiến thế nào hắn lại ấn nút nghe.
Giọng nói trong trẻo của Thẩm Ngọc vang lên giữa hai người.
"Tống Quắc, cậu đi đâu vậy? Sao không thấy cậu?"
Tống Quắc thấy thanh niên thấp thỏm ngẩng đầu nhìn chằm chằm điện thoại trong tay hắn, đôi môi bị cắn hơi hé ra, từ góc độ của hắn có thể thấy loáng thoáng răng cửa trắng tinh.
Ánh mắt cậu nhìn hắn lộ ra vẻ khẩn cầu.
Cậu đang cầu xin hắn, xin hắn đừng nói ra.
Ác ý của Tống Quắc bỗng nhiên được thỏa mãn, hắn đứng thẳng lên trước mặt Thẩm Kiều, hờ hững nói.
"Đi vệ sinh."
"Thế à? Lúc nãy tớ vào toilet mà không thấy cậu."
"Tớ đi toilet ở cuối hành lang ấy."
"Vậy à......"
Thẩm Ngọc cười trong điện thoại, giọng nói hết sức dịu dàng, Thẩm Kiều chưa bao giờ thấy ả dịu dàng như vậy.
"Dì bếp mới nướng bánh quy, có vị cậu thích nhất nè, cậu mà không tới thì tụi nó ăn hết cho xem."
Tống Quắc vừa nghe Thẩm Ngọc nói vừa ngắm nghía Thẩm Kiều.
Thanh niên lặng lẽ cúi đầu, hàng mi dài rậm che khuất đôi mắt nên hắn không thấy được cảm xúc nơi đáy mắt.
"Tới ngay đây."
Hắn đáp lại một câu rồi cúp máy, mở mã QR đưa tới trước mặt Thẩm Kiều.
"Nếu cậu thật sự không muốn bị Thẩm Ngọc phát hiện thì biết mình phải làm gì rồi chứ?"
Cuối cùng Thẩm Kiều vẫn lấy điện thoại ra kết bạn với hắn.
Thẩm Kiều nhìn bóng lưng nam sinh biến mất trước mặt mình rồi đóng cửa lại.
Nắng chiều rọi qua ô cửa sổ nhỏ hắt xuống một tia sáng vàng vọt dưới chân Thẩm Kiều, cậu khuất sau ánh sáng, cả người chìm trong bóng tối, vẻ mặt không còn sợ hãi như khi gặp Tống Quắc mà lộ ra vẻ thờ ơ lạnh lùng.
Thẩm Kiều cầm điện thoại xem trang cá nhân của Tống Quắc.
Không hổ là phú nhị đại sinh ra đã ngậm thìa vàng, trang cá nhân của Tống Quắc rất đặc sắc, mỗi bài đăng đều lộ rõ thân phận con nhà giàu.
Điều thú vị là dưới mỗi bài đăng của hắn đều có một cái tên quen thuộc thả like.
Là Thẩm Ngọc.
Thậm chí cậu còn thấy được bình luận nịnh nọt của ả, nhưng Tống Quắc không hề trả lời.
Đúng là......
Thẩm Kiều chậm rãi nhếch môi.
Cực kỳ thú vị.
......
Buổi chiều Thẩm Kiều không livestream được vì cha mẹ Thẩm trở về.
Lần này Thẩm Thu Hòa đi công tác chẳng thuận lợi chút nào, mấy năm nay địa vị của mụ ngày một hạ thấp, từ tâm điểm của gia tộc bị đá ra rìa, thậm chí còn thảm đến mức phải ra ngoài tìm nhà đầu tư.
Nhưng vẫn chưa tìm được.
Không khí bữa tối trong nhà họ Thẩm căng như dây đàn, dì Vương đặt đồ ăn lên bàn nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn.
Thẩm Kiều ngồi trong góc, cố giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Quý Thành Miên gắp đồ ăn vào chén mụ rồi an ủi, "Người này không được thì mình tìm người khác, thể nào cũng có người chịu đầu tư mà."
Thẩm Thu Hòa nhớ lại ánh mắt chị Cả nhìn mình rồi liếc sang lão chồng bên cạnh, nổi nóng vớ lấy đôi đũa trên bàn ném vào người lão.
"Ngoài lẻo mép ra ông còn biết gì nữa không? Sao tôi lại gả cho một kẻ rác rưởi như ông chứ! Ông nhìn chồng chị Cả mà xem, giờ người ta đã lên chức trưởng phòng rồi, còn ông thì sao? Tôi đi gặp khách hàng ông cũng chỉ biết nấp sau lưng tôi, ngay cả rượu cũng không uống được."
Đũa ném vào người không đau nhưng trên bàn còn có Thẩm Kiều và Thẩm Ngọc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Quý Thành Miên khiến lão xấu hổ.
"Thu Hòa, anh biết mà, nhưng anh đâu rành mấy chuyện này."
"Không rành?" Thẩm Thu Hòa rít lên the thé, "Chẳng lẽ tôi rành chắc? Trời sinh tôi ra để bàn chuyện làm ăn hay sao? Tay thằng cha đối diện sắp vươn tới ngực tôi rồi, lúc đó anh đang làm gì hả?"
"Anh......"
Thẩm Ngọc nhanh nhẹn lấy một đôi đũa đưa cho Thẩm Thu Hòa, "Mẹ đừng nóng, tính cha vốn vậy mà, mẹ có bắt cha thay đổi cũng đâu đổi ngay được. Với lại đây chỉ là một mối làm ăn thôi mà, đâu có đáng để mẹ tức giận hại thân."
Nhà họ Thẩm xưa nay đều do phụ nữ nắm quyền, Thẩm Ngọc tốt nghiệp xong sẽ làm việc cho công ty gia đình. Ả chính là chỗ dựa của Thẩm Thu Hòa trong tương lai.
Đối mặt với con gái, dù Thẩm Thu Hòa đang tức giận cũng phải dịu xuống.
"Ngọc nhi, tại con không biết đấy thôi, mất mối làm ăn chẳng sao hết, chủ yếu là ánh mắt bác Cả của con nhìn mẹ kìa, chỉ thiếu điều mở mồm chế nhạo mẹ thôi."
"Không sao......" Thẩm Ngọc gắp thịt gà cho mụ, "Tạm thời cứ để bà ta đắc ý đi."
"Chắc mẹ chưa biết đâu nhỉ, con và con trai út Tống gia quen nhau rồi, hai ngày nay cậu ấy còn tới nhà mình chơi nữa."
"Tống gia?" Thẩm Thu Hòa sững sờ, "Tống gia nào?"
"Còn có thể là Tống gia nào nữa, ở đây có mấy Tống gia?"
Thẩm Thu Hòa chẳng đoái hoài gì tới ăn cơm mà kích động nắm tay Thẩm Ngọc, "Nó có ý với con thật hả?"
Thẩm Ngọc thẹn thùng nhếch môi, "Trước đây vẫn chưa chắc nhưng giờ thì chắc rồi, cậu ấy còn chủ động liên lạc với con nữa."
Không ai chú ý tới Thẩm Kiều ngồi trong góc âm thầm siết chặt đôi đũa, nhìn hai mẹ con mặc sức tưởng tượng sau này dựa hơi Tống gia sẽ nở mày nở mặt cỡ nào, cậu cúi đầu xuống, đôi mắt cong cong.
"Ngọc nhi vẫn là giỏi nhất." Thẩm Thu Hòa vỗ nhẹ lên tay Thẩm Ngọc, liếc thấy Thẩm Kiều cúi thấp đầu thì bực bội nhíu mày, "Chứ đâu giống ai đó, chẳng khác nào sao chổi, biết đâu chuyện làm ăn thất bại do nó cũng nên."
Thẩm Thu Hòa càng nghĩ càng thấy đúng, lập tức lạnh mặt nạt, "Cút đi, tao không muốn thấy mày nữa."
Thẩm Kiều yên lặng đặt đôi đũa trong tay xuống.
Quý Thành Miên có chút không nỡ, "Nó chưa ăn gì mà."
"Ăn?" Thẩm Thu Hòa dằn mạnh đôi đũa trong tay, "Ăn gì mà ăn? Nhà mình bị nó hại còn chưa đủ sao? Ông không thấy mấy năm nay tôi sống thế nào à? Đều do nó ban tặng hết."
Quý Thành Miên buột miệng nói, "Đó chỉ là đạo sĩ nói nhăng nói cuội thôi......"
Thẩm Thu Hòa ngắt lời lão, "Nói nhăng nói cuội gì chứ? Đạo sĩ tính mệnh rồi nói thế đấy, tại nó nên tôi bị cả nhà cho ra rìa, giờ làm gì cũng không được, chuyện làm ăn tụt dốc không phanh."
"Nhưng......"
Thẩm Thu Hòa trừng lão, "Còn nói nữa thì ông cút theo nó luôn đi!"
Quý Thành Miên lập tức ngậm miệng.
Thẩm Kiều để đũa xuống rồi cúi đầu nói, "Con đi trước ạ."
Đương nhiên lời cậu bị phớt lờ.
Thẩm Ngọc thân mật ôm cánh tay Thẩm Thu Hòa, "Mẹ đừng giận nữa, để con cho mẹ biết một tin nhé, nghe nói có một tỷ phú lâu nay làm ăn ở nước ngoài sắp về nước, hình như lần này về sẽ không đi nữa mà định làm ăn ở đây luôn, ngành kinh doanh của họ bao gồm cả nước hoa nữa."
"Thật không?"
"Chắc là thật đó, con nghe Tống Quắc nói vậy mà, cha cậu ấy đang nghĩ trăm phương ngàn kế làm quen với anh ta."
"Ý con là ngay cả Tống gia cũng chưa chắc làm quen được với anh ta à?"
"Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta......"
Tiếng nói chuyện càng lúc càng nhỏ, Thẩm Kiều vào phòng mình, hoàn toàn ngăn cách với âm thanh bên ngoài.
Cậu mở tủ dưới ngăn kéo ra, tìm hồi lâu chỉ thấy một gói bánh quy.
Bánh quy hơi nghẹn, Thẩm Kiều lại cầm ly nước trên bàn, chợt thấy màn hình điện thoại sáng lên.
Là người cậu mới kết bạn.
【 Đang làm gì vậy? Ăn cơm chưa?】
Câu mở đầu vừa nhàm chán vừa sáo rỗng.
Thẩm Kiều nuốt một ngụm nước, bánh quy khô khốc trộn với nước trôi xuống thực quản khiến cậu khó chịu nhíu mày.
Ánh mắt Thẩm Thu Hòa nhìn cậu vẫn hiện rõ mồn một, tràn đầy căm ghét, chỉ muốn cậu biến mất ngay lập tức. Một khắc này, cậu không phải miếng thịt cắt ra từ người mụ mà là sao chổi mụ chỉ muốn vứt đi cho rảnh nợ.
Cậu nghĩ mãi vẫn không hiểu, đã không thích mình thì còn sinh mình ra làm gì?
À không......
Thẩm Kiều cười tự giễu.
Vốn dĩ họ đâu có ý định sinh cậu.
Thẩm Thu Hòa vẫn luôn ước ao con đầu lòng là một bé gái.
Cậu tên Thẩm Kiều, cậu để tóc dài, nhưng cậu lại là nam.
Cho nên cậu mới trở thành quái vật gớm ghiếc như bây giờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương