Đoản Mệnh Lão Đại Cố Chấp Yêu Tôi
Chương 16: Lời hứa
Khi Kiều Trăn Trăn chạy đến văn phòng, thầy hiệu trưởng đang chuẩn bị ký vào đơn thôi học, cô vội vàng chạy tới mà không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cầm lấy đơn rồi xé nát.
Tất cả mọi người đang làm việc trong văn phòng đều kinh ngạc, gã đầu trọc ở bên cạnh nhướng mày tiến lên một bước, còn chưa kịp nói gì, hiệu trưởng đã nhanh tay lẹ mắt ngăn cản ông ta trước, trước khi ông ta mở miệng đã trách mắng.: ” Kiều Trăn Trăn, sao em có thể làm loạn xé đồ của thầy cô như vậy? Quay trở lại lớp nhanh lên!”
“Thưa thầy, cái này không thể ký được” Kiều Trăn Trăn nhíu mày nói.
Từ khi Trì Thâm vì cô mà động tay động chân với mình, gã đầu trọc cảm thấy chán ghét cô cô, mặc dù biết thân phận của cô, nhưng khi nghe được câu nói đó, ông ta cười lạnh một cái: “Đồ mấy đứa nhóc ranh thì biết cái rắm gì. Đừng có ở đây làm chậm trễ mọi việc nữa, nhanh cút khỏi đây đi. “.
||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||
Kiều Trăn Trăn trực tiếp làm lơ, bỏ qua những gì ông ta nói và tiếp tục nói với thầy hiệu trưởng:” Nhà của cậu ấy vừa ngược đãi vừa bạo hành, lời nói của họ đều không đáng tin. Thầy có nhớ vết thương trên đầu của Trì Thâm không? Chính là ông ta đánh cậu ây.. ”
“ Mày đừng nói tầm bậy tầm bạ…… ”
“Ông có dám nói không phải ông không? ” Ánh mắt sắc bén của Kiều Trăn Trăn nhìn ông ta.
Gã trọc đầu nghẹn họng, sau đó lại kiêu ngạo nói: “Tao là cha hắn, muốn làm gì thì làm với hắn,qua muốn dạy dỗ nó là chuyện của tao, mày là cái gì, dựa vào cái gì mà muốn giải quyết đến chuyện gia đình chúng tao?!”
Hiệu trưởng nhíu mày, “Phụ huynh Trì Thâm,đánh người là vi phạm pháp luật, cho dù đó là con của nhà mình cũng không được.”
“Vâng, vâng, thầy có thể ký nhanh một chút không, tôi phải quay về càng sớm càng tốt.” Người đàn ông hói đầu háo hức rướn người về phía trước, đi tới gần, toàn thân một mùi tanh của cá nồng đậm bay đến phía thầy.
Hiệu trưởng không khỏi nhíu mày, khi ông ấy lùi lại, định nói chuyện gì đó thì điện thoại đột nhiên vang lên, Kiều Trăn Trăn nhìn thấy là giáo viên lớp 12 gọi tới.
Hiệu trưởng nhìn ID người gọi tới, cầm điện thoại đi ra ngoài vài phút, sau khi quay lại, lông mày cau lại: “Phụ huynh Trì Thâm đi siêu thị in ra một tập đơn xin thôi học khác khác. Kiều Trăn Trăn,em quay trở lại lớp học đi.”
Vừa nói vừa ngước lên nhìn Kiều Trăn Trăn nói: ‘Đừng để thầy phải lặp lại nó lần thứ ba.’
Thấy khuôn mặt Kiều Trăn Trăn trở nên khó coi, người đàn ông đầu hói nở một nụ cười chế giễu, bày ra khuôn mặt thắng lợi rồi quay đầu đi.
Kiều Trăn Trăn lập tức đuổi ông ta ra ngoài: “Rõ ràng ông đã biết chuyên gì rồi, mau nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì Trì Thâm đâu rồi? Tại sao cậu ấy không đến trường và ông đã làm gì với cậu ấy rồi?”
“Mày đừng đi theo ông đây nữa được không? Nếu không tao sẽ không khách khí nữa! ”Người đàn ông hói đầu đe dọa.
Kiều Trăn Trăn đen mặt: “Nếu ông không nói cho tôi, tôi sẽ gọi báo cảnh sát ngay!”
“Báo đi! Báo ngay lập tức đi!” Người đàn ông đầu trọc trở nên nóng nảy, “Đem tôi bắt đi rồi cũng đem ba cô bắt đi luôn, để xem mày còn có bản lĩnh gì! “
Kiều Trăn Trăn ngạc nhiên:” Chuyện này liên quan gì đến bố tôi? “
Người đàn ông đầu trọc chế nhạo,” Trở về hỏi bố mày đi. Nếu năm sau Trì Thâm thi được vào top ba thành phố thì sẽ nhận được 50 vạn nhân dân tệ học bổng, nếu không phải ba mày đưa nhiều hơn thế ,chứ không mày nghĩ tao sao nỡ để cho nó bỏ học?”
Khuôn mặt Kiều Trăn Trăn trầm xuống
Gã đầu trọc không xem cô ra gì, thấy cô vẫn chặn đường, đơn giản khoanh tay cùng cô nói: “Tao nói cho mày biết, tiền thì tao cũng đã nhận rồi, chuyện bỏ học tao cũng quyết đinh rồi, mày có khả năng thì căn cản cả một đời đi.”
Nắng gắt cuối thu ngày tháng chín, ánh nắng nóng chiếu làm cho người ta hoa mắt chóng mặt.
Kiều Trăn Trăn cảm thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi lạnh, thất thần nhìn người đàn ông hói đầu đi vòng qua cô đi về phía siêu thị.
Cô muốn ngăn cản, nhưng không thể không chấp nhận một việc rằng trừ khi Kiều Kiến chủ động đưa cho ông ta tiền, nếu không thì ông ta nhất định sẽ không cho Trì Thâm nghỉ học.
Nhưng để buộc Kiều Kiến thay đổi ý định thì cần phải có thời gian, việc quan trong nhất lúc này là phải tìm được Trì Thâm trước.
Cô bắt taxi đến phố ăn vặt.
Phố ăn vặt giữa buổi sáng sôi động, cho dù cửa hàng bán gì thì trước cửa hàng hoặc ít hoặc nhiều thì cũng đều có khách. Chỉ có cửa tiệm cá ở trong sâu nhất lại vắng vẻ nhất.
Khi nhìn thấy dòng chữ ‘chuyển nhượng cửa hàng giá thấp’ ở trên cửa của cửa hàng đã đóng chặt, trong lòng cô có dự cảm không lành, vội vàng hỏi chủ cửa hàng bên cạnh: “Xin lỗi, cửa hàng này đóng cửa vào lúc nào vậy?”
Ông chủ đóng gói thịt gà cho vị khách cuối cùng, quay đầu ngồi xuống ghế tựa dài ở cửa hàng: “Tôi không biết.”
Kiều Trăn Trăn nhíu nhíu mày, cúi đầu rút trong cặp ra ba trăm tệ, lặp lại câu hỏi: “Khi nào thì đóng cửa?”
Ông chủ cầm lấy tiền liền lập tức ân cần rồi đưa cho cô một cái ghế đẩu: “Chiều hôm qua đã bắt đầu đóng cửa. Lưu Quế Phương nói rằng họ đã phát tài rồi, chỗ làm ăn này không làm nữa,họ đang chuẩn bị quay trở lại quê để dưỡng lão.”
“Tất cả mọi người trong nhà bọn họ đều đi rồi?’Cánh cửa cuốn bị khóa từ bên ngoài, bên trong chắc cũng không có ai.
Đúng như dự đoán, ông chủ xua tay: “Đều đi hết rồi. Sáng nay vừa mở cửa ra đã thấy Lưu Quế Phương đem theo mấy anh em của bà ta đem con trai của mình bó thành một cục đẩy lên xe, chắc là con trai bà ta không muốn về quên, bị bà ta trói lại đem đi rồi “.
“Tội nghiệp, hai tay của đứa trẻ đó bị dây thừng siết chặt lại. Hôm nay người phụ nữ đó tâm thật sự rất tàn nhẫn, không phải con ruột của mình liền ra tay thật độc ác, không cảm thấy chút xíu đau lòng nào. “
Kiều Trăn Trăn nhạy bén bắt được điểm quan trọng nhất trong lời nói của ông ấy:” Bác nói cái gì? Trì Thâm không phải là con của bà ấy sao? “
“Bác, Bác không nói gì cả, con đừng có đi ra ngoài nói tầm bậy, hai vợ chồngđó không dễ chọc … “Ông chủ trở nhiên sợ hãi.
Kiều Trăn Trăn muốn tiếp tục hỏi, nhưng bây giờ điều quan trọng chính là phải tìm thấy Trì Thâm trước, vì vậy cô chỉ có thể kiềm chế sự nghi ngờ, hỏi ông chủ quê quán của bọn họ ở đâu.
“Bác cũng không biết nữa.” Ông chủ dường như đã nhận ra cô tới đây là có ý không tốt nên không hé răng bắt đầu nói chuyện cho có lệ.
Mặt Kiều Trăn Trăn không cảm xúc, lại lấy ra thêm mấ tờ 1 trăm.
Mắt của ông chủ sáng lên, không cần suy nghĩ mà nói ra một chuỗi đại khái *địa chỉ. Kiều Trăn Trăn quay người rời đi, khi ra khỏi phố bán đồ ăn vặt thì liền ngồi lên taxi và đến mấy địa chỉ mà ông ấy nói.
*Chỉ nói đến những cái chung chung, không cụ thể
Quê của Trì Thâm ở huyện bên cạnh, nằm không xa thành phố, đi taxi tầm khoảng một tiếng là đến nhưng vì địa chỉ mà ông chủ cho không có cụ thể của làng nào nên cô không còn cách nào khác đành phải xuống xe đi tìm từng nhà từ đầu thôn đến cuối thôn.
Sống ở hai đời, cô luôn sống ở thành phố, đây là lần đầu tiên cô bằng chính đôi chân của mình đo được một ngôi làng.
, ống tay áo ngắn cũn cỡn của Kiều Trăn Trăn đã rất nhanh bị mồ hôi thấm ướt, tóc mai lưa thưa cũng bị dính vào mặt nhưng bước chân của cô không dám dừng lại, mỗi lần không nhịn được muốn nghỉ ngơi, cô đều sẽ nghĩ tới lời của ông chủ nói——
“hai tay của đứa trẻ đó bị dây thừng siết chặt lại.”
Kiều Trăn Trăn tìm kiếm từng gia đình, từ đầu phía đông của làng đến đầu phía tây của làng, từ buổi trưa đến chạng vạng tối.
Khi mặt trời lặn, bầu trời cũng bắt đầu âm u và nhìn thấy sắp có một trận mưa to nhưng cô vẫn chưa tìm thấy nhà của Trì Thâm.
“Anh đang ở đâu …”
Cô thất vọng ngồi ở bên đường, hai chân vừa đau vừa nặng trĩu như chì, trái tim cũng giống như bị ai nắm chặt, vừa định bỏ cuộc thì bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng mắng chửi nóng nảy-
“Qua đó tìm đi. Tên khốn kiếp chờ ông mày tìm được, nhất định phải đánh chết hắn!”
Kiều Trăn Trăn nghe thấy giọng nói của Lưu Quế Phương liền trở nên kích động, hai chân nặng như chì ngay lập tức trở nên có sức lực, với sức mạnh, cô bật dậy và đi dọc theo bức tường, tiến lại gần,cúi sát xuống để nghe tiếng bà ta chửi rủa.
Sau khi nghe liên tục một lúc, Kiều Trăn Trăn cuối cùng cũng có thể hiểu rằng Trì Thâm đã chạy trốn rồi!
Tim Kiều Trăn Trăn đột nhiên đập nhanh, vui mừng, cố lấy lại tinh thần, lặng lẽ trốn đi, định tìm được Trì Thâm trước bọn họ.
Nhưng mà, cô vừa mới miễn cưỡng tìm quanh thôn một lần mới nhận ra mình cùng những người này trình độ còn kém xa, cũng may cô không được người mà những người này cũng không tìm được dấu vết của Trì Thâm.
Trời tối hẳn, các tầng mây mù phát ra tiếng ầm ầm, âm u gần như muốn đè lên đỉnh đầu.
Trận mưa lớn sẽ đến bất cứ lúc nào.
Tiểu Bát, đã im lặng nguyên một ngày, đột nhiên nói: “Ký chủ, nói không chừng Trì Thâm đã trở lại thành phố A.”
Kiều Trăn Trăn sửng sốt một chút, lập tức cảm thấy nó nói rất có lý, muốn quay trở lại thành phố tìm ngay, nhưng cuối cùng lại do dự.: “Nếu cậu ấy không quay về thì sao?”
Từ khi biết chính mình đang ở trong thế giới hư cấu, cô rất sợ có thể xuất hiện một cốt truyện khác,vừa nghĩ rằng Trì Thâm lúc này rất có thể đang ở bên ngoài mà cô lại tạm thời từ bỏ, cứ thế xoay người rời đi, trong lòng cô như có một tảng đá lớn đè lên.
“Trở về tìm xem đi, tìm không được liền quay lại, dù sao thì cũng đã biết địa chỉ nhà của hắn, cho dù có hắn có bị bắt lại, chúng ta cũng có thể cứu hắn.” Tiểu Bát đưa ra ý kiến.
Kiều Trăn Trăn bị thuyết phục vì thế đỡ tường khó khăn đứng dậy, khi bước ra khỏi làng lại nhịn không được lại nhìn xung quanh, không nghe thấy tiếng Trì Thâm trả lời mới rời đi.
Cô ở trong thôn hơn mười giờ, lúc trở về lại thành phố, cơn mưa lớn cuối cùng cũng ập đến, đập vào cửa kính xe taxi. Cô ngồi trên xe lại đi đến phố ăn vặt, hi vọng có thể nhìn thấy anh ở đó, nhưng rốt cuộc lại rất thất vọng.
“… Mưa lớn như vậy, cuối cùng anh ấy đi đâu?” Kiều Trăn Trăn dựa vào cửa sổ taxi khi lướt qua các con đường trong thành phố, lẩm bẩm trong khi quan sát thế giới sấm sét.
Trong lúc vô tình, cô đã tìm thấy tất cả những nơi mà Trì Thâm có thể sẽ đến, cuối cùng Kiều Trăn Trăn quyết định đến trường một chuyến.
Đã mười giờ tối, tất cả đèn trường đều tắt, cổng khóa, đèn đường ở hai bên đường như bị mưa lớn làm hỏng, lúc này đèn tắt, ở khắp mọi nơi đều đen mù mịt. Kiều Trăn Trăn ngồi trong xe, sau khi nhìn thấy cảnh này lại cúi đầu thất vọng: “Đi thôi bác
“Bây giờ con đi đâu?” Bác lái xe không phanh, chiếc taxi đi thẳng qua cổng trường.
Khi chiếc xe đang đến gần khúc cua phía trước, một tiếng sấm rầm rầm vang lên, Kiều Trăn Trăn bỗng nhiên ngẩng đầu: “Dừng xe lại!”
Chiếc xe taxi nhanh chóng dừng lại, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng động trong cơn mưa ồn ào. Kiều Trăn Trăn ra khỏi xe,lao vào màn mưa, không chút do dự chạy về phía trường học.
Mưa mùa thu lúc nào cũng lạnh, trong phút chốc lạnh buốt thấu tim, cô rùng mình một cái, kéo lê thân thể đang kiệt sức chạy về phía trước. Khi đến gần cổng trường, cô theo bản năng đi chậm lại, tùy tiện lau nước mưa trên mặt, miễn cưỡng mở to mắt dưới tác động của mưa lớn, cố gắng nhìn về góc cạnh cổng trường.
Ở trong góc, Trì Thâm ngồi xổm trên mặt đất, tái nhợt như một con quỷ giữa sấm chớp, mưa chảy dài trên mái tóc đen, lan xuống làn da trắng như một con ma cà rồng của anh.
Anh cụp mắt nhìn chằm chằm bọt nước trên mặt đất, một lúc lâu sau mới có cảm giác, chậm chạp ngẩng đầu lên.
Khi ánh mắt đối diện với nhau, một cú sấm sét nổ bên tai cô. Kiều Trăn Trăn nhìn đôi mắt ướt đẫm mưa của anh và không thể không cười một tiếng. Trong đầu không khỏi nhớ đến cuộc nói chuyện của đêm qua
“Hẹn gặp lại,ngày mai nhớ đợi mình ở cổng trường. “
” … Được. “
Anh đã đồng ý rồi, vì vậy sau tất cả những khó khăn và nguy hiểm, anh cũng phải giữ đúng lời hứa với cô
Tất cả mọi người đang làm việc trong văn phòng đều kinh ngạc, gã đầu trọc ở bên cạnh nhướng mày tiến lên một bước, còn chưa kịp nói gì, hiệu trưởng đã nhanh tay lẹ mắt ngăn cản ông ta trước, trước khi ông ta mở miệng đã trách mắng.: ” Kiều Trăn Trăn, sao em có thể làm loạn xé đồ của thầy cô như vậy? Quay trở lại lớp nhanh lên!”
“Thưa thầy, cái này không thể ký được” Kiều Trăn Trăn nhíu mày nói.
Từ khi Trì Thâm vì cô mà động tay động chân với mình, gã đầu trọc cảm thấy chán ghét cô cô, mặc dù biết thân phận của cô, nhưng khi nghe được câu nói đó, ông ta cười lạnh một cái: “Đồ mấy đứa nhóc ranh thì biết cái rắm gì. Đừng có ở đây làm chậm trễ mọi việc nữa, nhanh cút khỏi đây đi. “.
||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||
Kiều Trăn Trăn trực tiếp làm lơ, bỏ qua những gì ông ta nói và tiếp tục nói với thầy hiệu trưởng:” Nhà của cậu ấy vừa ngược đãi vừa bạo hành, lời nói của họ đều không đáng tin. Thầy có nhớ vết thương trên đầu của Trì Thâm không? Chính là ông ta đánh cậu ây.. ”
“ Mày đừng nói tầm bậy tầm bạ…… ”
“Ông có dám nói không phải ông không? ” Ánh mắt sắc bén của Kiều Trăn Trăn nhìn ông ta.
Gã trọc đầu nghẹn họng, sau đó lại kiêu ngạo nói: “Tao là cha hắn, muốn làm gì thì làm với hắn,qua muốn dạy dỗ nó là chuyện của tao, mày là cái gì, dựa vào cái gì mà muốn giải quyết đến chuyện gia đình chúng tao?!”
Hiệu trưởng nhíu mày, “Phụ huynh Trì Thâm,đánh người là vi phạm pháp luật, cho dù đó là con của nhà mình cũng không được.”
“Vâng, vâng, thầy có thể ký nhanh một chút không, tôi phải quay về càng sớm càng tốt.” Người đàn ông hói đầu háo hức rướn người về phía trước, đi tới gần, toàn thân một mùi tanh của cá nồng đậm bay đến phía thầy.
Hiệu trưởng không khỏi nhíu mày, khi ông ấy lùi lại, định nói chuyện gì đó thì điện thoại đột nhiên vang lên, Kiều Trăn Trăn nhìn thấy là giáo viên lớp 12 gọi tới.
Hiệu trưởng nhìn ID người gọi tới, cầm điện thoại đi ra ngoài vài phút, sau khi quay lại, lông mày cau lại: “Phụ huynh Trì Thâm đi siêu thị in ra một tập đơn xin thôi học khác khác. Kiều Trăn Trăn,em quay trở lại lớp học đi.”
Vừa nói vừa ngước lên nhìn Kiều Trăn Trăn nói: ‘Đừng để thầy phải lặp lại nó lần thứ ba.’
Thấy khuôn mặt Kiều Trăn Trăn trở nên khó coi, người đàn ông đầu hói nở một nụ cười chế giễu, bày ra khuôn mặt thắng lợi rồi quay đầu đi.
Kiều Trăn Trăn lập tức đuổi ông ta ra ngoài: “Rõ ràng ông đã biết chuyên gì rồi, mau nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì Trì Thâm đâu rồi? Tại sao cậu ấy không đến trường và ông đã làm gì với cậu ấy rồi?”
“Mày đừng đi theo ông đây nữa được không? Nếu không tao sẽ không khách khí nữa! ”Người đàn ông hói đầu đe dọa.
Kiều Trăn Trăn đen mặt: “Nếu ông không nói cho tôi, tôi sẽ gọi báo cảnh sát ngay!”
“Báo đi! Báo ngay lập tức đi!” Người đàn ông đầu trọc trở nên nóng nảy, “Đem tôi bắt đi rồi cũng đem ba cô bắt đi luôn, để xem mày còn có bản lĩnh gì! “
Kiều Trăn Trăn ngạc nhiên:” Chuyện này liên quan gì đến bố tôi? “
Người đàn ông đầu trọc chế nhạo,” Trở về hỏi bố mày đi. Nếu năm sau Trì Thâm thi được vào top ba thành phố thì sẽ nhận được 50 vạn nhân dân tệ học bổng, nếu không phải ba mày đưa nhiều hơn thế ,chứ không mày nghĩ tao sao nỡ để cho nó bỏ học?”
Khuôn mặt Kiều Trăn Trăn trầm xuống
Gã đầu trọc không xem cô ra gì, thấy cô vẫn chặn đường, đơn giản khoanh tay cùng cô nói: “Tao nói cho mày biết, tiền thì tao cũng đã nhận rồi, chuyện bỏ học tao cũng quyết đinh rồi, mày có khả năng thì căn cản cả một đời đi.”
Nắng gắt cuối thu ngày tháng chín, ánh nắng nóng chiếu làm cho người ta hoa mắt chóng mặt.
Kiều Trăn Trăn cảm thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi lạnh, thất thần nhìn người đàn ông hói đầu đi vòng qua cô đi về phía siêu thị.
Cô muốn ngăn cản, nhưng không thể không chấp nhận một việc rằng trừ khi Kiều Kiến chủ động đưa cho ông ta tiền, nếu không thì ông ta nhất định sẽ không cho Trì Thâm nghỉ học.
Nhưng để buộc Kiều Kiến thay đổi ý định thì cần phải có thời gian, việc quan trong nhất lúc này là phải tìm được Trì Thâm trước.
Cô bắt taxi đến phố ăn vặt.
Phố ăn vặt giữa buổi sáng sôi động, cho dù cửa hàng bán gì thì trước cửa hàng hoặc ít hoặc nhiều thì cũng đều có khách. Chỉ có cửa tiệm cá ở trong sâu nhất lại vắng vẻ nhất.
Khi nhìn thấy dòng chữ ‘chuyển nhượng cửa hàng giá thấp’ ở trên cửa của cửa hàng đã đóng chặt, trong lòng cô có dự cảm không lành, vội vàng hỏi chủ cửa hàng bên cạnh: “Xin lỗi, cửa hàng này đóng cửa vào lúc nào vậy?”
Ông chủ đóng gói thịt gà cho vị khách cuối cùng, quay đầu ngồi xuống ghế tựa dài ở cửa hàng: “Tôi không biết.”
Kiều Trăn Trăn nhíu nhíu mày, cúi đầu rút trong cặp ra ba trăm tệ, lặp lại câu hỏi: “Khi nào thì đóng cửa?”
Ông chủ cầm lấy tiền liền lập tức ân cần rồi đưa cho cô một cái ghế đẩu: “Chiều hôm qua đã bắt đầu đóng cửa. Lưu Quế Phương nói rằng họ đã phát tài rồi, chỗ làm ăn này không làm nữa,họ đang chuẩn bị quay trở lại quê để dưỡng lão.”
“Tất cả mọi người trong nhà bọn họ đều đi rồi?’Cánh cửa cuốn bị khóa từ bên ngoài, bên trong chắc cũng không có ai.
Đúng như dự đoán, ông chủ xua tay: “Đều đi hết rồi. Sáng nay vừa mở cửa ra đã thấy Lưu Quế Phương đem theo mấy anh em của bà ta đem con trai của mình bó thành một cục đẩy lên xe, chắc là con trai bà ta không muốn về quên, bị bà ta trói lại đem đi rồi “.
“Tội nghiệp, hai tay của đứa trẻ đó bị dây thừng siết chặt lại. Hôm nay người phụ nữ đó tâm thật sự rất tàn nhẫn, không phải con ruột của mình liền ra tay thật độc ác, không cảm thấy chút xíu đau lòng nào. “
Kiều Trăn Trăn nhạy bén bắt được điểm quan trọng nhất trong lời nói của ông ấy:” Bác nói cái gì? Trì Thâm không phải là con của bà ấy sao? “
“Bác, Bác không nói gì cả, con đừng có đi ra ngoài nói tầm bậy, hai vợ chồngđó không dễ chọc … “Ông chủ trở nhiên sợ hãi.
Kiều Trăn Trăn muốn tiếp tục hỏi, nhưng bây giờ điều quan trọng chính là phải tìm thấy Trì Thâm trước, vì vậy cô chỉ có thể kiềm chế sự nghi ngờ, hỏi ông chủ quê quán của bọn họ ở đâu.
“Bác cũng không biết nữa.” Ông chủ dường như đã nhận ra cô tới đây là có ý không tốt nên không hé răng bắt đầu nói chuyện cho có lệ.
Mặt Kiều Trăn Trăn không cảm xúc, lại lấy ra thêm mấ tờ 1 trăm.
Mắt của ông chủ sáng lên, không cần suy nghĩ mà nói ra một chuỗi đại khái *địa chỉ. Kiều Trăn Trăn quay người rời đi, khi ra khỏi phố bán đồ ăn vặt thì liền ngồi lên taxi và đến mấy địa chỉ mà ông ấy nói.
*Chỉ nói đến những cái chung chung, không cụ thể
Quê của Trì Thâm ở huyện bên cạnh, nằm không xa thành phố, đi taxi tầm khoảng một tiếng là đến nhưng vì địa chỉ mà ông chủ cho không có cụ thể của làng nào nên cô không còn cách nào khác đành phải xuống xe đi tìm từng nhà từ đầu thôn đến cuối thôn.
Sống ở hai đời, cô luôn sống ở thành phố, đây là lần đầu tiên cô bằng chính đôi chân của mình đo được một ngôi làng.
, ống tay áo ngắn cũn cỡn của Kiều Trăn Trăn đã rất nhanh bị mồ hôi thấm ướt, tóc mai lưa thưa cũng bị dính vào mặt nhưng bước chân của cô không dám dừng lại, mỗi lần không nhịn được muốn nghỉ ngơi, cô đều sẽ nghĩ tới lời của ông chủ nói——
“hai tay của đứa trẻ đó bị dây thừng siết chặt lại.”
Kiều Trăn Trăn tìm kiếm từng gia đình, từ đầu phía đông của làng đến đầu phía tây của làng, từ buổi trưa đến chạng vạng tối.
Khi mặt trời lặn, bầu trời cũng bắt đầu âm u và nhìn thấy sắp có một trận mưa to nhưng cô vẫn chưa tìm thấy nhà của Trì Thâm.
“Anh đang ở đâu …”
Cô thất vọng ngồi ở bên đường, hai chân vừa đau vừa nặng trĩu như chì, trái tim cũng giống như bị ai nắm chặt, vừa định bỏ cuộc thì bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng mắng chửi nóng nảy-
“Qua đó tìm đi. Tên khốn kiếp chờ ông mày tìm được, nhất định phải đánh chết hắn!”
Kiều Trăn Trăn nghe thấy giọng nói của Lưu Quế Phương liền trở nên kích động, hai chân nặng như chì ngay lập tức trở nên có sức lực, với sức mạnh, cô bật dậy và đi dọc theo bức tường, tiến lại gần,cúi sát xuống để nghe tiếng bà ta chửi rủa.
Sau khi nghe liên tục một lúc, Kiều Trăn Trăn cuối cùng cũng có thể hiểu rằng Trì Thâm đã chạy trốn rồi!
Tim Kiều Trăn Trăn đột nhiên đập nhanh, vui mừng, cố lấy lại tinh thần, lặng lẽ trốn đi, định tìm được Trì Thâm trước bọn họ.
Nhưng mà, cô vừa mới miễn cưỡng tìm quanh thôn một lần mới nhận ra mình cùng những người này trình độ còn kém xa, cũng may cô không được người mà những người này cũng không tìm được dấu vết của Trì Thâm.
Trời tối hẳn, các tầng mây mù phát ra tiếng ầm ầm, âm u gần như muốn đè lên đỉnh đầu.
Trận mưa lớn sẽ đến bất cứ lúc nào.
Tiểu Bát, đã im lặng nguyên một ngày, đột nhiên nói: “Ký chủ, nói không chừng Trì Thâm đã trở lại thành phố A.”
Kiều Trăn Trăn sửng sốt một chút, lập tức cảm thấy nó nói rất có lý, muốn quay trở lại thành phố tìm ngay, nhưng cuối cùng lại do dự.: “Nếu cậu ấy không quay về thì sao?”
Từ khi biết chính mình đang ở trong thế giới hư cấu, cô rất sợ có thể xuất hiện một cốt truyện khác,vừa nghĩ rằng Trì Thâm lúc này rất có thể đang ở bên ngoài mà cô lại tạm thời từ bỏ, cứ thế xoay người rời đi, trong lòng cô như có một tảng đá lớn đè lên.
“Trở về tìm xem đi, tìm không được liền quay lại, dù sao thì cũng đã biết địa chỉ nhà của hắn, cho dù có hắn có bị bắt lại, chúng ta cũng có thể cứu hắn.” Tiểu Bát đưa ra ý kiến.
Kiều Trăn Trăn bị thuyết phục vì thế đỡ tường khó khăn đứng dậy, khi bước ra khỏi làng lại nhịn không được lại nhìn xung quanh, không nghe thấy tiếng Trì Thâm trả lời mới rời đi.
Cô ở trong thôn hơn mười giờ, lúc trở về lại thành phố, cơn mưa lớn cuối cùng cũng ập đến, đập vào cửa kính xe taxi. Cô ngồi trên xe lại đi đến phố ăn vặt, hi vọng có thể nhìn thấy anh ở đó, nhưng rốt cuộc lại rất thất vọng.
“… Mưa lớn như vậy, cuối cùng anh ấy đi đâu?” Kiều Trăn Trăn dựa vào cửa sổ taxi khi lướt qua các con đường trong thành phố, lẩm bẩm trong khi quan sát thế giới sấm sét.
Trong lúc vô tình, cô đã tìm thấy tất cả những nơi mà Trì Thâm có thể sẽ đến, cuối cùng Kiều Trăn Trăn quyết định đến trường một chuyến.
Đã mười giờ tối, tất cả đèn trường đều tắt, cổng khóa, đèn đường ở hai bên đường như bị mưa lớn làm hỏng, lúc này đèn tắt, ở khắp mọi nơi đều đen mù mịt. Kiều Trăn Trăn ngồi trong xe, sau khi nhìn thấy cảnh này lại cúi đầu thất vọng: “Đi thôi bác
“Bây giờ con đi đâu?” Bác lái xe không phanh, chiếc taxi đi thẳng qua cổng trường.
Khi chiếc xe đang đến gần khúc cua phía trước, một tiếng sấm rầm rầm vang lên, Kiều Trăn Trăn bỗng nhiên ngẩng đầu: “Dừng xe lại!”
Chiếc xe taxi nhanh chóng dừng lại, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng động trong cơn mưa ồn ào. Kiều Trăn Trăn ra khỏi xe,lao vào màn mưa, không chút do dự chạy về phía trường học.
Mưa mùa thu lúc nào cũng lạnh, trong phút chốc lạnh buốt thấu tim, cô rùng mình một cái, kéo lê thân thể đang kiệt sức chạy về phía trước. Khi đến gần cổng trường, cô theo bản năng đi chậm lại, tùy tiện lau nước mưa trên mặt, miễn cưỡng mở to mắt dưới tác động của mưa lớn, cố gắng nhìn về góc cạnh cổng trường.
Ở trong góc, Trì Thâm ngồi xổm trên mặt đất, tái nhợt như một con quỷ giữa sấm chớp, mưa chảy dài trên mái tóc đen, lan xuống làn da trắng như một con ma cà rồng của anh.
Anh cụp mắt nhìn chằm chằm bọt nước trên mặt đất, một lúc lâu sau mới có cảm giác, chậm chạp ngẩng đầu lên.
Khi ánh mắt đối diện với nhau, một cú sấm sét nổ bên tai cô. Kiều Trăn Trăn nhìn đôi mắt ướt đẫm mưa của anh và không thể không cười một tiếng. Trong đầu không khỏi nhớ đến cuộc nói chuyện của đêm qua
“Hẹn gặp lại,ngày mai nhớ đợi mình ở cổng trường. “
” … Được. “
Anh đã đồng ý rồi, vì vậy sau tất cả những khó khăn và nguy hiểm, anh cũng phải giữ đúng lời hứa với cô
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương