Đoản Ngược He Se
Chương 5: Thanh Xuân Tình Đầu
Hoa sữa rụng đầy sân trường, tôi nghe mùi hương thoảng nhẹ lên cánh mũi. Lâu lắm rồi tôi mới trở về nơi này....Không biết từ đâu ký ức không ngừng xâm chiếm tâm trí..." Tớ thích cậu"" Nhưng tôi thì không...."Năm đó tôi đã nhẫn tâm từ chối một người tôi rất thương....Đến cuối cùng, tôi lại nhớ anh ấy đến điên dại. Nếu không có cái gia thế đầy danh vọng của anh ấy hay sự nổi tiếng và tư cách thì có lẽ bây giờ tôi không phải đứng ở góc sân trường trong lòng đầy hoài niệm như thế này....." Cô biết cô nói ra thì hơi có bất lịch sự nhưng mà con trai của cô với lại con quen nhau thật sự không có hợp. Ai mà không biết nhà con nghèo khổ ra sao? Lấy tư cách gì mà môn đăng hộ đối? "Lần đầu tiên tôi cảm thấy lòng tự trọng bị chà đạp thật sự không thoải mái chút nào....Tôi đã nhận của bà ấy một tỷ để rời xa người mà tôi thương.....Nhưng mà không sao. Cảm thấy hối tiếc đi nữa thì nhận tiền cũng đáng....Tôi đã dùng bảy năm thanh xuân, vì anh ấy từ một cô gái nghèo hèn biến thành một người có địa vị trong xã hội...." Loại đàn bà rẻ tiền như cô không ngờ cũng xuất hiện ở đây?"Thật chướng tai, nhưng mà tôi nhận ra giọng nói này tuy có hơi già dặn chút ít....Tôi đứng đó không quay đầu lại, tôi lúc này không muốn nhìn anh ấy dù chỉ là một ánh mắt....Không phải vì cảm thấy có lỗi, hay ngượng ngùng. Mà là vì tôi đã thề rằng sẽ không bao giờ liên quan tới người này nữa....Người đàn ông sau lưng cảm thấy tôi không trả lời liền có vẻ tức giận bước đến nắm tay tôi kéo quay lại..." Uông Mạc Y..."" Đừng có mà chạm vào tôi, loại đàn bà rẻ tiền như tôi không xứng đáng để cho Tống chủ tịch động vào"Lúc xoay lại, người đàn ông trước mắt này không còn là người mà 7 năm trước tôi yêu thương, anh ấy đã biến thành một Tống Mặc với cái danh xưng là " quỷ hút máu người"Tôi nhìn anh, lòng như dậy một cơn bão rầm rộ." Phải, loại rẻ tiền như cô không đáng để tôi động vào, thực chất chỉ là công cụ làm ấm giường cho đàn ông. Có vị trí như ngày hôm nay chắc cũng chỉ dùng thân xác để đánh đổi.Môi tôi bất giác dâng lên một đường cong sự khinh bỉ dành cho chính mình hay dành cho câu nói của cậu ấy...." Phải đó, tôi chỉ là cái loại người chỉ biết dùng thân xác để đánh đổi những đồng tiền dơ bẩn. Chẳng lẽ ngài Tống chủ tịch đây muốn xài đồ dơ như tôi?"Anh tức giận vùng tay tôi ra , cảm giác cổ tay bị bóp chặt nãy giờ rồi cũng nới lỏng...Tống Mặc xoay người rời đi...dưới mưa hoa sữa, tôi mệt mỏi dựa lưng vào cây cổ thụ cao lớn, từ lúc nào sự mạnh mẽ đã biến mất thay vào đó là hai hàng nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt...Lần thứ hai gặp lại là ở văn phòng tôi, Tống Mặc dùng cái mác là nhà sản xuất để cưỡng bức tôi. Thực không hiểu được, hôm đó cậu ấy đã dùng yêu thương để cướp đi lần đầu, anh ấy có vẻ ngạc nhiên lắm khi biết lần đầu tiên của tôi là trao cho chính mình...Ba năm tôi cùng anh vượt từ sóng gió này đến bão tố khác....ba năm đủ để tôi và anh hàn gắn nếu...Tôi cùng một vài nhà sản xuất đến nhà hàng bàn việc làm ăn không ngờ tên đối tác kia lại đồi bại muốn sàm sỡ tôi. Không ngờ lúc đó thì anh xuất hiện mọi việc biến thành hiểu lầm. Một câu anh mắng tôi là....." Con điếm"Tôi nhớ ngày hôm đó trời mưa rất to và chính mắt tôi nhìn thấy anh nắm tay một cô gái đến buổi họp báo và công bố rằng họ sắp kết hôn...Lần thứ hai tôi rơi vào vực thẳm cuộc đời, Tống Mặc mà tôi dùng bảy năm thanh xuân để cố gắng, dùng thứ quý giá của phụ nữ trao tặng...Bảy năm thanh xuân của tôi kết thúc bằng một tờ xét nghiệm ung thư máu....Lăng Diệp ôm tôi vào lòng, cô ấy là người duy nhất biết được chuyện tình giữa tôi và anh, và cũng là người duy nhất biết tôi mắc phải căn bệnh ung thư máu này...." Diệp Diệp, tớ sắp chết rồi"Bờ vai bị siết chặt hơn, tôi cảm thấy Diệp Diệp đang run lên...Mũi tôi cảm thấy hơi ướt, máu rơi lên bàn tay trắng trẻo...Diệp Diệp dùng khăn tay lau cho tôi, đôi mắt cô ấy sưng lên vì khóc....-----------" Tìm tôi có việc gì?"" Vợ sắp cưới của tôi...cô ấy cần một quả thận để thay thế, cô có thể làm xét nghiệm được không?"Hi vọng của tôi.... hi vọng cuối cùng lại kết thúc như thế .....kết thúc một cách tàn nhẫn.Tôi lặng lẽ đi làm xét nghiệm và trớ trêu thay thật sự đã trùng hợp. Tôi mặc kệ lời cô bạn thân mình nói, đồng ý hiến thận cho vợ anh.-------Lăng Diệp đáng thương của tôi, cô ấy nhìn tôi ngây ngốc...." Mạc Y, cậu là đồ ngốc. Cậu vì người ta đã dùng bảy năm thanh xuân để đánh đổi tất cả, dùng ba năm để ở cạnh anh ta trải qua sóng gió. Bây giờ còn vì người ta hiến thận. Cậu xem xem người ta yêu thương cậu sao? Cậu mạnh mẽ lắm sao?"Tiếng nấc của cô ấy xé nát tường thành mạnh mẽ của tôi...Phải, tôi không mạnh mẽ thế đâu...Bị nhục mạ bởi người mình yêu, bị ruồng rẫy đến bước đường cùng, tổn thương đến mức không thể nào gượng dậy nổi...Thất vọng, tủi hờn, tôi vì cái người tên Tống Mặc kia chịu được..........Tôi nằm trên giường bệnh, ca phẫu thuật rất thành công, cô gái kia đã tỉnh lại. Nghe nói anh cầu hôn rồi....họ rất hạnh phúc...Lăng Diệp lau máu từ mũi tôi, cô ấy không còn khóc nữa..." Mạc Y, cậu ta vẫn không đến thăm cậu một lần..."" Không sao, tớ có cậu được rồi..."Tôi cười thật tươi, cổ họng buốt rát ho thành tiếng. Tay che miệng đã dính đầy máu, Lăng Diệp run rẩy lau sạch vết máu trên tay tôi...Tôi nhìn ra cửa sổ, nhớ đến từng giai điệu mà tôi đã viết..." Lăng Diệp, tớ muốn đàn..."Diệp Diệp ngẩng đầu nhìn tôi, cô ấy gật đầu lia lịa, lập tức gọi người mang đến cho tôi đàn dương cầm mà tôi thích...Lâu lắm rồi tôi mới động đến nó, và nó cũng được lau chùi sạch sẽ...Diệp Diệp đỡ tôi đến bên dương cầm, ngón tay tôi chạm lên từng nốt nhạc. Âm thanh ngọt ngào vang lên...Tôi muốn một lần cuối cùng trong đời được đánh bài hát mà tôi tự viết...Dưới hoa tuyết ngoài cửa, tiếng dương cầm và lời hát của tôi vang lên trong trẻo, bên trong chứa đựng vạn phần u sầu...Thanh xuân ngọt ngào tựa sương tan...Thoáng chốc đợi ai đến duyên trần....Người gieo bi ai tận họa khuất...Ta vẫn vì người chờ sương tan...Tôi gục bên dương cầm, miệng đắng chát lan ra mùi tanh của máu, máu đỏ tươi cả những phím đàn...Lăng Diệp quỳ đó, gào khóc tôi vô định...Trước khi nhắm mắt tôi nhớ lại toàn bộ mọi việc. Nhớ ngày tháng mà tôi và Tống Mặc hạnh phúc, nhớ ngày mà ở góc sân trường cùng nhau thẹn thùng...Tôi nở một nụ cười thật đẹp, rồi tàn tâm trong hư ảo....-------" Cậu ấy mất cũng lâu rồi, anh giờ mới nhớ tới?"Lăng Diệp đưa mắt nhìn anh, cô không trách móc, chỉ đau thương vạn phần, cô cúi người dùng khăn lau lên ngôi mộ đã xanh cỏ...." Cậu ấy dùng bảy năm cố gắng để trở thành một nghệ sĩ tài giỏi, những bài hát mà cậu ấy viết ra từng câu từng chữ để dành cho anh. Nếu ngày cậu ấy mất, anh nhìn cậu ấy đàn đến bật khóc, hát đến chết đi. Anh mới hiểu được, Uông Mạc Y đó để yêu anh đến nhường nào..."" ...."" Tống Mặc, Mạc Y trước khi hiến thận cho vợ cậu, cô ấy bị ung thư máu. Mặc tôi khuyên ngăn mà cứu cô ấy. Tống Mặc, Mạc Y hi sinh quá nhiều vì cậu...người đã chết rồi, hôm nay xin cậu đừng đến để lăng nhục...hãy để cô ấy yên nghỉ"Tống Mặc đứng đó chờ Lăng Diệp rời đi, hai chân như không sức lực mà quỳ xuống, thân thể run rẩy vì xúc động, khó khăn nói ra hai từ...." Xin lỗi......"Trong hư ảo, cô gái cùng dương cầm với giai điệu u thương. Tạo một bức tranh màu sắc thê lương....Tống Mặc ly dị vợ, cùng đứa con trai nhận nuôi bên ngoài sang Mỹ định cư...Cả đời anh không tái hôn, không yêu ai cảChỉ ôm nỗi hối hận, dằn vặt mà sống tới già..." Vạn phần đừng phụ nhau , vì người chờ ta đến uất hận...."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương