[Đoản Văn] Đêm Thất Tịch
Chương 7: Vinh Quang Một Gia Tộc 2
*Ở phần 1, truyện được kể với góc nhìn của vị tiểu thư đầy tham vọng của Lục gia. Để người đọc có thể có được góc nhìn rõ ràng hơn về số phận của mỗi nhân vật, ở phần 2, truyện sẽ được kể dưới góc nhìn của người phụ nữ có số phận không may mắn mà vị tiểu thư ấy đã động lòng.-----Cuộc đời của một người phụ nữ làm nghề như tôi thì tuổi xuân là thứ vũ khí nguy hiểm nhất, nhưng với kẻ đã quá ba lăm như tôi thì còn có thể duy trì thêm được mấy năm nữa chứ. Tôi chưa từng nghĩ đến tương lai mình rồi sẽ đi về đâu, những thứ như tương lai hay ước mơ đã là quá xa vời với kẻ như tôi rồi. Tôi có nguyên tắc của mình, bán thân xác chứ chưa bao giờ bán linh hồn mình, nhưng dù vậy, mỗi khi bước ra đường với những lời chỉ trỏ, khinh miệt thử hỏi xem có ai mà không có lúc chạnh lòng!Lúc ấy, một người bạn giới thiệu cho tôi người đàn ông ấy, ông ta là phó chủ tịch tập đoàn Royal, có trong tay tiền bạc, quyền lực chẳng thiếu thứ gì và cũng như những kẻ khác, đàn ông có mấy ai mà trong người chẳng có máu trăng hoa, vợ đẹp con ngoan nhưng vẫn thích tìm kiếm thứ hoa thơm cỏ lạ bên ngoài. Và tôi trở thành người phụ nữ yêu thích của ông ta.Ông ấy sẵn sàng chi tiền cho mọi nhu cầu của tôi, cũng chẳng cần tôi làm việc gì khác, chỉ cần tôi ngoan ngoãn phục vụ cho ông ta. Cuộc sống tiền bạc của tôi cũng trở nên khá giả hơn, tôi chẳng cần phải lo lắng chạy vạy từng bữa ăn, mảnh áo. Ông ấy thậm chí còn chẳng tiếc tay mua tặng riêng tôi một căn hộ để thuận tiện cho việc qua lại giữa hai chúng tôi. Nhưng tất nhiên thứ gì cũng phải có cái giá của nó, tôi nhất định phải nhất nhất nghe lời ông ta và không được tiếp xúc với người đàn ông nào khác nếu chưa có sự cho phép của ông ta.Nhưng tôi không thể biết được chính việc quen với người đàn ông ấy đã khiến cuộc đời tôi rẽ hướng sang một trang mới!Tôi gặp một cô gái rất xinh đẹp, chỉ nhỏ hơn tôi mấy tuổi nhưng em ấy, tràn đầy sức sống. Tôi cảm thấy ở em ấy toát ra một khí thế uy nghi, có khả năng nhìn thấu mọi chuyện trong tay mình.Theo lời kể, gia đình em ấy giàu có nhưng cả ba mẹ đều quá bận rộn. Vừa hai mấy đã lấy bằng thạc sĩ, sau đấy thì trở thành CEO ở công ty của gia đình, bên cạnh cũng chẳng có bạn bè thân thiết, dẫu giàu có nhưng tình cảnh cô đơn không người thân thiết ấy thì khác gì tôi đâu chứ.Đột nhiên ở bên cạnh em ấy, tôi nhận thấy như tìm lại được mình của trước đây. Ngày đó, tôi học rất giỏi, tôi từng mơ một ngày sẽ khoác lên người chiếc áo luật sư, bênh vực lẽ phải. Cha tôi vốn bỏ đi đã lâu, vào năm tôi chuẩn bị thi Đại học mẹ lại ốm nặng, trong nhà thiếu trước hụt sau, khi ấy bác sĩ bảo nếu không nhanh chóng kiếm tiền làm phẫu thuật thì sẽ không còn kịp. Trong phút nguy cấp ấy, tôi đã bước chân vào con đường này. Sau khi phẫu thuật, hóa trị, xạ trị, dưỡng bệnh, thứ gì cũng cần dùng đến tiền, tôi dần không rút chân mình ra được nữa. Mấy năm trước mẹ tôi không gắng gượng được nữa đã qua đời, nhưng tôi bây giờ thì còn thứ gì để mà hy vọng nữa đâu.Tôi không ngờ những sở thích đặc biệt của tôi em ấy cũng có, đã từ lâu lắm rồi, tôi đã chẳng còn người bạn nào bên cạnh mình nữa. Em ấy cho tôi cảm giác chia sẻ, che chở và cảm thông.Tôi cùng em ấy đi rất nhiều nơi, làm rất nhiều việc, từ việc học cắm hoa, xem triển lãm, ra ngoại ô, lên núi ngắm hoa. Những thứ tôi từng mơ ước em đều cùng tôi hoàn thành.Tôi vẫn qua lại với người đàn ông giàu có kia, vì theo lẽ tự nhiên tôi đã là người của ông ta, một người gái bán hoa chỉ có thể chờ người kia từ bỏ trước, bản thân không có quyền lựa chọn. Em ấy biết mối quan hệ của tôi, nhưng chưa bao giờ bày tỏ một sắc thái gì để phản ứng lại.Tôi dần dựa dẫm vào em ấy nhiều hơn, tất cả mọi việc, tình cảm của tôi dành cho em ấy sâu đậm hơn bao giờ hết, cái thứ tình cảm mà tôi không thể nói ra được thành lời, cũng chẳng biết phải diễn tả bằng thứ gì cho đúng.Có những hôm ở cùng nhau, tôi nhìn thấy em ấy thoáng vẻ ưu tư, định nói ra điều gì đấy nhưng rồi lại thôi. Tôi đã linh cảm sóng gió sắp ập đến nơi đây, như một con thuyền nhỏ mong manh đang chao đảo sau cơn cuồng phong thịnh nộ vừa quét qua.Tôi nhìn thấy xấp danh thiếp trong túi xách em ấy rơi ra. Người con gái họ Lục ở trước mặt là giám đốc ở tập đoàn Royal, người cháu gái tài giỏi mà người đàn ông kia vẫn luôn phải dè chừng lại là em ấy. Mọi thứ đến với tôi như một giấc mơ, nhưng nếu đây là giấc mơ dài, tôi không biết bản thân nên tỉnh lại hay tiếp tục mơ mộng. Ở trong giấc mơ này, tôi được sống thật với bản thân mình, được yêu thương, che chở, những cũng chính giấc mơ ấy đã đưa tôi từ thiên đàng xuống địa ngục.Ngay từ đầu em ấy vốn đã biết tôi là ai, sao lại còn thân thiết để làm gì. Nếu đã tiếp cận chỉ vì mục đích, sao lại còn gieo cho tôi hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn ở phía trước. Em ấy có lẽ chưa bao giờ thật lòng cả. Không chỉ em ấy, mà tất cả những người có tiền đều như thế cả, tình cảm chẳng qua chỉ là thứ để họ mua vui cho thỏa mãn.Tôi chủ động nói lời tạm biệt với em ấy, chưa bao giờ tôi đau như hôm đó!Đêm đó, em ấy đến tìm tôi, cả người đều say khước đến đi cũng chẳng vững. Tôi chưa bao giờ thấy em uống say như thế, càng chưa từng nhìn thấy nét u buồn ngấn lệ trên gương mặt ấy trước đây. Lần đầu tiên em ấy nói yêu tôi, những lời nói mà tôi không nghĩ là người như em có thể nói ra.Trong giây phút ấy tôi như không thể kiềm chế được chính mình, tôi mặc kệ đúng sai, mặc kệ những việc có thể xảy ra ở phía trước. Chúng tôi đến với nhau bằng hai con tim rạo rực nồng cháy.Nếu không có đêm ấy, tôi sẽ không biết được những gì mà em đã trải qua, những mâu thuẫn đang âm ỉ cháy trong một gia đình hào môn danh giá mà một cô gái trẻ như em lại là người đang gánh lấy nó.Tôi vẫn tiếp tục mối quan hệ không rõ ràng với ông phó chủ tịch một thời gian nữa bởi ông ấy vẫn không có ý định sẽ buông tha cho tôi, hôm ấy ông ta vẫn đưa tôi đến một khách sạn sang trọng như mọi lần. Nhưng lần đó, chúng tôi chỉ vừa vào phòng thì em đã đến. Mặt ông ấy cứng đờ, không đợi phải giải thích, em đã kéo tôi sang phòng bên cạnh và đưa cô gái em đã sắp xếp vào phòng. Chúng tôi cứ thế ngồi nhìn nhau trong căn phòng sang trọng, em ấy tránh nhìn thẳng vào mắt tôi mặc cho những câu hỏi khó hiểu cứ dồn dập đến.Một lúc sau thì tiếng ồn ào bên ngoài mỗi lúc một rõ hơn, có rất nhiều nhà báo và bà phó chủ tịch cùng đến đây, họ chụp lấy chụp để, bắt trọn từng khoảnh khắc của ông ta và người phụ nữ ấy. Em đứng trên ban công, nhìn xuống bóng lưng đang dần rời đi của đám người đó, đôi mắt âm trầm không cảm xúc, đến lúc ấy tôi mới biết, thì ra em chưa từng muốn làm tổn thương tôi!Sau hôm đấy giữa em và ông ta đã đạt một thỏa thuận gì đấy tôi chẳng rõ, nhưng tôi biết rằng trong những điều kiện mà em đưa ra có một điều là buộc ông ta phải trả tự do cho tôi, từ đó tôi cũng dần rút chân mình ra khỏi thế giới ấy. Nhưng thời gian trôi qua càng lâu, tôi lại càng nhận ra chúng ta vốn đã không thể tiếp tục cuộc sống không có nhau được nữa, với tôi điều ấy quá khó khăn.Tôi dùng hết sức can đảm của mình để đi tìm em, lần đầu tiên tôi cảm nhận được một chiếc ôm lại ấm áp đến thế, có thể sưởi ấm cả tâm hồn đã chai sạn của tôi. Tôi biết nếu chúng tôi đến bên cạnh nhau, em sẽ đánh mất tất cả những thứ hoài bão mà em đang có. Và cả người đàn ông ấy nữa, ông ta không thể nào dễ dàng bỏ qua cho chúng tôi như thế. Vì thứ ông ta muốn nhắm vào vốn không phải tôi, là em ấy, là những thứ mà em tốn bao công sức mới giành được.Nhưng thật không ngờ, em lại nhận lời tôi, tôi tin lời hứa của em về những việc sắp hoàn thành trong thời gian tới, mặc dù tôi chẳng biết đấy là việc gì. Em chỉ bảo đấy là ước vọng của đời em!Ít lâu sau, báo chí đưa tin rầm rộ hội đồng quản trị tập đoàn Royal đã đồng loạt nhất trí bãi miễn chức vụ của ông phó chủ tịch vì những bê bối trong tài chính gây thất thoát nghiêm trọng. Tôi, em và cả những người trong gia đình họ Lục ấy nữa, có lẽ tất cả mọi người đều biết vì sao lại đến bước đường hôm nay. Lúc này tôi mới hiểu thứ gì được em ấy gọi là ước vọng, có lẽ dù sớm hay muộn, em cũng sẽ đẩy mọi thứ đi đến con đường này, chỉ là vì tôi xuất hiện khiến em phải đi nhanh hơn dự tính mà thôi. Và tôi chính là ngã rẽ không ngờ tới trong cuộc đời của em ấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương